Kết thúc cuộc thi chạy 500 mét xong, Lưu Bị lấy phiếu đổi cho Tô Tần được một túi bột giặt và một cục xà phòng.
Tô Tần cầm túi bột giặt Liby lớn, đột nhiên nghĩ, giá mà ngày nào cũng có hoạt động này thì hay biết mấy.
Đương nhiên các thành viên trong câu lạc bộ thể thao không nghe được tiếng lòng này của cậu, kinh phí lần này rất lớn nhưng đổi lại hoạt động lần này rất thành công, tuy rằng trong lòng hơi xót xa, nhưng cũng lại thấy vui mừng.
Nhưng luôn có những người không biết ơn, giống như lúc này đây, có mấy sinh viên đang đứng cãi nhau ở quầy đổi tặng phẩm.
“Sao nhiều phiếu như vậy chỉ đổi được ít đồ như thế?”
“Có phải câu lạc bộ mấy người keo kiệt quá rồi hay không, mấy món này bên ngoài đáng bao tiền chứ?”
Rất nhiều người không hiểu mấy người kia nghĩ gì mà lại nói ra mấy lời này, có người nhìn không nổi phải nói: “Đây chỉ là một hoạt động, đồ coi như miễn phí rồi, nếu không thích thì đừng tham gia!”
Người gây chuyện kia quay đầu lại nói: “Tôi tham gia hay không liên quan gì đến mấy người! Tôi không muốn đôi co với mấy người!”
Đám Tô Tần nhíu mày, mấy lời này không có chút khách khí nào. Tô Tần quan sát người kia, đối phương là một nam sinh, nhưng dáng vẻ có hơi nữ tính, mặc chiếc áo phông màu hồng, trên tai xỏ hai cái khuyên.
Bên cạnh anh ta còn có một nữ sinh không cao lắm, kéo ống tay áo anh ta không lên tiếng.
Lưu Bị hỏi thăm một người bên cạnh, mới biết sự tình là do đâu.
Chả là nữ sinh kia muốn lấy phiếu đổi lấy đồ trang điểm, nhưng đối phương cho biết chưa đủ điểm, hơn nữa đồ trang điểm đắt hơn các món đồ khác một chút, cho nên phải tham gia mấy hoạt động thể thao lớn, mấy cái như thổi bóng, chơi vòng sắt hay nhảy dây đều không đủ.
Nữ sinh kia lập tức không vui, còn nói là mình tham gia rất nhiều trò, cũng thu được rất nhiều phiếu, sao lại không đổi được một món đồ trang điểm, hơn nữa món đồ kia cũng không quá đắt.
Thế là nam sinh kia xuất hiện, thật ra chuyện cũng không có gì đáng để nói, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy lại không nói giúp được bạn mình nên nam sinh kia có chút mất mặt.
Nên câu chuyện thành ra vô lý như vậy.
Lưu Bị cười lạnh một tiếng, “Thật mất mặt đàn ông.”
Người bên cạnh cũng nói: “Nói nghe như câu lạc bộ kia cần phải làm theo ý họ không bằng, dựa vào đâu cơ chứ.”
Mấy nữ sinh của câu lạc bộ thể thao bắt đầu dồn lại, vỗ mạnh vào biển báo phía sau bàn.
“Không đọc được chữ à? Đồ trang điểm phải 500 đến 600 điểm mới đổi được! Cậu mới có 100.”
Nói rồi mấy nữ sinh kia ném ra một xấp phiếu lên trên bàn, “Chúng tôi vừa mới thắng, bây giờ đồ trang điểm này thuộc về chúng tôi.”
Nữ sinh kia lập tức trợn to mắt, “Mấy người ở cùng một câu lạc bộ, đương nhiên có nhiều phiếu hơn!”
Nữ sinh bên thể thao tính cách vốn hướng ngoại, thân thể cũng cao lớn hơn các nữ sinh khoa khác, nghe vậy lập tức bốc hỏa, “Tôi nói cho cậu nghe, nhà cậu thiếu mấy cái này sao? Chính ban nãy cậu cũng nói cái này không đáng giá bao tiền mà? Không đáng giá thì cậu đi ra ngoài mà mua?”
Thấy thanh âm tranh cãi mỗi lúc một cao, chuyện này mà ồn ào hơn, hoạt động của câu lạc bộ tốt đến mấy cũng sẽ thất bại.
Hội trưởng từ xa chạy tới, vẻ mặt có chút sốt ruột, “Đừng ồn ào! Có chuyện gì vậy! Hoàng Nhã Quân! Cậu rống giọng như như vậy làm gì!”
Nữ sinh bị kêu tên bĩu môi, nhất thời không nói.
Hội trưởng chen vào đám đông, nhìn về phía mấy người kia, “Có chuyện gì vậy?”
Các thành viên kể vắn tắt lại sự tình, tính tình hội trưởng tương đối tốt, mỉm cười nói, “Em gái à, chúng ta nên làm theo quy định mà phải không? Em thiếu chừng ấy điểm, để đổi cho em mấy cái khác nhé? 100 điểm có thể đổi được mấy đồ trang sức nhỏ, treo trên điện thoại cũng không tồi.”
Tục ngữ có câu không ra tay đánh người tươi cười, đối phương tỏ vẻ ôn hòa như vậy, nữ sinh kia cũng không tiện mở miệng, nhưng dù thế nào cũng có chút mất mặt, huống hồ quần chúng xung quanh cũng đã phẫn nộ, mấy sinh viên khác thì làm bộ tới xem kịch vui.
Đôi khi có những chuyện như vậy, lửa giận bùng lên, đã mất lý trí thì có thể làm bất cứ chuyện gì. Sau này bình tĩnh, tỉ mỉ phân tích lại mới thấy thật ra chuyện cũng chẳng có gì, nhưng người tuổi này là vậy, nhiệt huyết xung động, làm rất nhiều chuyện khiến sau này cảm thấy xấu hổ.
Nam sinh kia liền nói: “Vậy giữ đồ trang điểm lại, tôi đi thi đấu một lúc, sau đó lấy phiếu về đổi nhé.”
Nữ sinh vừa bị gọi là Hoàng Nhã Quân kia bật cười vui vẻ, “Cậu là ai là ai cơ? Giữ lại cho cậu á? Ngại quá, tôi đã lấy trước rồi.”
Cô nàng chỉ chỉ vào phiếu đủ điểm trên bàn.
Hội trưởng thấy đau đầu, lập tức quay sang trừng người kia, ý là —— còn muốn náo loạn thêm sao!
Hoàng Nhã Quân cũng không hài lòng, “Đúng là em là thành viên trong câu lạc bộ, nhưng em cũng là người tham gia! Dựa vào cái gì mà phải nhường cho người khác chứ?”
Cái này, hội trưởng cũng không thể đắc tội với các thành viên của mình.
Cứ ồn ào như vậy, đầu bên kia có mấy người đi tới, dẫn đầu là một nam sinh có vẻ lạnh lùng, trên mặt đeo mắt kính, vừa nhìn đã biết thuộc dạng tinh anh.
Ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người xung quanh, “Xúm vào đây làm cái gì?”
“Chủ tịch…” Hội trưởng sửng sốt, lập tức đổ mồ hôi. Không biết hoạt động lần này có tan tành không.
Ôn Tiểu Vạn đi sau nam sinh đó, từ đằng xa thấy Tô Tần, lặng lẽ giơ tay lên tiếng chào.
Tô Tần cười cười, lại tò mò quan sát nam sinh kia.
Lưu Bị thấp giọng nói: “Đó là Triệu Lập, chủ tịch hội học sinh.”
Tô Tần nhớ ra, Ôn Tiểu Vạn là phó chủ tịch.
Hội học sinh nhúng tay vào, những người khác đều không dám nói. Triệu Lập cũng là một người có tiếng trong trường học, tương tự như Triệu Thần. Hai người này tuy trùng họ nhưng tuyệt đối không có quan hệ máu mủ gì, cái này có thể dựa vào tính cách và vẻ ngoài của họ để nhận ra.
Triệu Thần là thần tượng của học viện, là ánh dương của Nam đại, là anh trai tốt của mọi nhà.
Triệu Lập thì lãnh đạm, có cảm giác khôn ngoan, bất kể chuyện gì cũng bị anh nắm vững trong tay, không ai thoát được.
Đôi môi mỏng hơi mím, mới tầm hai mươi tuổi nhưng lại khiến người ta cảm thấy trầm ổn đáng tin.
Lưu Bị nhìn xa xa, nói: “Nghe nói anh ta đã tìm được một chỗ tốt rồi, có một doanh nghiệp tài chính quốc tế ký hợp đồng với anh ta, cơ mà có vẻ như anh ta còn chưa vội tốt nghiệp.”
Tô Tần ngạc nhiên, “Anh ấy học năm tư rồi?”
Lưu Bị biết cậu nghĩ gì, theo nội quy của trường học, sinh viên năm tư sẽ phải rút lui khỏi tất cả các hoạt động hội nhóm, bao gồm cả hội sinh viên.
Lưu Bị bảo: “Anh ta là một ngoại lệ, người kế nhiệm không đủ sức thuyết phục công chúng. Nam đại có hơn một trăm câu lạc bộ, còn chưa tính nhiệm vụ ở hội sinh viên, cái này cũng không dễ làm gì, cũng không phải là không có chuyện nội bộ.”
Đại học giống như một xã hội thu nhỏ, các mối liên hệ, chức vị, vòng tròn xã hội, năng lực xử sự.
Mặc dù không tàn khốc như xã hội thật, nhưng cũng không thể không thừa nhận áp lực của diễn đàn, dư luận, hay những tin đồn hành lang.
Có đôi bạn khi vừa ngủ dậy, rõ ràng không có cái gì, nhưng lại phát hiện trên diễn đàn trường, mọi người đang nói chuyện say sưa về tin đồn của bạn, phần lớn đều không hay, phía dưới bình luận đủ mọi lời giễu cợt, nhạo báng, giậu đổ bình leo.
Vì cách màn hình nên không thể nhìn thấy gương mặt của họ khi viết những dòng chữ kia, họ cứ tùy tiện nói, để rồi những dòng chữ màu đen trên màn hình tựa như những mũi tên bắn lén, cứ như vậy mà đả thương bạn.
Tô Tần không thể lý giải những điều này, bởi vì cậu không tham gia diễn đàn, nên không thể cảm thụ được cảm giác trào phúng khó hiểu kia.
Nhưng Triệu Lập, Triệu Thần, Ôn Tiểu Vạn, hay cả Mẫu Trần Hạo, những người này luôn bị kéo sâu vào trong.
Thành tích của Triệu Lập rất xuất chúng, lúc bỏ phiếu nhận được số phiếu áp đảo sau đó đi lên nhận chức chủ tịch. Anh ta cũng không từ chối, dù sao cũng không vội tốt nghiệp, hơn nữa còn đang chuẩn bị thi nghiên cứu, làm thêm cũng không thành vấn đề.
Ôn Tiểu Vạn đi tới nói: “Những người khác giải tán, ba giờ nữa hoạt động kết thúc, mọi người nhớ để ý thời gian.”
Tuy phó chủ tịch là nữ sinh, nhưng những người quen với cô nàng đều biết, đây là một người không dễ trêu chọc. Mọi người lập tức đi ra ngoài, chỉ còn lại vài đương sự.
Triệu Lập đi tới, con ngươi sắc bén đằng sau cặp kính nhìn về phía hai người kia, “Hai người là người của câu lạc bộ kịch đi?”
Sắc mặt hai người tái nhợt, hiển nhiên không nghĩ Triệu Lập lại biết bọn họ.
Hoàng Nhã Quân ở bên cạnh mờ mịt một lúc, sau đó lập tức phản ứng kịp.
“Câu lạc bộ kịch? Ha! Diễn không tệ! Hội trưởng mấy người không tới học viện nghệ thuật học thật rất đáng tiếc!”
Đến gương mặt hội trưởng cũng trở nên khó coi, “Mấy người tới quấy rối?”
Những người khác không biết, nhưng bọn họ rất rõ ràng.
Lần này câu lạc bộ kịch và câu lạc bộ thể thao tranh nhau một sân, kết quả Triệu Lập dành sân tập cho câu lạc bộ thể thao, còn câu lạc bộ kịch phải đợi đến tháng sau. Cho nên hội trưởng hẹp hòi kia cố ý gây rối.
Hai người liên tục lắc đầu, “Không phải, chúng em không ở câu lạc bộ kịch.”
Ôn Tiểu Vạn cười nhạt, “Có muốn liên hệ với hội trưởng mấy người tới đón không?”
Mặt hai người kia lập tức đỏ lên.
Triệu Lập lạnh lùng nói, “Gọi Vương Trình Trình tới hội sinh viên làm việc một chuyến.”
Mấy lời này nghe như nói ra từ miệng giáo viên, mọi người nghe xong đều lạnh sống lưng.
Đợi hai người kia đi rồi, Trần Miểu đi tới chào hỏi đám Tô Tần.
Ôn Tiểu Vạn còn giới thiệu với Triệu Lập, “Đây là sinh viên mới của học viện Dược năm nay, Tô Tần.”
Triệu Lập gật đầu, “Xin chào, tôi là Triệu Lập.”
Tô Tần nhanh chóng gật đầu, Trần Miểu nói, “Chủ tịch Triệu, hoạt động của ban văn nghệ đã được duyệt chưa ạ?”
Triệu Lập vẫn diện vô biểu tình như cũ, “Phải xem tình huống, có rất nhiều người xin giảng đường lớn.”
Trần Miểu bĩu môi ồ một tiếng, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía sau lưng Triệu Lập.
Đại Dũng cùng mấy nam sinh khác sóng vai đi tới, có lẽ là nghe thấy chuyện ở đây nên tới xem náo nhiệt.
Hiển nhiên không ngờ sẽ gặp phải Trần Miểu ở nơi đây, nên bước chân do dự một chút.
Ôn Tiểu Vạn không quen với Trần Miểu nên lên tiếng chào giống Triệu Lập rồi rời đi. Đại Dũng ở đầu kia đi qua đây, Lưu Bị cười nói: “Không làm ma cô ở trong ổ nữa à?”
Đại Dũng liếc mắt một cái, Trần Miểu có chút mất tự nhiên, “Mình đi trước.”
Môi Đại Dũng giật giật, muốn nói rồi lại thôi.
Lưu Bị nhíu mày, “Lề ma lề mề, đàn ông con trai kiểu gì vậy?”
Đại Dũng trừng cậu ta, “Khi nào ông có bạn gái thì sẽ hiểu.”
Lưu Bị thốt lên, “Tôi có Tô Tần là đủ rồi.”
Tô Tần mở to mắt, Lưu Bị nhìn cậu, “Sao? Cậu muốn vứt bỏ mình?”
Tô Tần: “…” Hẳn là bọn họ không nghĩ giống nhau đi.
Đại Dũng thở dài, cùng Lưu Bị và Tô Tần chậm rãi đi dạo trong sân tập.
Nhưng Tô Tần nhận ra, ánh mắt của cậu ta thường lướt quanh tìm thân ảnh của Trần Miểu.
Tô Tần suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Nói thế này có lẽ cậu sẽ mất hứng, nhưng mình thấy, hai người cãi nhau mà cũng có vẻ hạnh phúc nhỉ.”
Đại Dũng sửng sốt, “Này là ý gì?”
Tô Tần cười nhạt, “Còn có thể cãi nhau, nói rõ trong lòng còn đối phương. Bởi vì để tâm nên mới tranh cãi, nếu như không quan tâm, ngay từ đầu đã chẳng mâu thuẫn.”
Bây giờ nghĩ lại, cậu và Thường Dịch tới giờ còn chưa cãi nhau một lần nào, trước đây thì nghĩ bởi hai người hợp nhau, bây giờ mới thấy mỉa mai.
Đại Dũng trầm mặc, Lưu Bị lấy khuỷu tay đụng vào người cậu ta, “Được rồi, một tuần là đủ rồi đi? Làm đàn ông thì phải biết chủ động, mà nếu muốn chia tay thì cũng phải nói rõ ràng chứ.”
Tô Tần cũng gật đầu.
Đại Dũng thở dài, lấy điện thoại ra bấm số của Trần Miểu, cậu ta lên tiếng chào Lưu Bị và Tô Tần, sau đó xoay người qua chỗ khác.
Từ xa, Tô Tần thấy bóng Trần Miểu cũng đang lách ra khỏi đám đông.
Lưu Bị đột nhiên thấy mất hứng, cũng có lẽ bởi tịch mịch, cậu ta kéo Tô Tần nói: “Chúng ta đi ăn gì đi.”
Tô Tần gật đầu, hai người rời khỏi sân tập đông đúc, đi tới con đường tắt, phía sau tòa dân cư không có bóng người.
Cũng bởi vì đi vào đường tắt, nên bọn họ thấy được cảnh không nên nhìn.
Ở trong góc tối, có bóng hai người đang hôn nhau.
Tô Tần thấy có chút kinh hãi, bởi vì đó là —— Trần Minh và Viên Kiệt