Chương 16: Bạn Trai Là Thụ Sue Thì Phải Làm Sao?! Đá Thôi! - Chương 16

Lục Cảnh một bên ôm Triệu Duy Sinh, một bên nhẹ nhàng dỗ dành cậu “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, đồ hư hỏng, anh nghe Lam Tiểu Trạm nói rồi nhé, anh FA lâu như vậy đều do em đúng không?”

Triệu Duy Sinh đứng hình, cẩn thận dè chừng nhìn hắn, mím môi không nói lời nào.

Lục Cảnh cười tủm tỉm hôn lên mắt cậu: “Ừ, làm tốt lắm.”

Triệu Duy Sinh không kiềm lòng được ôm hắn càng chặt,“Thích anh!”

“Ừ.”

“Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu anh.”

“Lục Cảnh……”

“Ơi?”

“Chúng ta làm thêm lần nữa đi?”

Lục Cảnh lui lui, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, đưa tay xoa xoa vành tai phiếm hồng, rồi từ từ trượt xuống khe mông, vẽ vòng xung quanh lỗ nhỏ, như cười như không nói:“Không đau?”

Triệu Duy Sinh mẫn cảm run rẩy, nhưng vẫn kiên trì gật đầu:“Mặc kệ, em muốn!”

Lục Cảnh một tay kéo người vào lòng, đặt ở trên giường, hai tay hai chân giam cậu lại,“Không được, ngủ đi.”

Triệu Duy Sinh vẫn thành thành thật thật không nhúc nhích, nhưng trong lòng lại lặng lẽ nói: Em ngủ không được, em muốn thấy anh.

Ngày hôm sau, Lục Cảnh ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện mình và Triệu Duy Sinh đã đổi tư thế, trở thành Triệu Duy Sinh ôm chặt lấy hắn. Thảo nào cứ cảm thấy trong mơ có con mèo bự đang quấn lấy mình, hắn có chút phiền não nghĩ, từ sau chuyện hôm qua, đại bảo bối nhà mình có vẻ càng dính người.

Lục Cảnh cẩn thận di chuyển, nhanh chóng tắm rửa, cầm áo khoác chạy ra ngoài. Hắn phát hiện chỗ đó của Triệu Duy Sinh vẫn hơi sưng, cần bôi thuốc, tiện thể đi mua đồ ăn sáng luôn, hắn đã đói đến không còn cảm giác. Đợi đến lúc về, vừa mở cửa đã thấy Triệu Duy Sinh đang đứng cạnh cửa trừng hắn, hai mắt đỏ hồng. Trong lòng lộp bộp, hắn vội vàng đi lên ôm lấy người,“Làm sao vậy?”

Triệu Duy Sinh buồn bực:“Em tốt nhất phải khóa chặt anh lại, em cứ sợ anh sẽ đổi ý.”

Lục Cảnh bật cười:“Được rồi được rồi, anh chỉ ra ngoài mua thuốc với bữa sáng cho em thôi mà, em quản anh còn chưa đủ chặt hả, cần anh phải nói bao nhiêu lần đây, anh sẽ không đi, ngày mai chúng ta sẽ chuyển qua sống chung nhé, buổi tối dọn dẹp một chút, còn nữa, anh yêu em, điều này là thật. Có điều bây giờ chúng ta phải lấp đầy bụng đã.”

Triệu Duy Sinh cảm thấy gió lặng sương tan, mặt đầy vui sướng:“Sống chung?”

“Đúng đúng đúng, sống chung, anh đã nói chuyện của chúng ta cho Lam Tiểu Trạm, em cũng biết đấy, nếu không nghiêm túc anh sẽ không nói chuyện này cho người khác.”

Triệu Duy Sinh vui đến mắt híp cả lại, vui vẻ đi theo Lục Cảnh, vội vàng hỗ trợ bày đồ ăn sáng, than thở: “Lần sau nhớ gọi em dậy, cũng lâu rồi không có làm bữa sáng cho anh, anh không thể tước đoạt quyền lợi của em.”

Lục Cảnh trở tay ôm chầm lấy người, cúi đầu hôn cậu một cái, “Đồng ý, vậy sau này thay phiên nhau làm bữa sáng, chỉ có điều anh làm hơi khó ăn một tẹo.”

“Em đều ăn hết, anh làm cái gì cũng ngon.” Triệu Duy Sinh hạnh phúc ôm lấy cổ Lục Cảnh, cọ cọ mặt hắn, “Lục Cảnh, em chưa từng dám nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay.”

Lục Cảnh nhướn mày,“Anh cũng chưa từng nghĩ đến, hôm qua còn đang rối rắm, hôm nay đã dám ôm hôn em rồi. Ai bảo em thích anh, anh cũng thích em chứ.”

Hai người ngọt ngào ân ái ăn xong bữa sáng, Lục Cảnh chợt nhớ ra hôm nay phải đến công ty xỷ lý một số việc. Hắn không ở đây 3 năm, trong công ty hỗn loạn vô cùng, ai cũng có thể đến, thích vào là vào, hoàn toàn là dựa vào Lam Tiểu Trạm giúp đỡ mới có thể tiếp tục duy trì, có thể chống đỡ được đến hôm nay đúng là không dễ dàng. Hôm nay hắn đã trở lại, tất nhiên phải dọn dẹp một lần.

Nghĩ đến đây, Lục Cảnh liếc Triệu Duy Sinh, khóe môi lộ ra ý cười.

Không thế sao nuôi được vợ.

Hắn đưa thuốc tới trước mặt Triệu Duy Sinh,“Thoa lên nhé, biết làm không?”

Triệu Duy Sinh đọc hướng dẫn sử dụng, mặt hơi đỏ, lí nhí lên tiếng, sau đó cậu như thấy có gì đó không hợp lý, vội vàng cầm lấy tay Lục Cảnh: “Anh định đi đâu?”

“Đi công ty, tối qua có hơi…ừ… kịch liệt, anh muốn em nghỉ ngơi một chút.”

Triệu Duy Sinh vội vàng lắc đầu:“Em không cần nghỉ đâu, em đi với anh, anh không được bỏ em lại!” Không biết nghĩ đến chuyện gì, hốc mắt cậu đỏ bừng, “Ba năm trước cũng thế, anh vừa đi thì xảy ra chuyện, em, em không muốn phải rời xa anh nữa.”

Lục Cảnh sửng sốt, trong mắt Triệu Duy Sinh hiện lên nỗi sợ hãi rõ nét, nghĩ tới ba năm qua, hắn thở dài, dịu dàng nâng mặt cậu lên, “Được rồi, từ giờ anh sẽ không để em rời xa anh, tí ra ngoài thì mặc nhiều quần áo một chút.”

Hai người một trước một sau đi đến công ty, nhưng tất cả mọi người đều phát hiện không khí có chút vi diệu.

Ông chủ đỡ thắt lưng chó săn nhà mình, mà ánh mắt chó săn khi nhìn ông chủ rất là ẩn tình nhé, dù mặt lạnh như tiền nhưng khóe mắt đuôi mày lại ngập tràn vui sướng nhé.

Lục Cảnh không quan tâm những người này nghĩ gì, vào phòng làm việc thì ấn người ngồi xuống sô pha, sau đó cầm văn kiện lên nhìn. Hắn đang sàng lọc những người có thể giữ lại, xem một lúc, chó con nhà mình từ từ cọ lại đây, ngồi bên chân ngả đầu gối lên đùi hắn. Lục Cảnh buồn cười, lấy tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, một bên thì tiếp tục xem tài liệu.

Không biết qua bao lâu, trong lòng Lục Cảnh đã có kết luận, cúi đầu thì thấy Triệu Duy Sinh nằm trên đùi mình đã nhắm mắt ngủ.

Cùng lúc đó, thư ký truyền lời, Lam Tiểu Trạm đến.

Lục Cảnh cẩn thận dời đầu Triệu Duy Sinh sang chỗ khác, kéo thảm đắp lên, xong xuôi mới đi ra ngoài. Văn phòng của hắn cách âm rất tốt, vậy nên ra ngoài nghe được tiếng nói chuyện nhỏ vụn thì có chút không quen, nhưng hắn rất nhanh biết được nguyên nhân gây ra sự ồn ào đó.

Lam Tiểu Trạm tới.

Lục Cảnh nheo mắt, gần như cho rằng mình nhìn lầm, Lam Tiểu Trạm cắt tóc ngắn gọn gàng, mặc váy rộng, nhưng bụng hơi lớn, nhìn qua cũng phải tầm 6-7 tháng

Hắn nghe nói Lam Tiểu Trạm đã 2-3 tháng rồi không đến công ty mà chỉ chỉ đạo từ xa, lúc ấy cũng thấy kỳ lạ, giờ thì cuối cùng cũng hiểu, thì ra bả mang thai, phải về nhà tĩnh dưỡng.

Lục Cảnh vội vàng đón tiếp người vào phòng nghỉ, đóng cửa, bắt đầu đánh giá cái bụng, Lam Tiểu Trạm tức giận gạt tay:“Rót cho bà đây cốc nước.”

“Cậu sao lại……” Lục Cảnh mơ màng rót cho cô một côc nước ấm, “Sao tôi không nghe nói cậu đã kết hôn?”

Lam Tiểu Trạm ghét bỏ nhìn hắn,“Còn không phải tại cậu, vợ chồng tôi đã đăng ký lâu rồi, chẳng qua sợ nếu tôi rời đi thì công ty sẽ không ổn, vợ chồng tôi còn chưa dám thông báo đấy, lễ cưới cũng phải để sau. Bây giờ cậu về rồi, cuối cùng cũng có thể thảnh thơi nghỉ dài dài. ”

Lục Cảnh nhớ lại tình cảnh tối qua gọi điện thoại cho cô, nhăn mặt, “ Tiểu Trạm, xin lỗi.”

“Chơi với nhau lâu thế, không phải cậu làm anh thì là tôi làm chị, cậu đái dầm tôi cũng đã thấy, việc của cậu còn chưa giải quyết tôi cũng không có cách nào an tâm, giờ nói mấy cái này làm gì.” Lam Tiểu Trạm liếc hắn, “Tôi là đến xem cậu, thấy cậu không có việc gì thì tôi yên tâm, không nói nhiều nữa, chồng tôi còn đang chờ, đi trước nhé.”

Cá tính Lam Tiểu Trạm rất dứt khoát, Lục Cảnh một bên đỡ cô, một bên mở cửa, đang muốn hỏi về chồng cô thì cửa bị đẩy ra, suýt chút nữa là đập vào người.

Lục Cảnh sầm mặt,“Làm cái gì đấy!”

Ngoài cửa rất ồn ào.

“Tiểu Khoa! Em buông ra! Hắn dám đối xử với em như vậy! Anh phải dạy cho hắn một bài học!”

“Thanh Vũ, anh đừng làm thế, cho dù anh ấy phụ bạc em, tổn thương em, nhưng em…. Thôi, chúng ta đừng có quan hệ gì với anh ấy nữa!”

Hai người này ngươi kéo ta đẩy, Lâm Khoa thì ra vẻ quật cường nhưng mặt lại thống khổ nhìn Lục Cảnh, mong hắn đừng hiểu lầm mình. Nhưng sau khi nhìn thấy Lam Tiểu Trạm sau lưng Lục Cảnh, cả người cậu ta chấn động, trong mắt lóe qua một chút sợ hãi, lặng im không dám lên tiếng. Bành Thanh Vũ thấy cậu ta như vậy thì đau lòng không thôi, lại càng căm ghét Lục Cảnh, hắn đang muốn chửi ầm lên thì thấy Lục Cảnh và Lam Tiểu Trạm lạnh lùng nhìn bọn họ, biểu tình muốn bao nhiêu lãnh đạm là có bấy nhiêu.

Tựa như đang nhìn một đống cứt chó.