Chương 62: Thanh kiếm bí ẩn

Sông Hương - Thừa Thiên Huế

Một thanh niên ngồi trên bờ sông đang xếp bằng, đột nhiên hắn mở mắt đứng dậy cầm kiếm mà hét lớn:

"Hắc Thủy Kiếm Khí!"

Hắn chém một đường kiếm quét ngang mặt nước, kiếm khí bay đến đâu mặt nước rẽ ra tới đó, kéo dài tới vài chục mét mới tan biến hoàn toàn.

Thực hiện xong nhát chém cũng là khi hắn mất sức mà gục xuống thở hồng hộc, một lão già lưng đeo kiếm từ hư không xuất hiện tới bên cạnh hắn rồi nói:

"Đây là sát chiêu Hàn nhi tự học đây sao, 9 thành công lực như vậy cũng tạm ổn đấy chứ!"

Từ lời nói của lão già có thể suy ra, người mà lão đang nói đến chính là Cực Hàn một thiên tài của học viện Sông Hương, còn lão chính là sư phụ dạy võ cho hắn từ nhỏ tới lớn.

"Cảm ơn sư phụ, con nghĩ rằng với chiêu này có thể đánh bại được Chiến Binh cấp 5 trở xuống một cách dễ dàng."

"Nhớ, sát chiêu dùng vào người ta không bại thì kẻ bại là mình, nên con phải quyết đoán được mình dùng khi nào để một kiếm diệt được hết."

Nói xong lão sư phụ biến mất vào hư không, quả nhiên tới tầm cao thủ như lão thì đi mây về gió là lẽ rất thường tình.

Cực Hàn chém xong đường kiếm lại ngồi xếp bằng hồi phục khí công, hắn là một thiên tài tư chất Xích Diệm, 4 tháng đi học đột phá được cấp Chiến Binh, nhờ trí tuệ thông minh cùng kiếm thuật đỉnh cao trong chiến đấu, hắn được lãnh đạo học viện Sông Hương chọn vào đội tuyển để thi đấu cho kỳ thi liên học viện sắp tới.

...

Trở lại với Vũ, lúc này hắn đang điều khiển dương vật xâm chiếm lỗ hậu của Ánh Ngọc, mới đầu khó khăn đút vào nhưng với kinh nghiệm tình trường hắn nhanh chóng đút được 2 phần 3 rồi bắt đầu nhấp.

"Ư...ư...đau...ư...hơ...hơ...sướng....thiếp sướng..."

Ánh Ngọc tỉnh lại khi cảm nhận thấy cơn đau ở hậu môn. Nhưng nàng nhanh chóng chìm vào nhục dục sướng khoái khi hậu môn đã dần quen với chiếc dương vật của hắn.

"Bạch...bạch...ta làm có sướng chứ? Bạch...bạch...lỗ của nàng cũng bót quá đi thôi."

Vũ nói xong hắn tăng mạnh tốc độ dập vào lỗ hậu của nàng, tiếng rên, tiếng va chạm của hai hòn dái hắn vào mông nàng vang vọng khắp căn phòng. Tay hắn luồn xuống âm đạo rồi xe lấy cái hột le, đưa tay vào trong giúp nàng thủ dâm cho thỏa thích cơn sướng.

"Hơ...bạch...thiếp....bạch...thiếp sướng...hai cái lỗ nhỏ của thiếp...aaaahhh!"

Ánh Ngọc lên đến đỉnh rồi, âm dịch nàng chảy ra như suối ướt đẫm bàn tay hắn, Vũ biết lúc này mà dí vào âm đạo nàng thì rất chi là sướng, hắn ghì chặt người nàng nắc vài phát chung cực rồi xuất tinh ào ạt vào hậu môn, hắn bắn được một nửa rồi rút ra bắn tiếp liên hồi vào âm đạo của nàng. Trong cơn sướng khoái tận 9 tầng mây hắn và nàng trao nhau nụ hôn nồng cháy, cả hai sau đó cùng thiếp đi với tư thế dâm loạn tột cùng.

...

Tối hôm đó

Vũ sau khi đi chơi với Thùy Linh ở học viện, hắn đưa nàng về ký túc xá nữ rồi hòa mình vào bóng đêm đen tối đi tới phía sau căn nhà ba tầng, nơi làm việc và nghỉ ngơi của các lãnh đạo học viện vào ban ngày. Mò mẫm một hồi hắn cũng tới được phía sau căn nhà, nơi mà lần đầu hắn nhìn thấy hiệu trưởng Thái Văn Dúi cùng nữ nhân bí ẩn kia tâm sự về điều bí mật trong này.

Trước mặt Vũ là một con đường nhỏ, hắn cất bước đi theo vài mét nhìn tới phía trước bất ngờ là ngõ cụt, đằng ấy chỉ có tường bao chứ không hề có cánh cửa hay ngôi nhà gì bí ẩn gì cả làm hắn cảm thấy mọi thứ rất kỳ lạ. Chả lẽ hai người đó dẫn nhau vào đây để chịch thật?

"Hmm, tra lại bản đồ xem nào... ơ đây là khu vực bị che khuất của học viện mà, thế mà đằng trước không có gì?" Vũ suy nghĩ trong đầu một hồi. Nghĩ mãi không ra hắn đành quyết định tiến tới phía tường bao xem có gì đằng sau không.

"Cục!" Vũ như va chạm phải bức tường vô hình khiến hắn đau điếng, hắn chắc chắn rằng khoảng không vài mét vuông trước mặt phải có gì đó bên trong, thử đấm vài cái để phá vỡ nhưng không thể được.

"Doraemon, cho hỏi là làm cách nào được nhỉ?" Vũ hết cách đành cầu cứu Doraemon trong đầu.

"Đó là một dạng trận pháp phòng thủ, vô hình những thứ bên trong với người ngoài nhìn vào. Được thiết lập bởi một cấp Chiến Tướng, muốn phá giải có hai cách, một là dùng khí mạnh hơn người thiết lập để phá vỡ, hai là biết được cách hóa giải." Doraemon giải thích cho hắn kiến thức mới, sau đó truyền luôn cách hóa giải trận pháp này vào thẳng não để hắn không phải hỏi thêm lần nữa.

"Tuyệt, thực sự cảm ơn nhé." Vũ thầm thì xong hắn vận khí đưa tay lên khoảng không trước mặt, vẽ lấy những hình thù quái dị rồi ấn vào trong bức tường vô hình giống như dạng mở khóa điện thoại nhưng mà hình vẽ phức tạp hơn.

Trước mặt Vũ hiện ra một căn nhà kho nho nhỏ, không chần chừ hắn đẩy cửa bước vào phát hiện ở giữa là một gò đá, trên gò đá có cắm một thanh kiếm vừa xa lạ vừa quen làm hắn hưng phấn vô cùng. Móc vào nhẫn không gian lấy ra mảnh Hoàng Hôn Kiếm đang lóe sáng phản ứng mạnh mẽ khi ở gần thanh kiếm đang cắm xuống đá kia.

"Nó cũng phản ứng tương tự, lẽ nào cả hai là một?"

Vũ suy nghĩ khi nhìn thấy thanh kiếm đang cắm xuống đá cũng lóe sáng, hắn đánh liều lại gần thử chạm vào cán kiếm, cái sự bí ẩn của thanh kiếm không hề làm hắn sợ sệt mà ngược lại cảm thấy rất hưng phấn.

"Nó không cắn mình, thậm chí mình còn cảm nhận được khí tức mãnh liệt của nó." Vũ thầm nghĩ rồi rút thanh kiếm lên khỏi tảng đá, nó chỉ lóe sáng mà không phản ứng gì, ngược lại còn ngoan ngoãn cam chịu cho hắn cầm nắm. Phần kiếm này bao gồm cán và một phần lưỡi kiếm có màu đen rất ma mị, bằng một cách nào đấy nó vẫn có thể tạo ra ánh sáng, hắn không hiểu được vật chất tạo ra nó là cái gì.

Bất chợt hai phần kiếm trong tay hắn tự bay ra, cả hai ghép lại thành một thanh kiếm hoàn chỉnh, lưỡi kiếm và cán kiếm mọi khi chỉ một màu đen thì khi kết hợp lại đã trở thành màu đỏ-đen yêu dị, quyến rũ và cũng nguy hiểm lạ thường. Nó đang lơ lửng trong không trung như chờ đợi một vị chủ nhân đích thực nắm lấy.

"Hoàng Hôn Kiếm? Thanh kiếm này thuộc về ta?" Vũ tự hỏi trong đầu khi nắm lấy thanh kiếm. Từ kiếm truyền vào hắn một cái khí tức mạnh mẽ, một cảm giác hiếu chiến lạ kỳ, cảm giác như nó đã từng trải qua rất nhiều trận chiến oanh liệt.

"Thanh kiếm này thuộc về ngươi, nó đã nhận ngươi làm chủ từ rất lâu rồi. Như ta đã nói Hoàng Hôn Kiếm có linh trí, và bảo vật từ Hoàng Bảo Siêu Cấp trở lên mới có linh trí, chứng tỏ kiếm này thuộc hàng mạnh mẽ độc nhất vô nhị trong thiên hạ, ta không phân tích được cấp độ của nó, nhưng chắc chắn không phải hàng nhái hàng đểu." Doraemon phân tích cho hắn.

"Nhận tao làm chủ từ rất lâu? Vậy thì nó nhận thân xác này làm chủ từ khi tao còn bé giống như mày nói ở rừng Ba Vì, phần lưỡi kiếm theo tao từ khi còn sơ sinh chứng minh suy luận đó không thể sai được. Ta rất thắc mắc là phần cán kiếm và chút lưỡi kiếm này bằng cách nào đó, bị tách ra rồi lại lạc trôi đến học viện này và cắm xuống viên đá? Thắc mắc, thắc mắc ah." Vũ suy luận xong lắc lắc cái đầu rồi bước ra khỏi căn nhà kho, hắn cẩn thận thiết lập lại trận pháp trả lại bức tường vô hình như ban đầu.

"Có vẻ như người tạo ra trận pháp này muốn che giấu tồn tại của thanh kiếm, lão hiệu trưởng Thái Văn Dúi là khả nghi nhất về việc tạo ra trận pháp, có thể lão là cấp dưới của nữ nhân bí ẩn kia, họ muốn chiếm lấy thanh kiếm nhưng chưa ai nhổ lên được. Vậy sau lưng nữ nhân kia là tổ chức nào?" Vũ đứng trước trận pháp thắc mắc với hàng đống suy luận.

"Ngươi suy luận rất đúng, tổ chức bí ẩn mà nữ nhân kia phục vụ khi vô tình phát hiện ra thanh kiếm lạ này ở đây, từng đưa nhiều người tới nhổ nhưng không ai làm được, di dời cũng bị nó chống cự không di dời nổi, đành phải để nó ở đây nên mới cài gã Thái Văn Dúi lên làm hiệu trưởng học viện Thăng Long. Bí mật về sự tồn tại của thanh kiếm trong học viện này có mỗi gã biết, nhưng hôm nay ngươi chôm về thì sớm muộn gã cũng sẽ đi tìm. Còn kia là tổ chức nào thì ta cũng chưa dám nói vì thông tin thu thập được chưa đủ chính xác." Doraemon xác nhận cho hắn.

"Cảm ơn mày về thông tin này, linh trí của một bảo vật thật là đặc biệt. Thôi cất Hoàng Hôn Kiếm rồi về ngủ cho khỏe, để trong nhẫn không gian thì bố con thằng nào thấy được cơ chứ?"