*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mắt Cá Chết
Tim tôi như rớt xuống chân, cảm giác sẽ xảy ra chuyện. Tôi đảo mắt nhìn ở chỗ quỷ ảnh xuất hiện lần trước, không có gì. Cửa thang máy tuy mở, nhưng đèn lại tắt, hơn nữa hôm nay trời tối sầm, mây đen vần vũ như sắp mưa. Thang máy nằm ở góc trong cùng bên trái của sảnh nên càng tối hơn.
Tôi để mắt thích nghi với bóng tối một lúc, sau đó liếc nhìn lại mọi thứ đã rõ ràng hơn. Ở bức tường thép của thang máy, tôi đã nhìn thấy quỷ ảnh kia mờ ảo. Vì k hông phải là gương nên mọi thứ không rõ ràng lắm… nó … nó… nó ngẩng đầu nhìn tôi!
Trong lòng tôi hoảng sợ, bao nhiêu lông tơ dựng đứng hết cả lên, nó chậm rãi nhếch mép như thể cười với tôi. Tôi cũng chưa thể quên được trước lúc chết nó đang làm gì.
Đầu nó từ từ ngước lên, cuối cùng tôi đã thấy mặt nó. Gương mặt cũng coi như là quen thuộc, nếu nó không cười thì tôi cũng không nghĩ ra từng gặp ở đâu. Cảm giác quen thuộc càng thêm rõ ràng. Nó, chính là con quỷ tôi gặp trong mơ. Không phải Tông Thịnh, mà là con quỷ miệng cắn sợi chỉ đỏ, tay bưng chén máu bắt tôi phải uống, sau đó bị Tông Thịnh đá đổ đi.
Cái kia cặp mắt kia, thật sự rất đặc biệt. Tròn tròn, lồi ra, thật sự tựa như mắt cá chết.
Tôi không biết người khác gặp được quỷ sẽ phản ứng thế nào, còn tôi, tôi quay mình chạy vọt về phía quầy lễ tân.
Đại tỷ kia nhìn thấy tôi vội vàng chạy lại thì ngước đầu nhìn sang phía thang máy, sau đó nói: “Chạy cái gì mà chạy? Gặp quỷ à?”
“Bên kia thang máy...” Tôi mà nói gặp quỷ như vậy, chắc sẽ bị các nơi khác cho ăn mắng, nhưng ở khách sạn nói vậy thì sẽ không có bị ai nói gì. Cho dù là lãnh đạo nghe thấy cũng chỉ nói vài câu nhưng cũng sẽ không thật sự nghiêm túc xử lý. Mọi người đi làm ở đây, chuyện kỳ quái cũng từng thấy vài điều.
Đại tỷ tự mình ra phía trước quầy tới bên thang máy, tôi vội vẫy tay với chị ta, muốn ngăn chi5 lại, gấp tới không nói nên lời.
Nhưng chị ta lại vững vàng đi tới thang máy, nhìn ngó vào thang rồi quay ra nói với tôi: “Đèn vẫn tắt, em gọi cho bên kỹ thuật kêu người tới sửa đi.”
Đại tỷ về tới chỗ ngồi, tôi vội hỏi: “Chị, chị có thấy cái bóng trong thang máy không?”
“Không có, chị cũng không chú ý xem bên trong, nhìn vào thấy đèn tắt là thấy cần sửa rồi!”
Tôi rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao khi nói những chuyện như vậy, đại tỷ hoàn toàn không sợ hãi. Có lẽ, chị ấy tin rằng trên thế gian này có quỷ, nhưng cô ấy hoàn toàn không chú ý tới.
Loại thời tiết mưa dầm này làm cho khách đến đặt phòng đặc biệt nhiều. lúc tôi tan tầm, Lan Lan vẫn còn đang hối hả. Tôi gọi điện thì cô nàng bảo tôi tự về ký túc xác trước đi.
Tôi ở khách sạn ăn cơm phần của mình xong, tôi cầm dù đứng trước cửa khách sạn. Trong lòng bỗng có cảm giác không định về ký túc xá. Tôi nên đi đâu nhỉ? Lúc này mới 5:30, về ký túc xá hơi sớm.
Xe bus dừng lại ở cửa khách sạn, chính là tuyến hôm qua tôi đã đi để đến nhà Tông Thịnh. Nghĩ tới căn nhà của hắn, mới chỉ hoàn thiện phần thô, làm sao mà ở nhỉ? Cả nhà chỉ có một chiếc ghế sopha, buổi tối chẳng lẽ hắn ngủ trên ghế? Tôi chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lên xe.
Tông Thịnh tuy toàn tật xấu, nhưng ít nhất hắn không cưỡng ép tôi làm những việc mình không muốn làm. Hắn cũng nói tới hai cách, nhưng hắn thà chọn cách thứ nhất chứ không chọn cách thứ 2, thật sự làm tôi hết sức tôn trọng.
Cũng không biết vì sao, qua một ngày tự hỏi, tôi đối với hắn cũng không còn sợ hãi như trước. Thậm chí, còn có một chút không hiểu tại sao khi hắn còn ở khách sạn, con quỷ kia không dám làm gì tôi. Ngày đó hắn ném xuống một đồng tiền, tôi cũng không hi ểu nghĩa là thế nào? Nhưng chắc chắn là làm cho con quỷ kia kinh sợ rồi.
Xe lắc lư rời đi, trời nhá nhem tối, tôi thấy mình đang đứng trước cửa biệt thự nhà Tông Thịnh. Trong nhà có ánh sáng hắt ra, trong sân có mấy cái xe máy.
Tôi chậm rãi đi vào, thấy trong nhà có bảy tám người đàn ông ở trần, người trong làm điện, người làm nước, có người đang đo đạc này nọ.
Tôi đột nhiên xuất hiện khiến cả đám người quay sang nhìn, tôi vội hỏi: “Tông Thịnh có đây không?”
Một người đàn ông vừa cởi găng tay vừa đi tới chỗ tôi: “Cô tìm Tông Thịnh làm gì?”
“Tôi là em anh ấy, tìm anh ấy có chút việc.” Đối mặt với nhiều người đàn ông ở trần như vậy nên trong lòng tôi có chút khẩn trương, do đó, lúc này tốt nhất là tôi nên nói mình là em gái hắn. Bọn họ làm việc cho Tông Thịnh, lấy tiền của hắn nên sẽ kh ông khi dễ em gái này đâu.
Trong phòng bếp, một người đàn ông vội vã chạy ra, nói lớn: “Cô là em gái hắn, vậy cô đưa trước 2.700 tệ đây nha. Trưa nay, lão Hà tới làm cửa nẻo xong đòi tiền, tôi đã ứng trước cho rồi, tiền này không bỏ được nha.”
Tôi thật choáng. Vừa nói là em hắn thì đã bị đòi tiền rồi.
“Tôi, tôi không có nhiều tiền vậy. Các anh đòi anh ấy đi chứ.”
“Không phải nói cái này tiểu khu đều là nhà các ngươi sao? Chút tiền ấy còn nói không được? Vậy cô mau gọi cho hắn đi.”
Người đàn ông kia quá hung hăg nên tôi căn bản không có biện pháp lảng tránh vấn đề. “Tôi, tôi không có số điện thoại.”
“Rốt cuộc cô có phải em của hắn không? Cô ở đâu ra vậy?”
Nghe người đó la lối, tôi càng khẩn trương. Ngay lúc trong đầu tôi còn trống rỗng thì có tiếng đàn ông truyền tới từ phía sau:
“Tiền tôi trả, chẳng lẽ quịt của anh. Nếu anh cảm thấy còn lo lắng thì cứ việc bỏ đi, tôi sẽ kết công nhật hôm nay trả cho anh.”
Tôi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy vòm ngực rộng lớn, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt Tông Thịnh. Hắn vẫn mang bộ mặt lạnh lùng, đeo kính râm, móc tiền trong ví ra đưa.
Gã kia đầu tiên là nhận tiền, sau đó mới hỉ hả cười nói: “Tông lão bản cần gì vậy, chúng ta chỉ đến làm việc thôi, đảm bảo trong vòng một tuần có thể dọn vào ở.”
Tông Thịnh cũng không để ý tới bọn họ, càng không để ý đến tôi, xoay người đi ra ngoài. Tôi nhìn những công nhân đang bận rộn, nghĩ tới hắn nói với tôi tuần sau qua đây ở, hẳn là phải ép tiến độ công trình đây.
Tôi cũng ra ngoài, đứng trước cửa thấy Tông Thịnh đang ngồi trên bậc thang. Hắn quay l ưng về phía tôi, trên tay cầm hộp cơm đang ăn.
Xét điều kiện gia đình hắn, dù không ở khách sạn chúng tôi cũng có thể đi ăn ở hàng quán mà, không đến nỗi ngồi đây ăn cơm hộp chứ.
Tôi hít hai hơi, tự nói với bản thân: “Nói chuyện đàng hoàng với hắn, nói chuyện đàng hoàng với hắn. Nếu có thể thành huynh đệ tốt thì mọi chuyện dễ thương lượng.”
Tôi kéo kéo váy, ngồi xuống cạnh hắn: “Sao không đi khách sạn mà ở?”
Hắn tiếp tục ăn cơm không nói lời nào.
“Anh cũng có thể ra ngoài ăn cơm rồi mới về, mua cơm về tới đây nguội ngắt rồi.”
Hắn vẫn không nói gì, thậm chí không buồn liếc mắt nhìn tôi.
Tôi cắn cắn môi, trong lòng có cảm giác khổ sở. Nói gì thì nói, trong mơ cũng đã đụng chạm thân mật, cho dù hắn không thoải mái, tôi cũng không thoải mái, nhưng mà là có đụng chạm. Chẳng lẽ không thể nói chuyện đàng hoàng sao?
Tôi do dự một chút tiếp tục nói: “Trong thang máy, tôi lại thấy con quỷ kia, nó cười với tôi. Mắt nó kỳ lắm, giống như là mắt cá á. Tôi có hỏi qua người làm cùng, chị ấy nói lúc hắn chết…”
“Hắn là mắt cá, định sẵn đoản mệnh.”
“Mắt cá?” Tôi khó hiểu, lặp lại.
Tông Thịnh dời mắt, không chút quan tâm tới việc tôi thấy mắt hắn khác. “Số mệnh đã định, người có mắt cá sẽ phải chết trẻ, nếu có thể lớn lên thì cũng không thọ được. Còn mắt cô gọi là mắt đào hoa. Con trai theo đuổi cô hẳn rất nhiều.”