Chương 37: Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Hướng Nhật Quỳ

Lục Hoài Du cứ nghiêng đầu nhìn Chung Minh Cẩn như thế, kết quả nhìn một chút lại ngủ mất.

Thời điểm tỉnh lại lần nữa, anh cảm giác có một bàn tay nhỏ bé lành lạnh phủ lên trán mình, hơn nữa hơi thở của Chung Minh Cẩn còn rất gần.

Nhận ra đối phương đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể, mí mắt anh giật giật nhưng không mở ra ngay.

Một lúc sau bàn tay trên trán rời đi, hơi thở thuộc về Chung Minh Cẩn cũng rút lui theo, kế đó giọng nói chậm rãi mà quen thuộc vang lên: “Có cảm thấy đầu còn choáng không?”

Lục Hoài Du đang giả ngủ thì bị vạch trần, nhưng không hề thấy xấu hổ. Sau khi mở mắt ra, anh thử nhấc đầu lên, cơn choáng váng trước đó đã không còn kéo đến khiến anh vui vẻ chống người dậy: “Không choáng nữa.”

“Đo nhiệt độ lại đi.” Chung Minh Cẩn nói xong định đi lấy nhiệt kế trên tủ đầu giường.

Lục Hoài Du vội ngăn nó lại: “Để tao tự lấy.”

Đo xong lại xem nhiệt kế, thấy đã giảm còn 38 độ, Lục Hoài Du bèn đưa cho Chung Minh Cẩn: “Đã gần khỏi hẳn rồi, đêm nay ngủ thêm giấc nữa thì chắc sẽ khôi phục lại nhiệt độ bình thường thôi.”

Chung Minh Cẩn cầm nhiệt kế, xem kỹ số liệu bên trên rồi chậm rãi nói: “Uống nước trên tủ đi, ăn cơm tối xong thì uống thuốc tiếp.”

Lục Hoài Du cảm giác từ lúc anh bắt đầu phát sốt, giọng điệu khi người tí hon bảo anh làm gì đó cực kỳ cương quyết, quan trọng là anh cũng chẳng hề thấy phản cảm mà trái lại còn thấy rất thú vị. Anh cầm chai vặn nắp ra rồi tu ừng ực, sau đó lắc cái chai đã uống sạch bách, nhíu mày nói: “Uống hết rồi.”

Đối diện với đôi mắt đầy hàm ý kia của anh, Chung Minh Cẩn hơi luống cuống, rũ mắt phút chốc lại bảo: “Giờ cũng không còn sớm, anh nghỉ ngơi chút nữa đi, tôi đi gọi gì đó để ăn tối.”

“Không ngủ đâu.” Lục Hoài Du xoay cần cổ cứng ngắc: “Cả người toàn mùi mồ hôi, không đi tắm thì sao mà nuốt trôi cơm chứ.”

Lúc hạ sốt sẽ ra mồ hôi, không chỉ trên người có mồ hôi dính nhớp mà cả tóc cũng ướt đến bết dính lại.

Sau khi tắm rửa rốt ráo cả rồi, Lục Hoài Du mới thấy thoải mái hẳn ra.

Anh vừa ngâm nga giai điệu mà người khác không nghe được, vừa lau tóc bước ra khỏi phòng tắm. Lúc đi tới cửa thì chợt nhớ đến giọng điệu khi người tí hon bảo anh uống thuốc, chân thoáng khựng lại rồi lặng lẽ lui về, tìm chiếc máy sấy trong ngăn tủ sấy cho đầu chẳng còn giọt nước nào mới đi ra.

Đến khi thay xong tấm ga trải giường, thức ăn ngoài mà Chung Minh Cẩn gọi cũng được giao đến.

Buổi trưa Lục Hoài Du chỉ húp vài miếng cháo trắng, bây giờ lại gần như hết sốt nên sau khi nhận thức ăn từ chỗ người giao hàng, cảm nhận được độ ấm của thức ăn thông qua túi và hộp đóng gói bên trong, anh lập tức thấy đói bụng nên vội vã cầm chén đũa gọi Chung Minh Cẩn đến ăn cơm.

Chẳng qua vừa mở ra một khe nhỏ của hộp đóng gói thì mùi hạt tiêu trắng nồng nặc bay ra, Lục Hoài Du khựng lại: “Mày gọi món gì vậy?”

“Gà hầm bao tử[1].” Chung Minh Cẩn ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Anh không ăn món này à?”

“Ăn…” Cũng đâu phải Lục Hoài Du không ăn, chỉ hơi không thích mùi hạt tiêu trắng thôi.

Chung Minh Cẩn hơi chần chừ: “Nếu anh không thích thì gọi món khác nhé.”

“Không sao đâu.” Lục Hoài Du lắc đầu. Anh nghĩ mình còn đang bệnh đây này, cho dù đói bụng thì chắc cũng chẳng ăn được bao nhiêu, cũng chẳng phải là không chịu, nhưng lỡ gọi món khác lại phật tấm lòng chân thành của Chung Minh Cẩn mất.

Kết quả chẳng biết là vì sinh bệnh nên khẩu vị khác với mọi ngày, hay là vì hương vị của tiệm thức ăn ngoài mà Chung Minh Cẩn gọi thật sự ngon, đến khi Lục Hoài Du phản ứng lại thì một chén thịt to đã bị anh xơi hết, cả nước dùng cũng uống đến chỉ còn lại đáy chén.

Vị cay của hạt tiêu trắng khiến từng lỗ chân lông trên người anh như giãn nở, thoải mái cực kỳ.

Lục Hoài Du nhìn tô gà hầm bao tử chỉ còn hơn phân nửa rồi lại nhìn chén của mình, ngượng ngùng nói: “Tao còn muốn ăn thêm.”

Mặt Chung Minh Cẩn kiểu muốn cười nhưng vẫn ráng nhịn, rồi từ chối: “Anh ăn lửng bụng thôi, không thể ăn nhiều, thích thì mai lại gọi nữa.”

“Ò.” Lục Hoài Du bất mãn đặt chén xuống, lủi vào góc ghế sofa không lên tiếng.

Chung Minh Cẩn liếc nhìn anh rồi bắt đầu thu dọn thức ăn thừa trên bàn trà.

“Để tao dọn cho.” Lục Hoài Du nhanh chóng đứng dậy để mấy món bên người Chung Minh Cẩn sang một bên, sau đó thu dọn chúng.

Hồi trước sau khi hai người ăn cơm xong đều là anh dọn dẹp bàn. Hôm nay thấy người tí hon chủ động như vậy khiến anh hoài nghi một cách nghiêm trọng rằng nó đang cố ý, bởi anh đang lủi vào một góc sofa chẳng nói lời nào.

Chung Minh Cẩn đứng bên cạnh, chờ Lục Hoài Du thu dọn xong những thứ này mới nói: “Tôi muốn đến căn nhà gỗ kia.”

“Muốn đi thì đi đi.” Lục Hoài Du bảo: “Đúng lúc tao định đốt hết giấy tiền còn lại cho bà ngoại, cùng đến ban công đi.”

Nghe vậy Chung Minh Cẩn lập tức dừng bước, nhắc nhở: “Anh vẫn nên đốt trong nhà đi, trời tối ở bên ngoài rất dễ khiến người ta chú ý.”

Đối diện ban công là một hồ nước, cho dù có người dùng ống nhòm ở hồ nước đối diện cũng chẳng nhìn ra mấy thứ trên ban công nhà Lục Hoài Du, bằng không lúc trước anh đã không lắp nhà gỗ ở ban công rồi.

Nhưng đốt giấy tiền thì khác hơn bình thường, đốt không được sẽ dễ có khói, nếu bị hàng xóm biết được rồi báo động sẽ phiền toái rất nhiều.

Lục Hoài Du chẳng hề do dự mà chọn đến phòng bếp, mở máy hút khói ra rồi đốt giấy tiền cho bà ngoại.

Tuy lần trước anh đã mua không ít giấy tiền, nhưng đốt cho đám chị em Chu San San một ít, lúc đóng phim lại đốt cho ba con ma ở trường quay một ít nữa nên còn lại không nhiều.

Lục Hoài Du đốt xong, cảm thấy vẫn chưa đủ nên quyết định mua thêm một ít.

Anh cầm điện thoại định ngồi xuống, nhớ Chung Minh còn đang ở ban công bên bước ra.

Trên ban công chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, bị cây mận che đi nên căn nhà nhỏ phía dưới nên khá mờ.

Lục Hoài Du còn sốt nhẹ, sau khi ngồi vào chiếc ghế treo ở bên cạnh thì lia mắt qua, nhưng không thấy Chung Minh Cẩn đâu.

Cuối cùng vẫn là Chung Minh Cẩn mở miệng trước: “Anh đốt giấy tiền xong rồi?”

Lục Hoài Du ừ một tiếng: “Cảm thấy chưa đủ nên định mua thêm một ít.”

Chung Minh Cẩn nghe vậy bèn ra khỏi căn phòng ở tầng 1, đứng trong sân ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Du, chần chừ một chút rồi nói: “Anh… mua thêm mấy lá bùa và chu sa đi.”

“Là phải mua một ít.” Lục Hoài Du thuận miệng đáp: “Hình như trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu.”

Lần trước khi mua những món này, Lục Hoài Du còn đặc biệt hào phóng. Lần này anh lại nói ra khiến Chung Minh Cẩn sợ anh sẽ mua thiếu, bởi vậy nói xong lại đi vào trong nhà.

Lục Hoài Du không nhận ra, anh không muốn thêm mấy món đồ này vào giỏ hàng nên sau khi chọn xong thì tính tiền.

Chuẩn bị xong anh nói theo thói quen: “Mua xong rồi.”

Kết quả qua một lúc lâu, cũng chẳng nghe được câu trả lời của Chung Minh Cẩn.

Lục Hoài Du không khỏi buồn bực, bình thường dù hai người đặt thức ăn ngoài thì một người sẽ nói để lấy lòng, một người sẽ nói lại một câu coi như trả lời.

Hôm nay nhóc dễ thương làm sao thế nhỉ?

Lục Hoài Du nghĩ, chẳng lẽ là mệt trong lúc chăm sóc cho mình?

Anh tìm một vòng mới trông thấy Chung Minh Cẩn đang ngồi trên chiếc giường của tầng 2. Nhưng nó lại không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng, chẳng rõ đang nghĩ gì.

Lục Hoài Du cũng không nói, cứ thế lặng lẽ nhìn nó.

Lát sau, Chung Minh Cẩn đứng lên, nó đưa tay sờ soạng hoa văn chạm trổ trên khung giường, lại dùng khăn giấy lau đi bụi bặm trên ngăn tủ, cuối cùng quay trở lại sân rồi ngồi trên bàn đu dây dưới gốc cây mận.

Toàn bộ quá trình đều không để ý đến ánh mắt vẫn luôn không rời của Lục Hoài Du.

Quả nhiên có vấn đề!

Lục Hoài Du hỏi: “Hôm nay mày làm sao vậy?”

“Không có gì đâu.” Chung Minh Cẩn buộc miệng trả lời, dùng chân chống trên mặt đất để dừng bàn đu đang đu đưa lại: “Chỉ là đột nhiên muốn đi dạo trong nhà gỗ thôi.”

Trực giác của Lục Hoài Du thì không nghĩ vậy, nhưng hôm nay anh toàn nghĩ tới mấy thứ linh ta linh tinh, thật sự ngoài những thứ đó ra thì chẳng nghĩ ra được gì.

Sau đó Chung Minh Cẩn lại lên ban công tầng 2 trò chuyện với Lục Hoài Du, thậm chí còn chỉ vào bầu trời đầy sao dạy anh nhận biết một số chòm sao.

Mãi đến khi anh ngáp một cái, nó mới bảo: “Thời gian không còn sớm nữa, uống thuốc ngủ chưa?”

“Không uống được không?” Lục Hoài Du nói: “Tao cảm thấy đã khỏe lên rất nhiều rồi.”

“Không được.” Chung Minh Cẩn cương quyết: “Sốt cao lúc rạng sáng rất dễ bị trở lại, anh không muốn nửa đêm lại choáng váng chứ?”

Nhớ đến cảm giác choáng vang lúc ban ngày, Lục Hoài Du vẫn ngoan ngoãn uống thuốc.

Có lẽ vì phát sốt khác với người bình thường nên dù đã uống thuốc thì lúc sáng sớm, nhiệt độ cơ thể của Lục Hoài Du vẫn tăng lên, hơn nữa còn có xu hướng kéo dài đến ban ngày.

Anh vừa khó chịu thì Chung Minh Cẩn đã tỉnh lại. Nó ngồi dậy muốn bật đèn, chợt nhận ra điều gì đó — tấm chăn vốn phải dùng chút sức lực mới xốc lên được, lại nhẹ nhàng run lên, rồi bật ra.

Chung Minh Cẩn sờ soạng cánh tay mình, sau khi lấy lại tinh thần, nó sờ cái gối và tủ đầu giường bên cạnh, sau đó vươn tay mò tới công tắc đèn đầu giường.

Nó khôi phục lại dáng người bình thường rồi.

Dưới ánh sáng mờ tối của đèn đầu giường, Chung Minh Cẩn nhìn hoàn cảnh lạ lẫm mà quen thuộc này. Quen thuộc chính là nó có thể nhìn thấy mỗi một món đồ mà nó thấy mỗi ngày trong phòng ngủ, xa lạ là vì những món đồ này như bỗng chốc thu nhỏ gấp mấy lần. Nó thấy những thứ này đã chẳng còn khổng lồ nữa.

Chiếc giường bên dưới, cũng không lớn quá mức nữa.

Người bên cạnh cũng…

Chung Minh Cẩn nhanh chóng lấy lại tinh thần, tìm nhiệt kế từ trong tủ đầu giường nhét vào nách Lục Hoài Du, sau lại mở chai nước rồi cắm ống hút đưa đến miệng anh.

Lục Hoài Du mơ màng cắn ống hút uống hết nửa chai nước, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Chung Minh Cẩn hồi hộp trong lòng, khom người nói bên tai Lục Hoài Du: “Chúng ta đến bệnh viện được không?”

Anh nhắm mắt lại, dáng vẻ ra sức giãy giụa thoạt nhìn khó chịu không thôi.

Chung Minh Cẩn thấy thế vội nói: “Được được được, vậy thì không đến bệnh viện.”

Nói xong lại lấy thuốc cho Lục Hoài Du uống, sau đó tiếp tục uống nước chườm lạnh ban ngày, nhưng hiệu quả vẫn chẳng rõ mấy.

Chung Minh Cẩn hết cách, chỉ có thể cầm điện thoại tìm xem còn phương pháp hạ sốt khác hay không.

Kết quả tìm được phương pháp rồi, nhưng vẫn phải cân nhắc đến trở ngại có thể gặp phải trong lúc thực hiện. Nếu trên đường Lục Hoài Du tỉnh lại, nó phải giải thích thế nào đây?

Nhưng chỉ chốc lát, suy nghĩ không thể để Lục Hoài Du khó chịu vẫn chiếm ưu thế hơn. Nhưng trước khi hành động, Chung Minh Cẩn tìm bút và chu sa rồi vẽ lên tay Lục Hoài Du một lá An Miên Phù thật sự.

Chờ anh dần chìm vào giấc ngủ, nó mới đi đổ đầy nước ấm vào bồn tắm lớn, kế đó ôm Lục Hoài Du vào phòng tắm rồi ngâm trong nước.

Cảm giác được dòng nước ấm vây lấy thật sự khiến Lục Hoài Du thư thái rất nhiều, lông mày vẫn luôn nhíu chặt của anh dần thả lỏng, nhưng mắt vẫn nhắm chặt, không tỉnh lại.

Chung Minh Cẩn cũng không để anh ngâm quá lâu nên nửa tiếng sau, nó lại vớt anh lên, lâu khô rồi nhét vào chăn.

Cũng chẳng rõ là vì ngâm nước ấm hay do rạng sáng là thời điểm dễ sốt cao nhất mà vừa nằm về giường chưa bao lâu, nhiệt độ cơ thể của Lục Hoài Du dần giảm xuống. Đến hơn 5 giờ chiều thì khôi phục lại như thường.

Chung Minh Cẩn nằm phía xa nhất trên giường, cũng lăn qua lộn lại nhưng chẳng thể nào ngủ được, nhỡ trời sáng, đến khi Lục Hoài Du tỉnh lại rồi đột nhiên nhìn thấy mình đã biến lớn thì có bị dọa hay không?

Cuối cùng lại mơ màng mơ một giấc mơ. Trong mơ Lục Hoài Du túm vai nó, lớn tiếng hỏi nó đã giấu nhóc dễ thương ở chỗ nào, mau mau trả nhóc dễ thương của anh lại cho anh.

Lòng Chung Minh Cẩn khẽ run, bỗng chốc tỉnh táo lại, sau đó chợt nghe Lục Hoài Du nằm bên cạnh giường nhẹ nhàng hỏi: “Nhóc dễ thương?”

Nó vốn chỉ ngủ ở một bên giường, hầu như phân nửa cơ thể đều đưa ra bên ngoài, sau khi nghe thấy tiếng gọi đó, nó bỗng mất thăng bằng rồi trực tiếp ngã lăn xuống giường.

Đến khi mở mắt ra thì thấy trần nhà lại trở nên vô cùng cao, chiếc giường và tủ đầu giường bên cạnh vẫn ở độ cao mà nó vươn tay cũng chẳng với tới được.

Vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh thận trọng của Chung Minh Cẩn không kìm được mà nứt toạc.

—— nó vừa khôi phục lại dáng người bình thương, thế mà vừa nằm mơ xong đã teo nhỏ lại!

———

[1] Gà hầm bao tử: