Chương 23: Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 18-2

Thang máy rốt cuộc tới, trong thang không có ai. Tôi nhấn nút xuống sảnh. Ngay lúc đó, tôi thấy có một gã đàn ông to béo đi tới, vừa đi vừa hỏi: “Nữ nhân kia ở đâu? Nữ nhân kia ở đâu?” hơn thế nữa, hắn đi thẳng tới chỗ tôi, ánh mắt rõ ràng nhìn về phía tôi.u

Trời ạ! Sao tôi xui vậy?

Tôi liều mạng nhấn nút đóng cửa thang, sau cùng cửa thang đóng lại khi hắn còn cách tôi một quãng.

Xuống tới lầu 1, tinh thần tôi vẫn còn hoảng loạn, nghe đại tỷ kể hôm nay có khách rất lạ. Mãi tới giờ tan tầm, tôi tìm quản lý xin phép mai nghỉ một bữa.

Quản lý vừa thu thập đồ đạc của mình, vùa nói:

"Tôi không có cách nào xếp người thay cô đâu! Con tôi đang nhập viện phải chạy tới đó xem sao đây! Cô tự thu xếp đi, nếu không có ai thay thì mai ngoan ngoãn đi làm đi!"

Nhìn quản lý vội vã rời đi, tôi cảm thấy công việc này thật chẳng dễ dàng gì. Bất quá, quản lý đã rất dễ dãi rồi! Tôi chỉ cần tim được người thay ca cho mình là ổn.

QUay về KTX, tôi cũng đã nhờ được bạn học thay ca, cũng có nghĩa là sau khi cô ấy tan ca, tôi sẽ phải trực thế cô ấy, liên tục làm 16 tiếng. Bất quá, so với việc bà Thịnh Thịnh tới đây thì chỉ là vấn đê nhỏ.

Buổi tối tôi nằm trên giường nghĩ về việc Tông Thịnh kabedon, còn có nụ hôn ngập mùi máu tươi, tôi bỗng có cảm giác sợ hãi.

Huyết khế, đồng sinh cộng tử. Ý của hắn chính là chúng tôi dù có chán ghét nhau thì vẫn phải ở bên nhau?

Trời ạ, mắc gì mà chồng tôi lại phải là một quỷ thai chứ? Tôi chỉ muốn yêu đương bình thường thôi mà!

Tối tôi lại nằm mơ, lại là không gian tăm tối đó, lại trần trui không mặc gì, phía sau tôi là người đàn ông cũng trần trụi ôm lấy tôi. Tuy rằng trong bóng đêm tôi không nhìn thấy mặt nhưng tôi biết đó chính là Tông Thịnh. Dần dần hắn trở nên mơ hồ, không còn là thân thể mà trở nên như một khối khí, bao vây và tiến vào cơ thể tôi. Loại cảm giác vừa khô nóng vừa ấm áp này thật thoải mái.

Một đêm này tôi ngủ thẳng tới tận hừng đông. Lúc tỉnh dậy tôi cảm thấy tinh thần thật tốt, như thế đêm qua đã vận đôjng toàn thân thật thoải mái.

Những người làm ca đêm còn chưa trở về, còn người làm ca sáng đã đi làm.

Tôi đứng trên balcon vươn vai, mỉm cười với không trung. Nhưng nụ cười đông cứng lại. Chăng biết từ bao giờ, sau mỗi đêm Tông Thịnh hấp thu khí trong mộng thì tôi ngủ ngon và cảm thấy thật thoải mái. Tôi nhớ rõ lần đầu tiên là rất mệt, mệt tới hết cạn cả sức. Vậy mà giờ lại thấy thoải mái, chắc là quen rồi!

Tôi lên xe bus chạy tới khu nhà họ. Xe của Tông Thịnh đã đậu trong sân, bên cạnh xe hắn là một chiếc xe Audi, bảng số xe là 268, chiếc xe đó tôi biết, là của ông hắn.

Thì ra bọn họ đã tới từ sơm. Tôi vôi chạy vào nhà, bà hắn thấy tôi đến trễ thế nào cũng mắng cho một trận.

khi tôi vào nhà thì trong nhà đã đầy người, chưa gì đã nghe giọng của bà hắn oang oang: "Sao còn chưa dọn dẹp nữa! Các người làm thật bừa bộn! Nhìn đi, đây này, kia nữa, sao bếp chẳng có ổ điện? Phòng người giúp việc không có balcon, không có cả chỗ phơi đồ là sao?"

Bà Tông Thịnh dáng người không cao, nhưng lại khá tròn người, khí thế vô cùng.

"Bà à, con tự lo đươc mà, không cần người giup việc đâu mà. TRang trí không sao đâu."

TÔng Thịnh dựa cửa đáp lời, hắn khẽ chau mày, hoá ra không chỉ có tôi đau đầu với người bà này cua hắn.

tôi vừa vào cửa cũng là lúc hắn nói, hắn liếc tôi một cái.

Bà hắn nhìn thấy tôi thì liếc mọt cái, nói: "Huừ Ưu Tuyền à, không ngờ cô nhanh tay thât đó. Nhưng cũng đâu cần thay đổi Thịnh Thịnh cuar tôi tới vậy? Nó đến nói còn không được đó."

Tôi không hiểu ra sao, nhìn bà tam rồi Lại nhìn Tông Thịnh có chút khó hiểu. Tông Thịnh dời mắt, dù đứng sát nhau nhưng hắn cũng không buồn liếc mắt một cái.

Tôi không hiểu ra sao, người công nhân đứng cạnh bên cũng chính là người lần trước đòi tiền tôi cười nói: “Em gái à, em cũng thân quá nha thân tới mức bồ em bị thương cả đầu lưỡi! Ha ha, lần trước tới còn nói là em gái, hoá ra là nữ chủ nhân a.”

Tôi trừng mắt nhìn TÔng THịnh, nói như vầy cũng chỉ có thể là hắn thôi.

Tối qua là hắn hôn tôi, còn bắt tôi uống máu. Máu ư? Miệng bị thương ư? Ha81n dám gia3i thích với bà hắn vậy à?

“Được rồi được rồi. Làm việc làm việc. Bên này năm ngày phải hoàn công.” Ông Tông Thịnh cầm thước đo tính toán đi đến, cũng coi như là giúp tôi hóa giải xấu hổ.