Tuy rằng biết Clark ra vẻ sàm sỡ là vì không muốn để Stoney nhận ra anh và Lois là nằm vùng, cho nên mới giả như hai người đang tán tỉnh nhau, mà Clark tuy rằng hiện tại đang dỗ dành cô, nhưng Amy vẫn cảm thấy không vui, cô thật sự vô cùng không thích bạn trai mình lại đi làm chuyện như vậy, cả buổi tối sắc mặt đều sa sầm.
Clark cũng không có cách nào, chỉ có thể vừa chú ý nịnh nọt lấy lòng, vừa thầm thề độc trong lòng, sau này ngoại trừ Amy thì tuyệt đối cách thật xa những người phụ nữ khác, không bao giờ để Amy phải giận dỗi như vậy nữa.
Đợi đến khi Clark hết giờ làm, Amy thực ra cũng đã gần như nguôi hết giận, dù sao Clark là người Mỹ, tư tưởng người Mỹ rất cởi mở là điều ai cũng biết, hoàn cảnh sống như vậy khiến anh đối với chuyện nam nữ cũng thoải mái, thỉnh thoảng nói chuyện tán tỉnh, động tay động chân ..vv.. gì đó cũng là chuyện rất bình thường, tuy rằng cô không thích nhưng cũng chỉ có thể chậm rãi điều chỉnh lại.
“Amy, chúng ta về thôi.” Clark thu dọn xong, lau khô tay, rời khỏi quầy bar kéo Amy.
“Đã xong rồi sao?” Ngáp một cái, dụi dụi mí mắt đã muốn dính chặt vào nhau, Amy rất tự nhiên giao hành lý của mình cho anh, sau đó bản thân cũng đeo dính lên cánh tay anh, híp mắt ngủ gà ngủ gật.
“Ừ, em có đói không? Có muốn ăn một chút rồi mới ngủ không?” Clark hơi đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đang buồn ngủ của cô.
“Em muốn ăn pizza.” Amy lẩm bẩm một câu.
“Được.” Tuy rằng bây giờ không còn bao lâu nữa thì trời sáng, các quán pizza hầu như đều đã đóng cửa, nhưng Clark không ngại bay đi xa một chút giúp cô bạn gái nhỏ thỏa mãn nguyện vọng.
Clark ở ven đường đợi một lát mới gọi được một chiếc taxi, để Amy vào trước rồi mới lên xa, để Amy dựa vào mình nghỉ ngơi, đồng thời nói địa chỉ cho tài xế.
Amy rất ít có cơ hội thức đêm, ở câu lạc bộ đợi lâu như vậy cô đã sớm mệt mỏi, lên xe không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ say.
Đợi về đến nơi, Clark đang muốn đánh thức cô dậy, nhưng gọi mấy tiếng cô vẫn không tỉnh, rõ ràng là đã ngủ rất say, anh cũng không nỡ đánh thức cô dậy nữa, liền trực tiếp ôm cô trở về căn hộ của mình.
Đặt cô nằm xuống giường trong phòng ngủ, đắp chăn kỹ càng, Clark tranh thủ thời gian ra ngoài mua pizza rồi trở về, vừa định đun nước pha trà, cửa chính liền bật mở.
Anh quên không khóa cửa, cau mày nhìn Lois vẻ mặt giận dữ xông vào, vừa đi vừa mắng: “Anh là đồ khốn vô liêm sỉ, người ta có thể bị vẻ ngoài vô tội của anh lừa gạt, nhưng tôi thì không.. không bao giờ..” Cô nàng vừa mắng vừa thẳng tay chỉ vào Clark, đêm qua bị Clark ném vào thùng rác rõ ràng là khiến cô nàng giận dữ đến bốc khói.
Clark chỉ mỉm cười: “Lois, uống trà không? Trà thảo dược an thần, một dược sĩ ở đảo Fiji đã dạy tôi, bí quyết là phải dùng bạc hà tươi…”
“Anh không quan tâm sao? Bài báo này bị anh làm lộ ra mất rồi đó!”
“Lois, tôi không có lựa chọn, hiện giờ Stoney sẽ không lại tìm người tiết lộ tin tức nữa, chí ít là tôi không bị lộ.” Clark cũng thấy tức giận, lúc đó anh và Lois cùng bị Stoney bắt gặp, chỉ có thể đem Lois vạch trần, dù sao Luther cũng đã nhận ra cô, cô cũng không được an toàn.
Lois nghe anh nói xong, tức điên người: “Ồ ồ, tôi đây có phải nên chúc mừng anh hay không đây?”
“Có đôi khi người dẫn bóng trong đội bị bao vây, anh ta phải truyền bóng ra ngoài để cho người khác tận dụng lợi thế ghi bàn.” Clark thử giải thích ý kiến của mình, nhưng Lois rõ ràng là không thể chấp nhận, tức giận của cô nàng cũng không dịu đi chút nào, đây vốn dĩ là bài báo của cô, giờ thì bị anh ta đoạt mất rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, Amy bước ra, quần áo nhăn nhúm vì vừa nằm ngủ, mơ mơ màng màng nhìn hai người: “Đêm muộn thế này, hai người còn ầm ĩ gì nữa?”
Lois nhìn thấy Amy ở đây, lại là bước ra từ phòng ngủ của Clark, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng không mở miệng.
Clark thấy cô đã tỉnh, vội bước đến: “Làm ồn đến em phải không? Anh và Lois đang nói chuyện công việc, không phải cãi nhau, em có muốn vào ngủ tiếp một lát không, cô ấy sẽ về nhanh thôi.” Bộ dáng Clark rõ ràng là muốn đuổi người.
Lois nghe đến đó, vẻ mặt cứng đờ.
Amy thật ra không chú ý đến cô nàng, chỉ che miệng ngáp một cái, lắc đầu: “Bị đánh thức cũng không còn buồn ngủ nữa, anh mua pizza rồi à?” Cô ngửi thấy trong không khí tràn đầy mùi thơm.
“Ừ, là pizza hải sản mà em thích.” Clark gật đầu, quay trở lại gian bếp nhỏ cắt pizza, vừa cắt vừa hỏi Lois: “Cô có muốn ăn cùng không?”
“Không, tôi phải về.” Lois cảm thấy mình không nên ở đây nữa, lạnh mặt nói xong liền đi.
“Cô ấy có vẻ rất tức giận.” Amy ngồi bên bàn, chờ Clark cắt xong pizza cho mình.
“Bởi vì anh ném cô ta vào thùng rác, hơn nữa cô ta cũng bị lộ rồi.” Clark cầm phần pizza đã cắt đặt trước mặt Amy.
“Anh kỳ thật có thể không cần ném cô ấy như vậy, một quý ông không nên làm thế đối với phụ nữ.” Amy chọn một miếng pizza tương đối nhỏ, cắn từng miếng, tuy rằng ban đêm ăn gì đó không tốt lắm cho dạ dày, nhưng quả thực cô đang đói bụng.
“Anh thừa nhận là mình có chút tâm lý trả thù, nhưng cô ấy luôn không bao giờ chịu nghe người khác khuyên, cho dù là vì tốt cho cô ấy.”
“Hai người là đồng sự, sau này cơ hội cộng tác cũng rất nhiều, cũng đừng làm căng quá.” Loại sự tình này Amy cũng không quản nhiều, chỉ nói vài câu, sẽ không nhắc lại nữa.
Ăn xong, Amy cũng không đêm muộn còn ở lì trong nhà bạn trai nữa, đứng dậy quay trở về căn hộ của mình.
*
Sáng sớm hôm sau, Amy như bình thường sang nhà Clark chuẩn bị bữa sáng – bên phòng cô không còn lương thực dự trữ – thì Lois lại tới gõ cửa, chỉ có điều lần này là vẻ mặt lo lắng, vừa vào đã mượn điện thoại gọi điện đến sở cảnh sát, tìm tổ phụ trách vụ án phóng hỏa.
“Cô sáng tinh mơ đến là để mượn điện thoại?” Clark vẻ mặt đầy nghi vấn, nhà cô ta chắc không phải không có điện thoại chứ?
“Đêm qua tôi theo dõi Stoney, anh sẽ phải kinh ngạc, kẻ đứng phía sau đám người phóng hỏa (chủ mưu vụ án) lại chính là Stoney – nhưng đó là trước đây, còn hiện giờ, bọn chúng phản bội cô ta, đã bắt cô ta rồi.”
Clark cũng thấy giật mình: “Cái gì?”
“Những kẻ phóng hỏa giờ đã không thể khống chế được nữa, bọn chúng đang chuẩn bị biến khu Đông thành bình địa! Từ bến tàu bắt đầu một đường đốt vào, trừ phi có người bắt cuộc điện thoại chết tiệt này!!” Lois muốn nổi điên, đầu điện thoại bên kia vẫn không có hồi âm.
Lúc này, Clark nghe thấy tiếng xe cứu hỏa phía xa xa được điều động, anh mở ti vi, xem tin buổi sớm đang phát, “Lois, cúp điện thoại đi, gọi không được đâu.”
Lois nghe vậy nhìn về phía anh, trong tin tức trên ti vi, khu Đông đã bị vây trong biển lửa, càng phiền toái hơn là, trong bản tin nói khu Đông không có phương tiện cứu hỏa.
Lois buông điện thoại, quay đi, “Tôi muốn đến sở cảnh sát, bọn họ phải biết được chuyện gì xảy ra, chúng ta gặp nhau ở tòa soạn.”
Sắp ra khỏi cửa, cô quay đầu lại nhìn ti vi: “Siêu nhân, hy vọng anh đến kịp…”
Tuy rằng biết không phải Lois đang nói với mình, Clark vẫn có chút xúc động.
Amy vẫn không nói gì, nhìn Lois rời đi, mới nói với Clark: “Anh đi cẩn thận.”
“Ừ.” Clark nhẹ nhàng cười, rất nhanh đã đổi sang bộ đồ siêu nhân, bay đến đám cháy.
Amy tiếp tục làm bữa sáng của mình, cô biết Clark rất nhanh sẽ trở về.
Ti vi vẫn như trước, phát sóng quay hình trực tiếp hỏa hoạn ở khu Đông, hỏa hoạn càng lúc càng lớn, hầu như nuốt sống hết tất cả, nhưng không lâu sau, trên không bắt đầu xuất hiện mây đen dày đặc, sau đó là mưa to trút xuống, rất nhanh đã dập tắt lửa lớn.
Amy nhìn ra cửa sổ, gần như chỉ có thể thấy sấm chớp ở một góc trời, rất đáng sợ.
Nhìn trận mưa này, Luther vốn định chuẩn bị mua lại khu Đông nếu như bị thiêu hủy sẽ hạ xuống giá thấp, phỏng chừng sẽ lại nổi điên.
Nghĩ như vậy, Amy nhớ đến chuyện Bruce nói muốn tiến quân vào Metropolis, không biết anh ta có thể thấy hứng thú với chỗ này không? Quý bà Stoney Taylor kia mặc dù có chút không từ thủ đoạn, nhưng hẳn sẽ là một đối tác tốt, dù sao mục đích của cô ta là tẩy trắng tập đoàn xã hội đen mà cha cô ta để lại, trở thành một công ty hợp pháp.
Tối nay hỏi anh trai một chút vậy.
Khi Amy đem món cuối cùng đặt lên bàn, Clark cũng trở lại, hơn nữa không mặc bộ đồ siêu nhân, không biết anh đã đổi lại từ lúc nào.
“Mọi chuyện đều xong rồi chứ ạ?”
“Ừ, Stoney tự thú rồi.” Clark có chút rầu rĩ, anh vốn tưởng Stoney là người tốt, không ngờ cô ta lại làm ra chuyện thế này.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, đến ăn bữa sáng thôi, anh còn phải đi làm nữa chứ.” Xem ra cô vẫn là nên thuyết phục anh trai nhúng tay vào giao dịch đất đai khu Đông, vì giúp cho Clark, cô cũng muốn Luther gặp chút phiền toái, khiến hắn không được sống thoải mái.
“Anh cứ tưởng rằng Stoney không giống như những kẻ xã hội đen khác.” Clark rõ ràng vẫn chưa hết chán nản.
“Cho nên biết cô ta là kẻ đứng sau tội ác, anh rất thất vọng?” Amy phết mứt hoa quả lên mặt bánh mì nướng.
“Ừ.”
“Là người đều có chí hướng, đây là chính cô ta lựa chọn, có kết quả như vậy là tất nhiên, anh làm đúng.” Amy đưa bánh mì cho Clark, hỏi: “Anh cảm thấy em nói vậy có phải rất vô tình hay không?”
“Một chút thôi, có điều em nói đúng, là anh tự tìm phiền não.” Clark dùng tay chà xát mặt, quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa.