Chương 1: Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Hướng Nhật Quỳ

Không khí buổi sớm còn sót lại độ ẩm ướt và mát lạnh sau cơn bão.

Sau khi Lục Hoài Du xuống máy bay thì dẫn theo trợ lí Lâm Tuyền chạy thẳng đến bãi đậu xe. Anh cao hơn một mét tám, ngũ quan vô cùng đẹp, dù chỉ mặc đơn giản chiếc áo T-shirt và quần bò nhưng vẫn thu hút vài ánh mắt của người đi đường.

Lúc sắp đến bãi đậu xe, dòng người bốn phía nhiều dần. Lâm Tuyền không yên tâm bước lên hai bước, móc chiếc mũ lưỡi trai trong túi ra đưa cho Lục Hoài Du: “Anh Lục, che lại đã.”

Chân Lục Hoài Du vẫn bước không ngừng. Anh cầm chiếc mũ rồi tiện tay ụp lên đầu, cũng quen thói đè vành mũ xuống, che đi cặp mắt đào hoa kèm theo ba phần ý cười kia.

Ngay lúc anh đè vành mũ xuống, bên cạnh truyền đến mấy tiếng than thở thất vọng.

Lục Hoài Du men theo âm thanh mà nhìn sang, trông thấy có hơn ba nữ sinh đi cùng nhau cách đó mấy bước. Trí nhớ của anh vẫn luôn tốt, huống chi mấy người này còn là fans lâu năm, theo chân từng hoạt động kể từ lúc ra mắt không chỉ có một lần.

Sau khi chần chừ một lúc, Lục Hoài Du khẽ gật đầu với ba người kia.

Mấy nữ sinh đương nhiên không nghĩ tới Lục Hoài Du sẽ chủ động chào hỏi, thế nên vẻ mặt đều rất kích động, nhưng bước chân chỉ dừng tại chỗ, có chút không muốn mà vẫy tay với Lục Hoài Du: “Ngư Ngư mai gặp lại ~”

Lục Hoài Du phóng khoáng vẫy tay, ba bước thành hai, nhanh chóng tìm được xe của người đại diện Lâm Nguyên ngừng ở cách đó không xa.

Sau khi lên xe, anh ném cái túi trong tay sang chỗ ngồi bên cạnh rồi ngã ngồi lên cửa xe y như người không xương.

Lâm Nguyên khởi động xe, tấm tắc hai tiếng rồi hỏi: “Mấy cô gái vừa rồi là fans cậu à? Không sợ mấy cổ thấy bộ dạng mất fan[1] kia của cậu?”

idol đó nữa.

“Chẳng phải đã dán màng thủy tinh rồi ư? Mấy cổ không thấy đâu.” Lục Hoài Du không để ý nói: “Vả lại mấy cổ đều rất ngoan, sẽ không đuổi theo đâu.”

Lâm Nguyên đạp ga ra khỏi bãi đậu xe, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Tôi nói cậu không cho fans ra sân bay đón, là sợ mấy cổ phát hiện ra bộ mặt thật của cậu ư?”

Giọng Lục Hoài Du không lớn, trong giọng nói lại chẳng có chút nhượng bộ nào: “Sao có thể! Đã bảo không cho đến đón là vì nghĩ đến sự an toàn của fans, cũng không lãng phí tài nguyên cộng đồng.”

Lâm Nguyên mang máng cảm thấy không chỉ có mấy điều này, chẳng qua lần nào Lục Hoài Du cũng cứ cắn chặt hai lí do này làm cớ biện hộ cho bản thân. Anh ta cũng không truy hỏi nữa, qua một lúc lâu sau mới có phần tiếc rẻ mà thở dài: “Không cho fans đến đón bớt được nhiều phiền toái nhưng cũng giảm luôn sức hút.”

Lục Hoài Du nhíu mày: “Tôi thiếu chút ‘sức hút’ đó hả?”

“Cũng phải.” Lâm Nguyên bật cười. Lục Hoài Du ra mắt đến nay đã ba năm, ngoại trừ mấy tháng mới bắt đầu thì thứ không thiếu nhất chính là sức hút.

Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như thế, Lâm Nguyên biết rõ, có vài người trời sinh chính là để ăn chén cơm này, nhất cử nhất động của họ đều có thể được mọi người chú ý, cũng được rất nhiều người yêu thích; mà Lục Hoài Du chính là điển hình trong đó.

Người được Lâm Nguyên gọi là ông trời con — Lục Hoài Du, lúc này còn đang nghĩ đến chuyện đến sân bay đón.

Thật ra trước đây cũng giống như những minh tinh khác, anh sẽ cho fans đến đón. Thế nhưng vì fans của anh nhiều nên tất nhiên số người mỗi lần đến đón cũng chẳng ít, có lần suýt nữa đã tạo thành sự kiện giẫm đạp.

Chính vì thế, cũng sau lần đó, anh đăng Weibo không cho phép fans đến đón nữa. Mới đầu cũng không ôm nhiều hi vọng rằng mọi người sẽ nghe theo, ngờ đâu dưới sự phối hợp của công ty và quân cứu viện mới thật sự hạn chế được nhóm fans trẻ tuổi kia của anh.

Nghĩ đến đây, Lục Hoài Du vô thức sờ lên móc bình an đeo trên cổ, khuôn mặt đẹp đẽ nhíu thành một rúm.

Thật ra, sở dĩ khi ấy không cho fans đến đón, lí do đúng là vì nghĩ đến sự an toàn của fans, còn một lí do thì bọn Lâm Nguyên đều không biết. Đó chính là gần một năm qua, dưới tình huống nhiều người chen chúc như vậy, thi thoảng anh cũng sẽ không phân rõ rốt cuộc là người… hay là mấy thứ khác.

Chẳng qua những chuyện này từ hồi rất nhỏ đã bắt đầu, thế nên anh đã học được cách không nói với bất cứ ai.

Lâm Nguyên nhìn sắc mặt không mấy tốt của anh qua kính chiếu hậu: “Có phải đêm qua lại mất ngủ không? Nếu không thì cậu cứ nhắm mắt một lát trên xe trước đi?”

“Về nhà rồi ngủ tiếp.” Lục Hoài Du lấy lại tinh thần từ chuyện đã qua, tiếp theo quyết định không nghĩ đến mấy chuyện đó nữa. Dù sao… nếu anh có nghĩ cũng chẳng thay đổi được gì.

Xe cách sân bay càng xa, ảnh hưởng của bão lại càng rõ ràng. Cây xanh ven đường gần như không bụi nào hoàn chỉnh, ít nhiều gì cũng bị thổi gãy mất một vài cành khô, thậm chí nghiêm trọng hơn còn bị nhổ tận gốc.

Chướng ngại vật giữa đường đã được dọn dẹp sạch sẽ trong đêm, còn một ít thì đang dọn dẹp trên vỉa hè. Thời điểm chờ đèn xanh đèn đỏ, xuyên qua cửa kính xe, Lục Hoài Du trông thấy một nhánh cây lớn đang được mười mấy người hợp sức nâng lên, trong đó trừ nhân viên môi trường ra còn có nhân viên chuyển phát nhanh và người đi đường.

Đèn đỏ nhanh chóng chuyển xanh, xe tiếp tục tiến về phía trước, dư quang liếc thấy bóng người khá nhạt đang bay thật nhanh qua đường lớn. Lục Hoài Du tập mãi thành quen dời tầm mắt, biểu tình trên mặt chẳng chút biến hóa gì.

Chỗ anh ở cách sân bay không xa, gần hai mươi phút đã tới lầu dưới. Sau khi xe dừng hẳn, Lâm Nguyên hỏi: “Lúc bão tới, cậu bảo đã đóng kĩ cửa sổ nên tôi cũng không tới. Nhưng bão lần này quả thật rất đáng sợ. Cậu có muốn tôi và Lâm Tuyền lên xem thử không? Nếu thủy tinh bị bể cũng có thể giúp dọn dẹp một ít.”

“Nếu thật sự muốn dọn thì tôi sẽ tìm các anh.” Lục Hoài Du cười đáp. Anh vẫn luôn không thích người khác đi vào nhà, dù là hai anh em Lâm gia đã theo anh mấy năm cũng chẳng ngoại lệ.

“Ừm, thế cũng được.” Lâm Nguyên biết thói quen của anh, không để ý mà nhún vai một cái: “Tối nay cậu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai tôi tới đón cậu đi tham gia quay phim ‘Suối Cạn’.”

Sau khi Lục Hoài Du đáp ứng liền cầm chiếc túi bên cạnh rồi xuống xe. Cuối cùng anh cũng trở lại thành phố A sau ba ngày bị bão lấp kín, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng lên lầu ngủ một giấc thật ngon.

Sau khi vào nhà, Lục Hoài Du nhìn lướt qua tình hình phòng khách trước. Căn phòng vẫn ở trạng thái khá tốt, đồ đạc vẫn đặt ở vị trí nên ở; sàn nhà cũng sạch sẽ, không có đồ bị thổi rơi, xem ra chất lượng thủy tinh nhà anh cũng không tệ lắm.

Lục Hoài Du ném cái túi đi rồi trực tiếp ngã về phía ghế sofa. Chiếc sofa cao hơn so với thân người khiến anh nhẹ nhàng nảy lên, rồi dịu dàng đỡ lấy thân thể vừa ngã xuống.

Một nửa cơ thể đều vùi vào trong ghế sofa mềm mại, rất tốt để làm dịu cơn mệt mỏi của mấy ngày liên tiếp; vả lại còn khiến anh nhanh chóng buồn ngủ ngay chính môi trường quen thuộc của mình.

Chỉ chốc lát sau, anh lại đứng dậy đi về phía ban công.

Mặc dù cửa sổ vẫn luôn đóng chặt ngăn cản sự tàn phá của cơn bão, nhưng cũng khiến cho bầu không khí vì chưa được lưu thông mà có chút ngột ngạt, nhất là khi anh vừa từ bên ngoài vào, khiến anh nằm một hồi thì có chút bực bội khó chịu.

Sau khi đẩy cánh cửa giữa phòng khách và ban công ra, cơn gió cuốn theo không khí trong lành thổi vào mặt, Lục Hoài Du thoáng cái tỉnh táo không ít.

Tiếp đó thấy được những thực vật bị tàn phá trên ban công kia.

Anh có rất nhiều thực vật yêu thích trên ban công, nó tràn trề màu xanh biếc và đầy sức sống. Cho dù vì công việc mà một năm có hơn phân nửa thời gian không thể ở nhà, thì cũng chẳng thể ngăn cản sở thích này của anh.

Cũng vì nguyên nhân không thể thường xuyên ở nhà nên trên ban công đều nuôi một vài thực vật không cần phải cần mẫn xử lí, phần lớn đều là cây trúc phát tài và trầu bà[3], ở chính giữa còn chen lẫn mấy chậu cẩm tú cầu và hai mầm cây cà chua.

Lúc này trừ cây phát tài trong góc kia ra, những chậu nhỏ khác đều ngã xuống đất, trộn lẫn cùng nước mưa và bùn đất, bừa bãi đầy dưới sàn.

Khác với dọn dẹp phòng, chăm sóc hoa cỏ trên ban công đối với Lục Hoài Du mà nói chẳng khác gì đang thư giãn. Vì vậy chỉ trong nháy mắt, anh đã thay giày đeo bao tay vào để sẵn sàng cho công cuộc sửa sang.

Đầu tiên là đỡ tất cả chậu hoa rơi dưới đất lên, rồi chiết cành cắt bỏ lá.

Cây trầu bà và trúc phát tài đều là thực vật nuôi cực kì tốt, tùy tiện cắt bỏ một chút rồi lại tưới nước, chưa tới hai ngày đã sức sống bừng bừng, do đó Lục Hoài Du chỉ cần chăm sóc một chút rồi thôi.

Đợi đến phiên hai mầm cây cà chua kia, Lục Hoài Du không khỏi có chút sững sờ.

Nửa tháng trước khi rời nhà, anh còn nhớ rõ ràng là hai mầm cây đã kết quả, cũng đã to bằng ngón tay cái, mà mầm cây lúc này lại sạch sành sanh. Đừng nói là cây cà chua đã chín muồi, đến cả quả vừa rụng cũng chẳng thấy đâu.

Theo lí mà nói thì dù gió có lớn, cũng không có nghĩa là mầm đều bị bẻ gãy.

Lục Hoài Du có chút kì quái nên tìm trên bàn công. Vừa rồi anh sửa sang lại hơn nửa cái ban công, cũng không nhìn thấy có quả cà chua; còn lại bên kia, trừ mấy cây tú cầu ra thì chính là cây phát tài lớn trong góc kia.

Đúng là nơi có thể giấu mấy quả cà chua.

Anh sửa sang lại từng chậu tú cầu ở bên này ban công, mới dời được chậu thứ hai thì thấy phía sau cây phát tài có thứ gì đó hơi nhúc nhích.

Trực giác của Lục Hoài Du cho biết, đây chính là thứ nào đó đã ăn trộm cà chua. Vì vậy anh nhanh chóng đứng lên, khom lưng nhìn về phía sau lưng cây phát tài.

Kế đó ánh mắt của anh đối diện một đôi mắt hệt như hố sâu.

Chủ nhân của đôi mắt cầm trong tay thứ không dài hơn tăm bông bao nhiêu, trông hơi giống thanh kiếm, mặt đầy cảnh giác nhìn anh, tựa như chỉ cần anh có động tác gì quá đáng thì thanh kiếm kia có thể sẽ tiến thẳng vào mắt anh.

Nếu làm ra động tác này là một người trưởng thành, thậm chí chỉ là người bình thường thì chắc chắn Lục Hoài Du sẽ lập tức lui về sau, sau đó báo cảnh sát.

Thế nhưng lúc này đối diện anh lại là một bản thu nhỏ, người tí hon cao chưa đủ ba tấc.

Lục Hoài Du vẫn cho rằng, rất nhiều thứ sau khi thu nhỏ lại thì trình độ đáng yêu sẽ gấp bội. Ngay cả con hổ hung mãnh, nếu như biến thành kích thước của một con mèo sữa, thì cũng vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu[4].

vẻ tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại siêu đáng yêu.

Huống chi đứng đối diện anh lại là người tí hon này, đẹp đến nỗi bất kì con búp bê nào mà anh từng thấy đều không sánh bằng, thật sự là dễ thương quá thể đáng luôn!

Bộ dạng cảnh giác của người tí hon khiến anh nhớ đến chú mèo hoang được Lâm Tuyền nhặt về trong phòng làm việc, mới đầu cũng làm vẻ mặt phòng bị với tất cả mọi người, nhưng bây giờ…

Lục Hoài Du đột nhiên nảy ra một ý tưởng gan dạ, như bị ma ám mà hỏi: “Mày là quỷ hay yêu, có chịu để tao đút ăn không?”

Người tí hon sợ run, vẻ ngạc nhiên trong mắt chợt lóe lên, mím môi không trả lời.

Lục Hoài Du quét mắt nhìn quả cà chua chất một đống sau chậu hoa, không ngừng cố gắng: “Tao có tiền lắm, một ngày ba bữa lại thêm trái cây lót dạ, có thể nuôi mày ăn.”

Nói xong anh bèn đứng thẳng người, tràn đầy tự tin chờ câu trả lời của người tí hon. Nhìn cà chua chất đầy phía sau, anh cũng đoán được là người tí hon thu thập, phỏng chừng mấy ngày nay cũng là lấy cà chua lót dạ.

Anh tin có đồ ăn ngon trước mặt, dù người tí hon không chịu cho đút thì cũng sẽ thu lại thái độ thù địch.

Người tí hon trầm ngâm chốc lát, ngay lúc Lục Hoài Du cho rằng nó sắp trả lời thì thân hình đột nhiên hơi nhúc nhích rồi chạy thật nhanh đến chỗ lan can ban công.

Lục Hoài Du chỉ thấy bóng dáng nhỏ xíu thoáng qua, tiếp theo người tí hon cũng biến mất ngoài lan can.

Động tác này suýt nữa khiến hơi thở anh đình chỉ. Từ khi ra đời đến nay đã 24 năm, anh còn chưa từng chịu loại đả kích này.

Người tí hon lại thà chọn nhảy lầu cũng không nguyện được anh đút cho, phải biết đây chính là tầng mười chín!

———

[2] Lục La (绿萝): Trầu bà vàng hay trầu bà (tên khoa học: Epipremnum aureum) là một loài thực vật có hoa trong họ Ráy (Araceae). Loài này được (Linden & André) G.S.Bunting giới thiệu khoa học lần đầu tiên năm 1964.

Trúc phát tài: