Chương 11: Chương 11

Đã nói hôm sau phải dậy sớm đến trường quay nên tối đó Lục Hoài Du cố tình để bản thân đừng ngủ quá say.

Kết quả hôm sau khi anh thức dậy, người tí hon vẫn không có ở trên giường, lúc này chỉ mới 5 giờ rưỡi mà thôi.

Lục Hoài Du không khỏi hơi hoài nghi rằng rốt cuộc yêu tinh có cần ngủ hay không? Mà nếu không cần ngủ, người tí hon cũng đâu cần thiết phải nằm trên giường với anh mỗi đêm, nói với anh là không ngủ thì anh cũng có thể hiểu mà.

Bởi vậy khi thấy người tí hon luyện kiếm ở phòng khách, Lục Hoài Du không kiềm được mà hỏi: “Mày dậy lúc mấy giờ thế?”

“4 giờ rưỡi.” Nói xong thì trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Hoài Du, Chung Minh Cẩn theo bản năng giải thích thêm câu: “Sáng sớm tôi phải luyện kiếm một giờ.”

Lục Hoài Du hiểu ý nó, cũng đâu phải sáng sớm mỗi ngày, chỉ tại hôm nay phải cùng anh đến trường quay sớm một chút nên bảo đảm luyện kiếm đủ một tiếng, bởi vậy mới rời giường trước giờ.

Nhưng thông tin này càng khiến anh ngạc nhiên hơn cả việc không cần ngủ đó được chưa?

Một chú yêu tinh, chưa kể là có tín ngưỡng, mà sự kỷ luật còn mạnh mẽ như vậy… Thế này cũng quá tiến bộ nhỉ?

Nhìn lại bản thân khiến Lục Hoài Du lấy làm xấu hổ, bèn quyết định rẽ lái chủ đề này, xoay người bước vào bếp: “Tao đi lấy đồ cho mày ăn.”

Những lúc Lâm Tuyền đến đón đều bữa sáng đến cho anh, thế nhưng người tí hon lại không có, hơn nữa dù có dẫn theo thì nó cũng đâu tiện ăn, cho nên phải ăn ở nhà mới được.

Lục Hoài Du tìm được hai quả trứng cút mà hôm qua cố tình để lại trong tủ lạnh, rồi lấy một ly sữa chua nhỏ. Anh ước chừng hai món này đủ để làm bữa sáng cho người tí hon rồi.

Sau khi đặt mấy món này lên bàn trà, Lục Hoài Du mới đi rửa mặt thay đồ. Khi anh đi ra, người tí hon vừa khéo cũng ăn xong bữa sáng, sau đó cả hai chuẩn bị ra ngoài.

Chung Minh Cẩn đeo chiếc cặp nhỏ xíu của nó, trong tay còn cầm kiếm, rồi tự giác chui vào chiếc cặp đã dùng tối qua.

Lúc Lục Hoài Du lấy cặp đã thấy nó hai tay ôm kiếm ngồi bên trong, nghe thấy động tĩnh bèn ngẩng đầu nhìn anh, mở cặp mắt to tròn, thoạt nhìn vừa vô tội lại vô hại.

Dáng vẻ này ai mà chịu cho nổi hả!

Lục Hoài Du vốn đang muốn kéo dây kéo cặp lại, bây giờ lại thòng tay xuống, thầm nghĩ hôm qua khi nó đề nghị rằng muốn đến nơi làm việc của anh đã tốn rất nhiều lời, thật ra chuyện đó còn chẳng hiệu quả bằng việc ngồi yên trong cặp như hôm nay.

Cứ ngồi trong cặp nhìn anh thế này, đừng nói muốn đi theo đến trường quay, dù có bảo anh xin nghỉ ở nhà đừng đến trường quay thì phỏng chừng anh sẽ cân nhắc lại.

Nhưng cũng may người tí hon không thị manh mà kiêu[1], hơn nữa còn là yêu tinh đáng yêu mà không biết.

[1] Chế từ câu [恃美而骄]/Thị mĩ nhi kiêu: ý nói ỷ đẹp nên tỏ vẻ kiêu căng.

Chung Minh Cẩn thấy anh chẳng hề nhúc nhích mà nhìn mình chằm chằm, hai tay ôm kiếm thật chặt, cặp mắt vốn to hơi nheo lại, cúi đầu giải thích: “Khoảng thời gian hôm nay chúng ta phải ra ngoài tương đối dài, tôi… có thói quen mang thanh kiếm bên người.”

Người tí hon hiểu lầm rồi.

Có điều Lục Hoài Du sẽ không nói người tí hon rất đáng yêu đâu. Anh nhìn tới nỗi quên luôn dời mắt, thế là cười xòa, đáp lời người tí hon: “Mày muốn mang thì cứ mang đi.”

Tiếp đó anh như nghĩ đến điều gì, lại nói: “Buổi trưa tao không có thời gian nhất định để đưa đồ ăn cho mày. Nè, trong cái cặp nhỏ của mày còn đựng thứ gì được không? Tẹo nữa mang theo ít bánh quy nha nha.”

“Được.” Sau khi lấy bộ quần áo đã thay ra giặt, bên trong quả thật còn chỗ trống, hơn nữa hồi xưa chiếc cặp nhỏ này còn từng đựng được mấy quả cà chua bi để lót dạ nên khi nghe lời đề nghị của Lục Hoài Du, Chung Minh Cẩn động lòng rồi tiếp tục mở to hai mắt nhìn về phía anh: “Cảm ơn!”

“Không cần cảm ơn.” Lục Hoài Du duỗi một ngón tay ra ấn lên cái trán đang ngửa của nó, rồi xoay người lấy một túi vừa đủ đựng bánh qui và một ổ bánh mì que trên bàn trà.

Sắp xếp đồ đạc xong, Chung Minh Cẩn ngồi vào cặp một lần nữa. May mà lúc này nó đang ôm kiếm, không ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Du được nên anh không bị cặp mắt đang yêu kia làm phân tâm nữa. Lúc này Lục Hoài Du mới cam lòng kéo dây kéo cặp lên.

Bọn họ ra ngoài khá sớm nên dọc đường đến bãi đậu xe đều không gặp ai. Lúc Lục Hoài Du xuống hoặc đến thang máy đều y như hôm qua, thỉnh thoảng anh sẽ nhắc nhớ người tí hon đôi chút.

Đến khi tới bãi đậu xe, vì sợ Lâm Tuyền đang chờ ở đó sẽ nhìn ra manh mối nên anh mới thôi nói chuyện.

Chung Minh Cẩn ngồi chờ vẫn luôn im lặng trong cặp, kể cả khi Lâm Tuyền muốn đến cầm cặp của Lục Hoài Du, nó cũng chưa từng tạo ra bất kì tiếng động nào.

Đương nhiên Lục Hoài Du sẽ không đưa cặp cho Lâm Tuyền. Anh ôm cặp mình ngồi vào xong cũng dặn dò Lâm Tuyền: “Trong này cất giấu bảo bối của anh nên không thể đưa em được, em cũng đừng cho người khác đụng vào.”

Anh luôn luôn chú ý quiền riêng tư cá nhân. Lâm Tuyền nghe thế chỉ cho rằng thứ gì đó khá quan trọng nên chẳng hề nghi ngờ anh, cười đáp: “Anh Lục yên tâm đi, đến lúc đó em tuyệt đối sẽ trông chừng bảo bối của anh, không để bất kì ai đụng vào đâu.”

Lục Hoài Du ‘Ừm’ một tiếng, đến khi xe khởi động thì để chiếc cặp kế bên chân, hơi kéo dây kéo ra rồi bảo người tí hon đang ngồi bên trong thò đầu ra để thông khí một chút.

Sau khi người tí hon đảo mắt một vòng, xác nhận chỉ một mình Lục Hoài Du có thể nhìn thấy mình mới ôm kiếm ngồi xuống tiếp.

Nhận ra nó đang khẩn trương, Lục Hoài Du cúi đầu cho nó một ánh mắt động viên. Nếu không phải chỗ này là điểm mù của Lâm Tuyền thì anh sẽ không để người tí hon thò ra ngoài.

Lâm Tuyền thấy Lục Hoài Du đang cúi đầu từ gương chiếu hậu, nghĩ rằng anh đang nghịch điện thoại, bèn hỏi: “Anh Lục anh đã xem hot search chưa?”

“Vẫn chưa, sao thế?” Lục Hoài Du hỏi.

“Chẳng phải hôm qua Lương Vũ Hành ngã lộn nhào rồi ngồi dậy không nổi sao?” Lâm Tuyền cười khẽ một tiếng, trong giọng điệu còn mang vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Sau khi đến bệnh viện thì phát hiện là xương cùng bị gãy. Bây giờ fans của Hàn Bắc Đình và Tiêu Phong đang tranh nhau đề cử bệnh viện khoa chỉnh hình cho anh ta trên Weibo đó.”

Hàn Bắc Đình là sư đệ cùng công ty với Lục Hoài Du. Trước đây cũng từng cạnh tranh một vai diễn với Lương Vũ Hành, kết quả đang thử vai thì ngày hôm sau bị bong gân cánh tay. Đáng tiếc nhân vật kia là một thiếu hiệp dùng kiếm nổi tiếng, tất nhiên không thích hợp.

Thù hằn giữa Tiêu Phong và Lương Vũ Hành thì Lục Hoài Du không rõ lắm, chỉ nhớ rõ là thấy ở đâu đó, hình như Tiêu Phong từng bị gãy xương đùi.

Nếu lúc đang cạnh tranh với Lương Vũ Hành cũng gặp chuyện không may đó thì cũng khó trách fans hai nhà sẽ giành nhau giới thiệu bệnh viên khoa chỉnh hình, phải biết loại chuyện nghiệp quật[2] đó nếu đăng lên fan group là sẽ được rút thưởng để chúc mừng.

fandom xâu xé nhau ấy, kiểu chê idol nhà t xong bị nghiệp quật lại.

Nhưng mà xương cùng bị gãy…

Lục Hoài Du trầm ngâm chốc lát rồi hỏi: “Vậy chẳng phải đạo diễn Ngụy lại phải đổi vai sao?”

“Chắc rồi.” Lâm Tuyền cười hơi bỉ ổi: “Chỗ đó bị gãy xương, không nằm sấp trên giường một hai tháng thì đừng hòng xuống được giường.”

Lục Hoài Du bỗng nghĩ, nếu người tí hon không ăn miếng trả miếng đủ thì người nằm trên giường sẽ là anh chứ không phải con sâu[3] đang nằm đằng sau kia. Nghĩ đến đó Lục Hoài Du đã cảm thấy rợn gáy.

sâu lông nên để cho đúng ngữ cảnh luôn.

Từ góc độ của Chung Minh Cẩn, vừa khéo có thể thấy được Lục Hoài Du đang cúi đầu mím môi thành một đường và dáng vẻ nắm chặt tay căng thẳng của anh. Nó do dự trong nháy mắt rồi vươn tay ra, khẽ chạm lên bắp chân của anh.

Bàn tay nhỏ xíu chạm vào cách một lớp vải, cảm giác cũng không rõ ràng.

Qua một lúc Lục Hoài Du mới cảm nhận được, cúi đầu thì thấy bàn tay của người tí hon vẫn đặt trên bắp chân anh. Nhiệt độ nơi lòng bàn tay như có như không xuyên qua ống quần, từng chút truyền vào da chân của anh. Nếu không cảm nhận một cách tỉ mỉ thì có thể Lục Hoài Du sẽ xem nhẹ nhiệt độ đang phủ trên chân mình, nó giống như cục đá bị ném vào mặt hồ đang kết băng, sau khi bị nứt ra một khoảng thì toàn bộ băng trên mặt hồ đều tan theo.

Mà lúc này Lục Hoài Du chính là hồ nước bị người tí hon đập vỡ lớp băng, sự cứng ngắc quanh thân đều tiêu tan, khiến cảm xúc đang sợ hãi cũng bị người tí hon kéo ra. Sau đó anh cảm thấy phản ứng vừa rồi hơi kinh hãi, bây giờ nằm sấp trong bệnh viện là do Lương Vũ Hành tự làm tự chịu. Anh không cười trên nỗi đau đã là khiêm tốn lắm rồi, có gì phải sợ hãi chứ. Còn chuyện có thể sẽ xảy ra sau này, nước đến đất ngăn[4], bây giờ có nghĩ thêm cũng vô dụng, dù sao vẫn đâu thể vì sợ trả thù mà ảnh hưởng đến sinh hoạt ngày thường.

thì tướng ngăn, nước lên thì đắp đê, ý chỉ tuỳ tình hình cụ thể mà linh hoạt áp dụng đối sách.

Chung Minh Cẩn thấy anh khôi phục tinh thần thì muốn rút tay về.

Lục Hoài Du thấy thế ma xui ma khiến nhanh chóng duỗi ngón trỏ ra, phủ lên bàn tay đang rút về của người tí hon.

Chung Minh Cẩn bỗng chốc ngẩng nhìn Lục Hoài Du, lại nhìn ngón trỏ nơi lòng bàn tay, mi tâm cau lại, tay nhất thời rút lại không được mà nắm cũng chẳng xong.

Hai người duy trì tư thế giằng co này một hồi, Lục Hoài Du thấy lông mày của người tí hon đã sắp quấn bện thành một nắm chỉ, trong lòng trộm vui vẻ một chút rồi quyết định không ghẹo nó nữa.

Kết quả anh vừa định rút tay về thì cơ thể chịu khống chế nhào về trước, ngay sau đó lại được dây an toàn ghìm trở lại. Mà người tí hon thì một tay chống lên ghế trước để dựa vào ghế tựa, một tay kéo lấy ngón trỏ đang vươn ra của anh hệt như tay kéo trên xe buýt, vì đứng trong cặp không tiện hoạt động nên suýt nữa té ngã.

“Chuyện gì vậy?” Lục Hoài Du nhíu mày hỏi. Thật ra trong nháy mắt ngẩng đầu lên, anh đã nhìn thấy đầu sỏ khiến Lâm Tuyền phanh xe gấp, chỉ là không biết tình hình cụ thể của người tí hon đang ngồi bên dưới, nếu anh không hỏi Lâm Tuyền thì chỉ sợ sẽ lo lắng.

Anh lại đâu thể độc thoại nên đành phải mượn từ miệng của Lâm Tuyền để nói rõ nguyên do.

“Anh Lục, anh không đụng trúng chỗ nào chứ? Vừa nãy xe phía trước đột nhiên chuyển hướng nên em chỉ có thể phanh lại.” Lâm Tuyền nói.

“Không sao đâu.” Lục Hoài Du thấy người tí hon ngồi xuống lần nữa thì yên tâm, bèn dặn dò: “Lái chậm một chút, chúng ta không vội.”

Sau đó Lâm Tuyền giảm tốc độ xe lại, Lục Hoài Du cũng không tương tác qua lại với người tí hon nữa.

Mãi đến khi xe dừng ở cổng trường quay, Lục Hoài Du xuống xe trước. Một tay anh ôm cặp, một tay thì cầm theo sandwich cố tình không ăn trên xe rồi bảo: “Anh hơi thèm bánh cuốn của cửa tiệm bên giao lộ, em đỗ xe xong thì mua giúp anh một phần nha.”

“Vâng.” Lâm Tuyền đáp lại xong bèn lái xe đi.

Lục Hoài Du chậm rãi đến phòng trang điểm của mình, bước vào rồi lập tức khóa trái cửa, kiểm tra tình hình trong phòng một lần xong mở cặp ra, thả người tí hon ra nói: “Chỗ này có lúc sẽ có người tới đây. Ngày thường Lâm Tuyền cũng đi theo tao rồi, mày xem xem có chỗ nào hợp ý có thể trốn không.”

Chung Minh Cẩn đảo mắt một vòng quanh phòng trang điểm. Đây là môi trường hoàn toàn xa lạ, nó chưa từng tiếp xúc, chỗ nào cũng thích hợp để giấu người nên nó cũng chẳng biết. Vì thế người tí hon ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Du một cái: “Anh sắp xếp là được rồi.”

“Cạnh ghế nằm kia có một cái tủ nhỏ, thật ra ngăn kéo trong đó đều hỏng hết cho nên mới trống không, chỉ là nhìn vào bên trong sẽ không thấy được.” Lục Hoài Du chỉ vào cái tủ nhỏ đặt sách và bình thủy trong góc phòng, nói: “Ngoại trừ buổi trưa lúc rảnh rỗi tao sẽ nằm trên ghế rồi chợp mắt một lúc thì không ai đi tới góc phòng đó. Cái tủ cũng chỉ có tao để mấy món đồ nhỏ ở mặt trên nên rất an toàn, mày thấy thế nào?”

“Tôi đi thử nhìn xem.” Chung Minh Cẩn nói xong thì lạch bạch đi về phía tủ.

Chiều cao của tủ chỉ khoảng năm tấc, không gian phía trước được đặt trong ngăn kéo nên hiển nhiên lớn lắm. Có điều đối với chiều cao chỉ có ba tấc của người tí hon mà nói, vậy là đủ rồi.

Sau khi Lục Hoài Du để nó tự trốn vào thì cũng quan sát bên ngoài một lúc, phát hiện rất an toàn. Trừ phi có cái đầu treo trên tường, bằng không sẽ rất khó thấy được người tí hon. Anh đặt chiếc cặp trống không ở cạnh tủ rồi dặn: “Tao để cặp ở đây, bình thường lúc trong phòng không có ai hoặc chỉ có mình tao thì mày có thể ra khỏi tủ.”