Chương 1: Đi thi

Thôn Cửu Pha, một thôn nằm trên núi, dãy núi vờn quanh, non xanh nước biếc.

Theo truyền thuyết, một vị đại tướng quân được mai táng ở sâu trong vùng núi này. Khi được chôn cất, đại tướng quân bị thiếu đầu, cho nên người ta làm một cái đầu bằng vàng để đại tướng quân được mai táng toàn thây, chôn ở nơi được gọi là “Cửu Lĩnh Thập Tam Pha”.

Núi lớn mênh mang không biết có bao nhiêu dãy núi, càng có vô số sườn núi, người đời sau cũng không rõ “Cửu Lĩnh Thập Tam Pha” là chỉ vị trí nào.

Trên đường núi phía sau thôn, A Sĩ Hành cõng sọt tre và giỏ sách đi về phía trước, một bộ đồ được giặt đến trắng bệch khó che được khí chất thư sinh của hắn. Hắn có dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, là dáng vẻ người đọc sách nên có.

Hắn được cho là phần tử trí thức có tiền đồ nhất của thôn Cửu Pha, cũng là cử nhân trúng cử của cuộc thi hương lần này, chuyến đi này là để vào kinh thành thi.

Trước khi xuất phát, hắn muốn lên núi trước.

Sâu trong chỗ sau núi, cách thôn Cửu Pha năm sáu dặm, có một đạo quan đã không còn ai thờ cúng từ lâu, gọi là Linh Lung Quan.

Hắn muốn tìm quan chủ của Linh Lung Quan.

Đường núi gập ghềnh khó đi, A Sĩ Hành đi rồi lại dừng. Hắn nhìn núi biển mênh mông ở đằng xa, sắc mặt hắn lúc hồng lúc trắng, hắn thở vừa hổn hển vừa dừng bước lau mồ hôi, thế nhưng vẫn không chịu cởi sọt ra.

Bởi vì có một vật phẩm quan trọng được giấu trong sọt, một vật quan trọng mà người đời khó có thể tưởng tượng nổi.

Lúc còn sống, phụ thân của hắn đã bí mật nói cho hắn, vật này không phải thứ linh tinh gì, là có quan hệ với thần tiên!

Khi hắn đến Linh Lung Quang ẩn náu trong màu xanh ngắt thì đã là giữa trưa. A Sĩ Hành đang leo lên bậc thang dưới sườn núi ngoài đạo quan thì nghe được tiếng đánh nhau.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Hắn vội vàng leo lên để xem có chuyện gì.

Đầu tiên, đập vào mắt hắn là đạo quan có một ngọn tháp sắt đen, sau đso là di tích cở trắng còn ở Linh Lung Quan.

Ba tháng trước, lão quan chủ của Linh Lung Quan đi về chầu trời. Hình như đạo quan không có người đáng tin cậy, sau khi đệ tử của tông môn để tang, những dải lụa trắng vẫn chưa được lấy xuống, cỏ mọc trên vách tường và mái ngói cũng không có ai để tâm, dấu hiệu báo trước cho sự đổ vỡ của đạo quan rất rõ ràng.

A Sĩ Hành leo lên vùng đất bằng bên ngoài đạo quan, hắn trừng hai mắt. Hắn thấy ba tên đạo nhân mặt mũi bầm dập, nằm giãy giụa trên mặt đất. Còn có một đạo nhân tuổi trẻ buộc tóc đuôi ngựa đạp một đạo nhân, hắn đang lục soát người kia, lục được tiền thì cướp luôn.

Trên cổng lớn mọc đầy rêu xanh của đạo quan có một bộ câu đối:

Phồn hoa thế gian không có ta.

Tháng năm trong núi không có đôi.

Hai chữ “không có” trong câu đối mô ta cái được và mất của người tu hành, đối lập với cảnh cướp bóc trước cửa đạo quan, A Sĩ Hành cạn lời.

Đạo nhân trẻ tuổi trước mắt tên là Dữu Khánh, là quan chủ tân nhiệm của Linh Lung Quan, cũng là bạn từ thuở nhỏ của hắn, tuổi hai người xấp xỉ nhau.

Hắn từ chối người trong thôn hộ tống, cố ý đến tìm Dữu Khánh là vì đã thầm hẹn với Dữu Khánh, lần này Dữu Khánh cần giấu giếm những người khác để bảo vệ hắn vào kinh. Nói một cách tương đối, Dữu Khánh là người luyện võ, năng lực hộ tống hơn hẳn thôn dân, sự an toàn của hắn trong thời loạn thế này sẽ được đảm bảo hơn.

Ai ngờ thời gian hẹn qua rồi, hắn chờ nửa buổi sáng cũng không thấy Dữu Khánh xuống núi. Không lẽ hắn đã quên việc quan trọng như vậy sao? Hắn không biết vì sao nên đành phải tìm tới, hiện tại thì hắn hiểu rồi, Linh Lung Quan đang xảy ra nội chiến, đồng môn tương tàn.

Hắn cũng quen ba đạo nhân bị đánh nằm bẹp dưới đất, đều là sư huynh ruột của Dữu Khánh, vị lớn tuổi nhất là năm mươi, nhỏ nhất cũng gần bốn mươi.

Lão quan chủ chỉ còn lại bốn đệ tử.

Ấy vậy mà một mình thằng nhãi Dữu Khánh này có thể đánh thắng ba vị sư huynh của mình?

Nếu A Sĩ Hành không tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không thể tin được. Dựa vào quan hệ của hắn với Dữu Khánh, thế mà trước đây hắn không hề biết Dữu Khánh có thực lực này.

Trước đây hắn không hiểu vì sao lão quan chủ sẽ giao vị trí quan chủ cho Dữu Khánh, cho dù tuổi hay lý lịch thì Dữu Khánh đều không đủ, cũng chưa trưởng thành. Bây giờ hình như hắn hiểu được rồi, lão quan chủ chọn một đệ tử có thể đánh nhất để truyền y bát hay sao?

Tiền tài tới tay, Dữu Khánh quay đầu thì thấy A Sĩ Hành đến. Vẻ mặt hung thần ác sát biến mất, hắn nhe hàm răng trắng cười vui vẻ, vẫn là hơi lộ vẻ hào khí, giữa mày cũng có linh tính sống lâu trên núi, lúc hoạt động thì có chứa vài phần dã tính.

Chòm râu non nớt trên mặt hắn hơi chói mắt, người biết hắn đều biết trước kia hắn không để râu.

Dữu Khánh từ từ lấy chân khỏi người sư huynh, hắn đi đến bậc thang dưới môn đình, vừa xách bao vừa đeo kiếm, tay kia thì đặt lên vai, lướt qua ba vị sư huynh kêu rên đau đớn rồi kéo A Sĩ Hành đang ngạc nhiên lẫn nghi ngờ đi.

Vị sư huynh lớn tuổi nhất dần hồi phục sức lực, hắn nửa bò dậy rống với Dữu Khánh: “Dữu Khánh! Vì ham muốn cá nhân mà ngươi ngang nhiên cướp tiền tài của sư huynh đồng môn, không xứng làm chưởng môn của Linh Lung Quan, không xứng làm đệ tử của Linh Lung Quan, sau khi tiểu sư thúc trở về, chắc chắn hắn sẽ không tha cho ngươi!” Giọng nói của hắn chứa đựng sự phẫn nộ vô tận, trên chòm râu đang run rẩy có vết máu.

Lão quan chủ còn có một sư dệ, lã đệ tử của sư thúc của lão quan chủ, mấy sư huynh và sư đệ của Dữu Khánh đều gọi người này là tiểu sư thúc, thường ngao du bên ngoài, rất ít khi trở về.

Hiện giờ Linh Lung Quan chỉ có năm đạo nhân, đúng là hương khói điêu tàn đến cùng cực. Cũng không còn cách nào khác, đây vốn là nghề sắp tuyệt chủng, nơi này còn có một đạo quan đã là kỳ tích rồi.

A Sĩ Hành bị túm xuống núi nghe được tiếng kêu ở phía sau, hắn kinh ngạc hỏi cậu bạn bên cạnh: “Thằng nhãi này, ngươi cướp tiền của đồng môn thật?”

Dữu Khánh hừ lạnh một tiếng: “Đừng nghe bọn họ nói bừa! Linh Lung Quan quá nghèo, ta định lập kế hoạch cho tài sản bên trong đạo quan một lần nữa… Ngươi cũng biết bọn hắn không phục quan chủ ta đây. Ta lấy thân phận quan chủ ra lệnh cho bọn hắn giao tiền ra, bọn hắn không nghe mà còn cãi nhau với ta, ta đành phải tiên lễ hậu binh.”

Cái này có khác gì cướp không? A Sĩ Hành hơi ngạc nhiên, hắn biết lúc nhỏ thằng nhãi này tham tiền nhưng không ngờ hắn có thể làm ra chuyện cướp bóc đồng môn. Vừa rồi thấy cảnh lục soát lấy tiền, hắn còn tưởng rằng có nguyên nhân nào khác, không ngờ là đang cướp thật.

Chuyện này có hơi quá giới hạn rồi! A Sĩ Hành nhìn chòm râu ngoài miệng hắn, cười mỉa: “Khi ngươi còn nhỏ, tiểu sư thúc của ngươi đánh ngươi nhiều lắm phải không? Ngươi nuôi râu cũng vô dụng, hắn càng vô liêm sỉ hơn ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi là quan chủ thì hắn không dám làm gì! Ngươi cứ quậy đi, đến khi hắn trở lại, hắn không lột da ngươi mới lạ.”

Dữu Khánh rất bình tĩnh, hắn “xùy” một tiếng đầy khinh thường. Hắn quay đầu thấy một người trí thức mang vác nặng nề, hắn lập tức duỗi tay lấy sọt của A Sĩ Hành, tiện tay bỏ bao của mình vào, cõng đồ vật giúp A Sĩ Hành.

Hai người lách qua thôn Cửu Pha rồi mới xuống núi, khi đến con đường rời núi duy nhất trong thôn, Dữu Khánh đổi đạo trang thành trạng phục bình thường, tránh việc gây chú ý quá mức.

Hôm nay không phải ngày họp chợ nên không thấy ai trên đường, núi tĩnh lặng, gió thổi chầm chậm.

Khi sắp đến ngã ba núi, khi đến gần đường cái, chợt có tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên lặng.

Một chiếc xe ngựa đi đến, hai người đều dừng lại rồi tấp vào lề đường để nhường đường. Hai người hơi nghi ngờ, bởi vì thôn Cửu Pha rất nghèo, có rất ít xe ngựa lui tới.

Chiếc xe không đi qua mà là ngừng lại trước mặt hai người, hành động của phu xe hơi khác thường, Dữu Khánh lập tức cảnh giác.

Phu xe ăn mặc như dân thường cởi chiếc nón tre rộng vành, để lộ ra khuôn mặt của mình. Dựa vào vẻ ngoài, hắn là người đàn ông rất có khí phách, gần năm mươi tuổi, mày dài và mặt chữ điền. Hắn nhảy xuống xe chắp tay với A Sĩ Hành.

Rõ ràng A Sĩ Hành cảm thấy bất ngờ: “Sao Bồ tiên sinh lại đến đây?”

Hai người quen nhau? Dữu Khánh ngó trái ngó phải.

Bồ tiên sinh nhìn thấy Dữu Khánh ở bên, hắn lại không quen biết Dữu Khánh nên muốn nói lại thôi.

A Sĩ Hành nói: “Người một nhà, ngươi đừng băn khoăn. Bồ tiên sinh đến là có việc hay sao?”

Bồ tiên sinh trầm ngâm nói: “Ta đến để cản công tử vào kinh thành, xin công tử tạm hoãn dự thi, năm sau thi cũng không muộn.”

Tình hình như thế nào? Dữu Khánh không ngừng đảo qua đảo lại.

A Sĩ Hành nhíu mày: “Vì sao vậy?”

Bồ tiên sinh nhìn bốn phía, sau đó lại mang nón tre rộng vành lên che nửa khuôn mặt, vẻ mặt nghiêm trọng khó giấu: “Công tử ẩn cư sơn thôn học hành, không rảnh rỗi nghe chuyện bên ngoài nên không biết. Công tử, đã xảy ra chuyện rồi, đột nhiên sáu châu ở tây nam nước Cẩm có yêu quái làm bậy, bọn chúng làm việc quỷ dị, không biết vì sao bọn chúng liên tiếp nhắm vào thí sinh vào kinh. Những huyện khác đã có thí sinh bị hại, vì an toàn, công tử nên tạm hoãn.”

A Sĩ Hành nhíu mày: “Sao lại có chuyện kỳ quặc không hợp lẽ thường như vậy?”

Bồ tiên sinh trầm ngâm nói: “Tình hình cụ thể thì ta không biết, bên trên đã phong tỏa tin tức. Nhưng có lời đồn rằng hình như chuyện này có liên quan đến phủ Tư Nam, hình như phủ Tư Nam làm chuyện gì đó. Ta thấy thật đến tám chín phần, phủ Tư Nam có khả năng làm quan phủ ngậm miệng.”

Phủ Tư Nam? A Sĩ Hành và Dữu Khánh thầm chấn động, bọn hắn đều biết nơi đó là sự tồn tại không giống bình thường.

Người ta đồn rằng có một vài tiên nhân cư trú ở thế gian này, sau đó thì biến mất không rõ nguyên nhân, có người cho rằng bọn hắn quay về Tiên Giới, từ đó không ai nhìn thấy bóng dáng của tiên nữa. Nghe nói động phủ mà tiên nhân cư trú vẫn còn, còn có người vào nhầm nên được trẻ ra. Đối với vài người không thiếu vinh hoa phú quý nhưng lại thiếu tuổi thọ, thì tiên đan kéo dài tính mạng là thứ quý nhất, đặc biệt là đối với đế vương, sức hấp dẫn của nó còn lớn hơn nữa.

Vì tìm được động phủ của tiên nhân, vì tránh sự quấy rầy của triều đình, hoàng đế cố ý xây dựng một sở chuyên tìm kiếm, gọi là “Phủ Tư Nam”.

Phủ Tư Nam hội tụ người vừa có tài vừa kỳ lạ, càng quan trọng là vì hoàng đề cầu trường sinh, tuy độc lập với triều đình nhưng quyền lực càng ngày càng tăng, nói là quyền thế ngập trời cũng không có gì quá đáng.

Nói đến phủ Tư Nam, Dữu Khánh không nhịn được mà nhìn phản ứng của A Sĩ Hành, có lẽ phụ thân của bạn hắn từng có quan hệ sâu đậm với phủ Tư Nam.

Ba tháng trước, trước khi lâm chung, sư phụ của hắn có nói cho hắn một vài bí mật, hắn mới biết được phụ thân A Sĩ Hành, A Tiết Cương, cũng là cụ già ngồi xe lăn một thời gian dài trong thôn và đã qua đời có thân phận khác.

Sáu bộ của triều đình, đầu tiên là Công Bộ, dưới có bốn sở. A Tiết Chương quản lý Ngu Bộ, phụ thân của A Sĩ Hành là lang trung của Ngu Bộ.

Người quan lý Ngu Bộ không nhỏ, lực ảnh hưởng vượt qua quan lại.

Vì tìm kiếm di tích của tiên nhân, bọn hắn phải đi vào núi sâu rừng già, mà nếu bàn đến công sơn chi tuật, toàn bộ triều đình không ai am hiểu bằng Ngu Bộ. Triều đình cần xây dựng quy mô lớn hoặc Công Bộ muốn xây cái gì, thì Ngu Bộ đều cung cấp gỗ, đá hoặc vài vật liệu có nguồn gốc từ núi.

Ở trong núi rừng lâu dài, cho nên cũng tinh thông công sơn chi thuật.

Phối hợp với phủ Tư Nam tìm kiếm di tích của tiên nhân cũng trở thành trách nhiệm của Ngu Bộ.

Là một người tham dự quan trọng được hoàng đế yêu thích, lại thân cận với phủ Tư Nam quyền thế ngập trời, ai cũng có thể biết năm đó A Tiết Chương là nhân vật như thế nào.

Mà Linh Lung Quan cũng chịu ơn của A Tiết Chương ở thời bấy giờ, cho nên sau đó hai bên mới quen biết nhau.