Chương 36: Kẻ Thách Đấu

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, bọn Vũ tiến về hướng công viên Thống Nhất nơi có những kẻ mặc đồ đen đang canh gác.

"Mấy nhóc về nhà chơi phi phai đi, ở đây trẻ con không được vào." Một tên cản bọn Vũ đang tới gần.

"Em có vé thông hành." Vũ đưa ra 4 tấm vé vừa mua lúc sáng.

"Đâu đưa ta xem nào." Gã cảnh vệ tiến lại gần cầm lấy 4 tấm vé.

Sau vài giây kiểm tra sơ bộ, gã cảnh vệ gật đầu rồi nói:

"Nhìn sơ qua có vẻ đúng đó, mấy nhóc vào đây."

Gã đưa bọn hắn tới một vườn hoa, kỳ lạ là ở phía giữa có một căn nhà nhỏ cũng có những kẻ mặc đồ đen đang canh gác. Bên cạnh là một vật kỳ lạ cao hơn mét Vũ nhìn chưa rõ công năng.

"Cầm lấy vé của mình, quẹt vào đây. Nó báo màu xanh nghĩa là được chấp nhận, màu đỏ thì mấy nhóc hiểu vấn đề rồi đấy. Không phải ai cũng được anh đây đưa vào đâu."

Gã cảnh vệ hướng dẫn sơ bộ, bọn Vũ cầm tấm vé quẹt vào và đương nhiên là màu xanh. Vũ khi quẹt mới nhớ ra cái hành động này giống kiểu quẹt thẻ từ ở các cửa ra vào, trong kiếp trước của hắn là như vậy.

"Đi vào trong đi, chọn ghế ngồi ngoan ngoãn và đừng gây sự nhé."

Gã cảnh vệ đẩy mấy thằng nhóc vào trong căn nhà rồi mau chóng quay lại vị trí làm việc bên ngoài. Ngày nào gã cũng tiếp rất đông khách nhưng cực kỳ ít gặp trẻ con thế này.

Bằng kinh nghiệm xem anime, Vũ đi vào căn nhà và hắn chắc chắn rằng phải có một lối đi nữa, hắn nhanh chóng xác định ở giữa sàn nhà có một cái nắp khá lớn.

"Đây rồi, xuống thôi." Vũ mở nắp thấy có một lối cầu thang đã sáng đèn. Hắn nhanh chóng di chuyển xuống đầu tiên.

Cầu thang dẫn xuống một lối đi đường hầm khá rộng và sạch sẽ, hai bên tường gắn nhiều đèn lồng phát sáng cùng những bức tranh phong cảnh, nếu không có những người canh gác hai bên tường thì đâu ai nghĩ đây là đường dẫn vào một Võ Đài kia chứ.

"Hồi hộp quá." Vũ cảm nhận được phía cuối đường hầm rất đông người.

"Hình như tao không sử dụng được năng lượng." Tuấn Tú nói.

"Tao cũng vậy." Ri Đỗ gồng thử nắm đấm nhưng không cảm thấy gì.

"Có lẽ họ làm vậy để tạo sự công bằng trên sàn đấu cũng như tránh sự bạo loạn." Sa Tị suy đoán.

Đi hết đường hầm, trước mặt bọn hắn là vùng không gian khổng lồ tựa như một sân vận động bóng đá, hàng ngàn khán giả đang hò hét và ở giữa đang có một trận chiến solo kịch liệt.

Bọn hắn lựa một hàng ghế còn trống và ngồi xuống, quan sát phía giữa có một sàn đấu của hai gã đàn ông, MC kiêm luôn trọng tài đang đứng phía dưới bình luận rất nhiệt tình.

Kèo đấu giữa một gã đô con và tên thanh niên đeo kính trông có vẻ ốm yếu, hắn cầm một thanh kiếm liên tục chống trả lại những đường đao sắc bén từ gã đô con, máu có vẻ đã chảy nhưng hai tên này vẫn chưa phân thắng bại.

"Nhìn cậu còn trẻ như này, sao lại tới đây?"

Một gã đàn ông trung niên ngồi cạnh Vũ lên tiếng hỏi. Nhìn cách ăn mặc tựa như một thương gia giàu có nhờ buôn may bán đắt.

"Cháu tới tìm hiểu về Võ Đài, bạn cháu bị bắt vào đây nên cháu tìm cách chuộc người." Vũ thẳng thắn chia sẻ vì hắn cũng đang cần biết thêm thông tin.

"Chuộc người ư? Đúng là có thể chuộc nhưng cần phải trở thành Kẻ Thách Đấu."

"Kẻ Thách Đấu? Là sao vậy chú?"

"Là cách gọi của kẻ ngoài xã hội muốn vào đánh nhau cho vui hoặc đánh nhau để chuộc người. Nếu muốn trở thành Kẻ Thách Đấu, Võ Đài sẽ đưa cho kẻ đó một tờ hợp đồng để ký, trong đó có điều khoản là khi đã ký rồi sẽ không chịu trách nhiệm về sinh mạng, cũng như việc phải đánh thắng đủ hết các đấu sĩ mà Võ Đài đưa ra. Đánh xong có thể chuộc người theo ý muốn, mà ví dụ đánh xong hai trận chẳng hạn mà thấy không đánh nổi nữa có thể dùng tiền để đền bù hợp đồng. Nếu bù không nổi sẽ phải đánh tiếp khi nào hết thử thách hoặc chết thì thôi."

"Cháu hiểu rồi, rất cảm ơn chú, lát nữa cháu sẽ đăng ký làm Kẻ Thách Đấu mới được."

"Được, nhìn cậu mà ta thấy sự ngông cuồng của tuổi trẻ, ta sẽ đặt cược cho cậu nên đừng bỏ mạng sớm quá đấy nhé." Gã trung niên vỗ vai hắn mấy cái.

"Chú yên tâm."

Vũ hướng mắt về sàn đấu, tên thanh niên đeo kính vừa né được một đao chí mạng của gã đô con, phản xạ quay lại chém một đường cực nhanh làm một cột máu phun trào, đầu của gã đô con kia rơi xuống bịch một cái khiến cho bọn Sa Tị thất kinh. Một số người ăn mừng vì trúng cược còn có người không chịu nổi đã chạy đi nôn ọe.

"Trận đấu kết thúc, chúc mừng số 69 đã chiến thắng số 96, trận đấu tiếp theo của số 200 và số 145 sẽ diễn ra sau 30 phút, mời quý khách đặt cược, tỉ lệ là 1 ăn 1."

Gã MC hô rất to, mặt bình thản như đã quá quen cái cảnh chém giết này.

"Dcm kinh vê lờ." Trương Tuấn Tú ngồi bên cạnh Vũ mặt mũi tái mét. Nhìn sang hai thằng Ri Đỗ Sa Tị cũng không khá hơn bao nhiêu.

"Chuyến này ngươi liều thật à?" Doraemon chủ động hỏi hắn.

"Ah, mày cũng quan tâm đến tao quá, đương nhiên phải liều rồi." Vũ cũng thấy sợ khi trực tiếp nhìn cảnh máu me nhưng hắn vẫn quyết tâm.

"Hảo hán đấy, ngươi bước được vào đây nên ta lại có chút thông tin rồi."

"Thật ư? Có thể nói qua chút những cái tao chưa biết được chứ?" Vũ mắt lóe sáng như nhìn thấy hy vọng.

"Đấu sĩ trong Võ Đài có phân chia cấp bậc, chiến thắng càng nhiều cấp bậc càng cao, được chia làm 5 cấp lần lượt:

Du Côn - Võ Sư - Hiệp Sĩ - Quyền Vương - Chúa Tể

Ngươi là một Kẻ Thách Đấu muốn chuộc người? Phải đánh thắng hết 5 đấu sĩ ở 5 cấp bậc này, và đánh từ dưới lên trên. Bọn chúng rất mạnh mẽ và hung hãn, vào đến đây không thằng nào là không khát máu và tàn bạo cả. Cuộc chiến chỉ kết thúc khi bị đánh bay khỏi sàn đấu hoặc chết. Kẻ Thách Đấu có thêm đặc quyền đầu hàng nhưng sau đó phải đền tiền hợp đồng vì không hoàn thành thử thách."

"Dm cũng là 5 trận sinh tử, nhưng không sao vì tao cũng khỏe, không liều mạng thì sao trưởng thành được chứ." Vũ nắm chặt nắm đấm, hắn thực sự giống một người điên rồi."

Vũ bắt đầu quan sát xung quanh, ở đây khán giả chủ yếu là những quý ông quý bà lắm tiền nhiều của, ai cũng ăn mặc sang trọng với những tơ lụa cùng vàng bạc đắt tiền đầy ắp trên người. Có người vui vẻ vì ăn cược trận vừa rồi, một số người bực tức bỏ về vì thua cược, có người thì toan tính nhìn vào tấm bảng tỉ lệ cá cược và thông tin của đấu sĩ số 200 và 145.

"Hay là chúng ta về?" Tuấn Tú nói với mấy thằng bạn vì cậu ta thấy sợ, trong đầu dẹp cái ý tưởng cứu bạn từ lúc nào.

"Ngồi im cấm động đậy để lát nữa xem trận đấu, tao đi đăng ký thi đấu, thề không mang được thằng Trung về thì xác tao ở lại."

Vũ đứng dậy khẳng định như thật, thằng điên này nó chạy đi đăng ký mặc cho bạn bè khuyên can hết sức. Nhưng mà ở đây ai cản nổi nó? Dù sao bọn nó mới 15 tuổi đâu hiểu được thằng 30 tuổi nghĩ cái gì trong đầu.