*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du lập tức muốn từ chối. Nhóc dễ thương và anh đang ngủ với nhau ngon lành thì cần giường mèo sang trọng gì chứ, đây không phải đang cố tình chia rẽ quan hệ của anh và người tí hon đấy ư?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lúc ở trường quay, người tí hon chỉ có thể làm ổ ở một chỗ nhỏ xíu trong tủ, ngồi nghỉ ngơi cũng phải ngồi trên một đống gói giấy. Nếu có thể đặt một chiếc giường nhỏ đơn giản vào thì quả thật đỡ hơn nhiều.
Nhưng anh lại không muốn chiếc giường để người tí hon nghỉ ngơi là do Hàn Bắc Đình tặng, bèn hỏi: “Là kiểu giường nào thế?”
Hàn Bắc Đình không biết anh chỉ đang dò la thông tin, cũng không muốn nhận quà nên đắc ý dạt dào đáp: “Lúc trước em thấy một người làm thủ công truyền thống trên mạng, anh ta thường đem phơi mấy cái tủ nhỏ, ghế đẩu và giường, những thứ ấy đều hết sức tinh xảo. Trong đó có một bộ giường khung[1] vô cùng đẹp đẽ, em cảm thấy cho bé mèo dùng là hợp nhất trên đời.”
Lục Hoài Du không nhịn được mà oán thầm, nếu nhà anh mà thật sự có con mèo, còn thích hợp ngủ giường khung ấy hả? Chỉ sợ là thích hợp cho mèo cào móng vuốt thì có!
Nhưng ngược lại anh cảm thấy rất hứng thú với thợ thủ công mà Hàn Bắc Đình nói, vì thế nói: “Em tìm thấy thợ thủ công kia ở đâu, gửi cho anh xem thử đi.”
Hàn Bắc Đình bỗng ý thức được điều gì, nói một cách cảnh giác: “Để em tìm ảnh giường rồi gửi cho anh.”
“Bé mèo ngủ với anh nên không cần cái giường khác đâu. Anh chỉ xem có món nào khác đẹp không thôi.” Lục Hoài Du nói: “Em mau gửi link qua đây đi, sau đó thì ăn cháo hải sản của em, ăn xong rồi nghỉ ngơi!”
Anh gửi đến một tràng tin nhắn, căn bản không cho Hàn Bắc Đình bất kỳ đường sống nào để thương lượng.
Hàn Bắc Đình hết cách, chỉ có thể tìm link rồi gửi qua.
Lục Hoài Du thấy đằng sau cái link còn kèm theo vẻ mặt tủi thân thì không khỏi bật cười.
Đến khi anh mở link ra mới phát hiện khiếu thẩm mỹ của Hàn Bắc Đình quả thật không tệ, tất cả các loại nội thất nhỏ đều không hề dùng ứng dụng lọc nào nhưng vẫn tinh xảo vô cùng.
Ngoại trừ giá cả có phần khiến người ta sợ hãi thì chẳng còn khuyết điểm nào khác.
Nhưng Lục Hoài Du chợt nhớ tới một câu trêu đùa rằng nếu cảm thấy một thứ gì đó đắc giá, vậy đó chẳng phải là khuyết điểm của thứ ấy, mà là khuyết điểm của bạn.
Cũng may anh không có khuyết điểm này, do đó anh đã hốt những món đồ bé xíu này mà không hề có gánh nặng tâm lý nào.
Nửa giờ lái xe rất nhanh qua đi, Lục Hoài Du mê muội chọn mấy món đồ, cũng không phát hiện rằng mình đang dưới lầu, vẫn là cậu trợ lý đưa anh về nhắc nhở: “Anh Lục à, chúng ta tới rồi.”
Lúc này Lục Hoài Du mới sực tỉnh, vội vàng nói cảm ơn rồi xuống xe, sau đó đứng trong thang máy đặt Take away cho buổi trưa. Đây là lần đầu tiên người tí hon bảo sẽ chờ anh về ăn cơm, kết quả người thì về nhưng cơm thì chưa mua.
Thế nhưng anh chẳng thấy hối hận chút nào, vì lúc xem cửa tiệm của thợ thủ công trên xe, anh đã nảy ra một ý đồ vô cùng tuyệt vời.
Ý đồ này ngay sau khi vào nhà trông thấy người tí hon đang ôm cái bình xịt nhỏ tưới hoa ở ban công thì lập tức đâm thẳng vào tim anh, cảm thấy nếu không thể thực hiện thì nhất định sẽ trở thành mối hận suốt đời.
Chẳng qua kế hoạch này tạm thời vẫn chưa thể nói cho người tí hon biết, vì thế anh hỏi: “Sao lại muốn tưới hoa thế?”
“Tôi thấy chúng nó hơi ũ rũ nên nghĩ có nên tưới thêm nước cho chúng hay không.” Chung Minh Cẩn buông bình xịt còn to hơn nó xuống rồi nói.
Sau cơn bão lần đó, hoa cảnh trên ban công có lẽ đã chết hơn phân nửa, chỉ còn lại vài chậu. Mấy hôm nay Lục Hoài Du vẫn luôn chăm sóc chúng nên gần đây đã có thể sinh trưởng dồi dào.
Tuy chậu mà người tí hon tưới có chút héo úa, nhưng cũng đã bị phơi dưới ánh mặt trời giữa trưa nên bùn đất trong chậu hãy còn rất ẩm ướt.
Lục Hoài Du không đành lòng nói với người tí hon rằng tưới hoa vào lúc này căn bản vẫn chỉ là bông hoa ú tàn, không bị chết cháy đã may lắm rồi.
Vì thế anh tiện tay lấy chiếc bình xịt của người tí hon ra, đặt xuống đất rồi nhỏ giọng khuyên nhủ: “Vào trong nghỉ ngơi đi, ánh mặt trời ngày ban công rất gắt, mày phơi nắng đến độ đổ mồ hôi rồi.”
Chung Minh Cẩn nhìn bọt nước trong suốt trên phiến lá xanh biếc, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Lục Hoài Du chốc lát mới gật đầu đáp: “Được.”
Sau khi hai người vào phòng khách ngồi, Lục Hoài Du rút tờ giấy cho người tí hon, ý bảo nó lau mồ hôi trên trán đi, lúc này mới đem chuyện vẽ An Hồn Phù cho Hàn Bắc Đình ra, cuối cùng hoài nghi hỏi: “Không phải lúc trước mày nói sinh hồn sau khi quay về cơ thể sẽ không nhớ rõ chuyện đã xảy ra lúc hồn phách tự do bên ngoài sao? Tại sao cậu ấy lại có ấn tượng mơ hồ?”
Người tí hon thoáng sửng sốt rồi nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ lúc trước anh ta từng ly hồn?”
Lục Hoài Du đáp: “Nghe chị cậu ấy kể, lúc cậu ấy 3 tuổi từng ly hồn một lần.”
“Vậy thì đúng rồi.” Chung Minh Cẩn giải thích: “Người từng trải qua chuyện ly hồn một lần, nếu ly hồn lần nữa sẽ nhớ rõ hơn người ly hồn lần đầu tiên một chút. Khi vừa tỉnh lại trí nhớ có phần mơ hồ cũng là chuyện thường, đợi đêm nay ngủ một giấc rồi, sáng mai dậy sẽ quên thôi.”
Ra là còn có thể như vậy! Lục Hoài Du nghĩ bụng, nếu bị thêm vài lần nữa thì có phải sẽ có thể dùng sinh hồn để rình trộm hoặc làm chuyện xấu hay không? Xem ra việc trước mắt vẫn phải điều tra nguyên nhân rõ ràng, không thể vì một sinh hồn mà có thể chẳng chút do dự để sinh hồn trước mặt muốn làm gì thì làm.
Anh cũng không biết rằng, thật sự có một gia tộc tu theo bàng môn tả đạo, biết khống chế hồn phách rời khỏi cơ thể để làm một số chuyện mà ở trạng thái bình thường không làm được.
Hôm nay Lục Hoài Du đã xin đạo diễn Ngụy nghỉ cả ngày. Sau khi trờ về từ chỗ Hàn Bắc Đình thì chẳng còn chuyện gì khác phải làm, bởi vậy sau khi ăn cơm trưa thì ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với người tí hon.
Gần đây tuy bọn họ lúc nào cũng cùng tiến cùng lui, nhưng thời gian trao đổi cũng giới hạn vào buổi sáng trước khi ra ngoài hoặc trước khi ngủ. Đây chính là hai mốc thời gian mà Lục Hoài Du chẳng cần bị người tí hon đốc thúc học tập một cách vội vã, còn vào thời điểm khác thì muốn làm gì cũng chỉ có thể thông qua Wechat.
Sau khi hai người hàn huyên câu được câu không với nhau, Lục Hoài Du mới nhớ ra kế hoạch lúc xem mấy món đồ nhỏ, bèn hỏi người tí hon: “Nơi trước đây mày ở trông như thế nào?”
Chung Minh Cẩn hơi bất ngờ khi anh hỏi đến chuyện này, nó suy nghĩ rồi nói: “Nơi trước đây tôi ở tương đối vắng vẻ, nhà cửa cũng không phải kiểu nhà cao tầng thế này mà là từ gạch ngói xây nên, đã nhiều năm rồi nhưng môi trường rất tốt. Trong sân nhà có một cây mận[2], đẹp nhất là khi nở hoa vào ngày tuyết rơi.”
Ra là sống ở đó, trong sân nhà còn có cây mận. Lục Hoài Du không nhịn được mà tò mò, nơi người tí hon sống rốt cuộc trông như thế nào, lẽ nào thật sự có nước dành cho yêu tinh ư?
Trong đất nước ấy, có phải cái gì cũng bé xíu xiu không, các yêu tinh nhỏ bé giống nhau sống ở trong đó sẽ không cảm thấy không nhất quán chứ?
Không đâu, có lẽ cây mận trước nhà người tí hon sẽ không nhỏ như nó đâu. Những nhánh cây xum xuê của nó thậm chí che khuất hơn phân nửa sân nhà, khi tuyết rơi, cánh hoa đỏ thẫm nở đầy trên đầu, làm nổi bật lên nền tuyết trắng, đẹp đến mức chẳng còn giống nhân gian nữa.
Lục Hoài Du lại có thêm ý tưởng mới cho kết hoạch của mình.
Để khiến kế hoạch càng thêm hoàn mỹ, anh càng muốn tìm hiểu thêm nhiều tin tức: “Còn có thứ gì đặc biệt không?”
“Không có…” Người tí hon lắc đầu đáp: “Từ nhỏ tôi đã rất ít khi ở nhà, thế nên cũng không có ấn tượng sâu sắc gì với những thứ ấy.”
Dừng một chút, nó lại nói: “Nếu anh thấy hứng thú thì sau này có cơ hội tôi sẽ dẫn anh đi xem.”
“Thật không?” Lục Hoài Du kinh ngạc đến há to miệng, anh còn tưởng những nơi không dành cho loài người sống sẽ không chào đón mình cơ. Dù sao loài người cũng lớn hơn người tí hon gấp mấy lần, nếu như đi, lỡ không cẩn thận lại làm tổn hại đến những món đồ của họ thì sao.
Người tí hon gật đầu đáp: “Nhưng phải đợi một khoảng thời gian thì mới được.”
“Không vội không vội.” Lục Hoài Du nói: “Mày tiện lúc nào cũng được.”
Sau khi tán gẫu với người tí hon xong, Lục Hoài Du dành chút thời gian buổi trưa để vạch ra kết hoạch của mình, đồng thời liên hệ với thợ thủ công mà Hàn Bắc Đình giới thiệu để bàn bạc, rất lâu sau mới quyết định kết quả cuối cùng. Sau cùng thanh toán một khoản tiền lớn rồi chờ hàng giao đến cửa.
Tốn tiền rồi, Lục Hoài Du lại có một cảm giác thành tựu kỳ lạ, anh như bất chợt hiểu được cảm giác của những người nuôi con và nạp tiền vào game.
Trước khi buông điện thoại, anh theo thói quen mở Weibo ra xem để đánh dấu mấy tin nhắn không quan trọng thành đã đọc, các tin nhắn cần trả lời thì trả lời một hai câu. Đương xem từng tin một, Lục Hoài Du lại thấy một tin nhắn mà chị Từ đã gửi cho anh nửa tiếng trước: Tiểu Lục à, cậu có nhận công việc khác không? Chị có người bạn nửa năm gần đây luôn cảm thấy bên cạnh bất thường, muốn tìm người xem thử. Anh ấy cũng là người trong nghề nên hy vọng tìm một người có thể giữ bí mật, giá cả gì đó cũng dễ thương lượng.
Gần đây trừ việc quay phim thì không còn công việc nào khác, Lục Hoài Du vừa tốn được một khoản tiền:…
———
giường có hình dáng to lớn, lưu hành phổ biến vào thời Minh và thời Thanh.
Giường Bạt bộ đặc sắc ở chỗ khung giường to làm cho chiếc giường trông như một “căn nhà gỗ nhỏ”, mái dài hai, ba thước, giường có hình tứ giác, có lan can, có cửa sổ mở sang hai bên, trước giường có khúc quanh, tuy nhỏ nhưng người vẫn đứng vào được, hai bên trang trí bàn, ghế nhỏ… Giường rất to, trước giường có khoảng trống, trông toàn thể chiếc giường giống một căn phòng nhỏ.
[2] Cây mận (hay còn gọi là hồng mai):