Chương 92: Chân Long Tinh Huyết Đến Tay

Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃

Đang lúc đám người Hiểu My hoan hoan hỉ hỉ nói chuyện phiếm thì một nha hoàn Giao nhân tộc khép nép tiến lên. Giọng nói thánh thót như chim hoạ mi giữa ngày hè oi ả:

- Bẩm Trần cô nương và nhị vị công tử. Nữ Vương và Thái Tử giá lâm.

- A. Lộc nhi. Nữ vương đến thì cứ đến thôi. Thông báo trước kiểu này làm chúng ta vô cùng ái ngại. Có cảm giác như cưu chiếm thước sào. Nữ Vương khách sáo vậy khiến chúng ta thật sự ngại ngùng rồi.

- Không ngại không ngại. Là ta cho nha đầu này báo trước một tiếng để tránh đường đột đến ba vị ân nhân.

Hiểu My vừa dứt lời thì giọng nói của Nữ Vương Giao nhân tộc đã vang lên. Tiếp theo, hai thân ảnh ngược sáng xuất hiện. Một vòng hào quang bao bọc cả hai người. Dù không nhìn rõ mặt nhưng lại thể hiện được sự huyền ảo mà nhân gian không thể có.

Nữ vương đi phía trước, Phi Long thái tử tiêu sái sát theo sau. Tuy biết rõ quan hệ máu mủ, ruột rà giữa hai mẫu tử, nhưng bất cứ ai được diện kiến dung nhan của họ cũng không thể nào tin được, bởi họ giống hai tỷ đệ nhiều hơn.

Nữ vương xinh đẹp tuyệt trần, phong thái uy nghi nhưng vẫn vô cùng hàm súc, quyến rũ. Vì nhi tử đã khỏi bệnh nên gương mặt luôn nhàn nhạt ý cười, không giấu sự vui sướng trào dâng.

Phi Long thái tử một mái tóc lam bồng bềnh, xoã tung như sóng nước. Khuôn mặt hoàn mỹ có thể dùng mấy từ “Đẹp từng mi - li - mét” để hình dung. Kết hợp với một thân áo trắng như mây, quả nhiên là thần tiên hạ phàm, không phải ai cũng có thể sánh được.

Dù ngoài mặt Hiểu My hiện lên sự tôn trọng lẫn thân thiện, nhiệt tình. Nhưng trong lòng của mỗ nữ là sóng gió ba đào đang từng hồi cuồn cuộn. Kiếp trước khiêm tốn cả một đời. Kiếp này xuyên không tuy nhan sắc có “tiến bộ”, nhưng so với những người cô đã gặp thì vẫn chỉ có thể đánh giá bởi hai từ “Khiêm tốn” hoặc bốn từ “Cực kì khiêm tốn”. Chuyện này đúng thật là khôi hài. Ha ha.

Nữ vương và Thái tử bước vào sảnh phòng, cùng nhóm của Hiểu My gật đầu chào hỏi, sau ai nấy lại ngồi vào vị trí của mình.

- Trần cô nương, ơn cứu mạng của cô đối với nhi tử. Giao nhân tộc chúng ta đời đời ghi nhớ. Long nhi, còn không mau đa tạ Trần cô nương.

Phi Long không đợi mẫu thân nói tới lần thứ hai đã chủ động tiến lên, khom người trước mặt Hiểu My nói lời cảm tạ. Tuy nhiên, khi vừa ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt trong veo, to tròn của mỗ nữ. Tim của vị thái tử gia tốc đập nhanh.

Hiểu My giữ một khoảng cách với vị thái tử tộc Giao nhân, không nghe được âm thanh thình thịch thình thịch liên hồi, nhưng lại thấy tuấn nhan của hắn nhanh chóng đỏ lên. – Tiêu rồi. Không phải linh nghiệm vậy chứ? Mỗ nữ âm thầm nhăn nhó, ảo não.

Lữ Tuấn nhìn sang Lãnh Nguyệt công tử, thấy chưởng môn Hắc Nguyệt phái mạnh mẽ gật đầu. Chính xác. Người này đích thật là Âu Dương Phi Long – thuỷ thần dưới trướng thần Hoan Hỉ trước kia.

Thái Tử Phi Long sau một thoáng thất thần, cuối cùng cũng nhận ra bản thân mình vô lễ, bèn nói lời xin lỗi rồi lui về sau. Tuy nhiên, đôi mắt phượng thẳn sâu thỉnh thoảng vẫn vô ý liếc ngang thân ảnh nữ nhân đối diện. Những lời xã giao, thăm hỏi giữa mẫu thân và ba nhân loại, hắn hoàn toàn không giữ được chút gì trong tâm trí, trong tai. Thay vào đó là vẻ ngoài hoạt bát, sinh động của vị ân nhân cùng giọng nói nhẹ nhành như phong linh trong gió.

Nữ Vương nhìn thấy biểu hiện khác thường của con trai, đặc biệt là ánh mắt hắn lén nhìn về phía Hiểu My, bà có cảm giác da đầu run lên. Không phải nhi tử của bà vừa gặp đã yêu đó chứ? Nhưng mà Trần cô nương là người ngoại tộc. Hơn nữa cạnh bên còn có hai nam tử luận về dung mạo hay phong thái đều tuyệt đối bất phàm. Haiz….

Nữ vương lặng lẽ thở dài. Sau, bà hướng ra cửa. Gọi người mang đồ tới.

- Trần cô nương cùng nhị vị công tử. Đây là chút tâm ý, đa tạ ba vị đã cứu giúp tộc Giao nhân. Mong mọi người đừng từ chối.

- Nữ Vương quá lời. Cứu người là chuyện nên làm. Lẽ nào tri rân cần cầu báo. Mấy hôm nay chúng tôi được quý tộc tiếp đãi vô cùng ân cần, chu đáo. Đây xem như là qua lại thuận lòng, vậy là đủ rồi.
Hiểu My kiên quyết chối từ. Lữ Tuấn và Lãnh Nguyệt cũng phụ hoạ theo.

Thế nhưng, Nữ Vương chỉ mỉm cười, nhẹ giọng:

- Hộp ngọc này, bắt buộc các vị phải nhận nha. Đây chính là Chân Long tinh huyết mà ba người vẫn tìm kiếm.

- Thật sự là chân long tinh huyết? Nhưng trước đây, Tú Cơ trưởng lão từng nói nó chỉ là tin đồn, không phải vật sở hữu của tộc Giao nhân.

- Thật ngại quá. – Nữ vương có chút ngại ngùng, giải thích thay cho Tú Cơ: - Chân Long tinh huyết này trước đây dùng để duy trì sinh mệnh cho nhi tử. Chính vì thế mà Tú Cơ muội muội mới không dám đưa ra. Đây cũng là bất đắc dĩ, mong ba vị thông cảm. Bây giờ, nhờ ân đức của Trần cô nương mà Long Nhi đã hoàn toàn khỏi bệnh. Mong mọi người không chê, nhận lấy tinh huyết chân long này, cũng là nhận lấy một phần tâm ý của tộc chúng tôi.

- Ặc. Ra là không cần nữa mới giao ra. Nữ vương này cũng Phúc Hắc quá trời.

Tiểu Bạch im lặng đánh giá. Đồng suy nghĩ với hắn còn có Lãnh đại gia. Tuy nhiên, khi cả hai nhìn qua vị thần tiên sống Phi Long thì ngậm ngùi, trầm mặc, thông cảm cho người.

- Nếu ngài đã nói thế. Chúng tôi cũng xin tuân mệnh.

Hiểu My rạng rỡ cười rồi nhận lấy hộp ngọc từ tay của Lộc Nhi. Theo gợi ý của nữ vương, cô mở ra xem. Bên trong là một chiếc lọ cỡ nắm tay được tạo hình từ loại ngọc trong suốt, chứa đựng đầy ấp chứ chất lỏng sền sệt màu đỏ, phát ra rực rỡ kim quang. Tuy cách một lớp ngọc thật dày, Hiểu My vẫn thấy truyền đến trên tay từng cơn ấm áp, dần dần lan toả.

- Nữ Vương, cái này có phải quá nhiều rồi không? Giọng của Lữ Tuấn nhè nhẹ vang lên.

- Không nhiều, không nhiều.

Nữ Vương khoác tay đầy hào sảng. Sau đó, mang sự thật về chân long tinh huyết ra, giải thích với toàn thể một lần. Quả nhiên, tin tức này làm cho Hiểu My và hai nam tử bên cạnh cô có chút kinh ngạc. Nhưng sau đó, biểu hiện của họ lại có chút nhẹ nhõm, vui mừng.

Tiếp theo, Nữ vương còn cho người dâng lên ba giới chỉ không gian. Mặc dù đây là sản phẩm nghiên cứu của Hà Nguyên đại sư. Tuy nhiên, trong một thời gian ngắn ngủi, nó đã được truyền đến bờ Bắc này, tầng lớp quý tộc và những người có điều kiện đều sở hữu một vài chiếc là chuyện đơn giản.

Hiểu My nhận lấy, ghé mắt vào xem thì thập phần phấn khích.

- Chiếc giới chỉ đầu tiên chứa đựng thật nhiều nước biển và một rừng tảo xoắn Spirulina platensis.

- Chiếc giới chỉ thứ hai thì đầy ấp các món thực phẩm, điểm tâm đều là đặc sản của tộc giao nhân.

- Chiếc giới chỉ thứ ba là tinh thạch, tinh hạch cùng các loại dược liệu chỉ có dưới đáy biển sâu. Dù cả bờ bắc, bờ nam cũng khó mà tìm được.

- Quá quý trọng rồi. Nữ Vương, chúng tôi vô cùng cảm tạ.

Trong khi Hiểu My hoan hỉ mừng vui thì Lữ Tuấn có chút mất hứng, bộ mặt rầu rầu. Mới trước đây hắn còn tìm cách gieo trồng tảo xoắn để làm vui lòng mỗ nữ nhân. Ai…. Đúng là mưu sự tại thiên, thành sự tại nhân a.

Chuyện trò thêm dăm câu, hai mẹ con nữ vương cáo từ. Ba người Hiểu My lịch sự đưa tiễn. Xong quay trở lại phòng, sáu mắt nhìn nhau, nhỏ to đàm luận.

Tiểu Bạch vọt lên bàn. Giọng khàn khàn đắc ý: Thế nào? Ta nói có sai không? Đích thật là Âu Dương Phi Long. Hơn nữa, còn trúng phải tác dụng phụ của Mẫu Tâm Quả. Hoa đào này trồng xuống. Vạn kiếp bất phục a.

- Không phải khoa trương vậy chứ? Hi vọng chỉ nhất thời a. Cả ba người đều cùng một suy nghĩ trong đầu.

Xà Vương nhìn thấu ánh mắt của họ. Nó ngoe nguẩy thân mình, vênh vênh váo váo: Trừ khi thay tim, nếu không thì cả đời này đều là si tình lang của chủ nhân. Không bao giờ thay đổi.

Hiểu My nghe chuyện này, chả vui chút nào. Cô nhìn sang hai vị phu thần kề bên. Hắng giọng lên tiếng:

- Chân Long tinh huyết đã đến tay. Chúng ta định khi nào khởi hành?

- Càng sớm càng tốt. Lữ Tuấn trả lời.

Hiểu My và Lãnh Nguyệt gật đầu. Dù sao mục đích bây giờ đã đạt được. Thuỷ Cung này cũng không tiện ở lâu. Chỉ hi vọng khi lên trên sẽ có thể gặp được đám người của Kim Phượng, Trần Trường An. Xem như chuyến đi đến bờ Bắc này thành công mỹ mãn.

……………………………………………………………………………..

Thanh Vân Điện.

Nữ Vương ngồi trên chiếc ghế chủ vị. Nhìn nhi tử thần phách thất lạc, ngơ ngác nhìn ra sân thì không khỏi đau lòng.

- Long nhi, con xem trọng Trần cô nương à?

Phi Long: ……

- Long nhi? Long nhi?

Vị thái tử tộc Giao nhân đợi mẫu thân gọi tới mấy lần mới hồi hồn, tỉnh lại. Nhưng trước câu hỏi của nữ vương, chỉ ấp úng, không thốt thành lời.

- Long Nhi, con là thái tử tộc Giao nhân, không thể kết duyên cùng người khác tộc. Hơn nữa, vị Trần cô nương này tính tình quá vô tư, không thích hợp với người luôn ổn trọng, trầm tĩnh như con.

Ặc. Sao mẫu thân nghĩ họ không hợp. “Ổn trọng, trầm tĩnh”. Thật ra, nếu không phải hắn bị bệnh tật giày vò thì hắn cũng muốn được tự do, phóng khoáng mà đối diện với nhân sinh. Làm người, đâu ai muốn bản thân phải khép kín trái tim lẫn thế giới quan để một mình tịch mịch.

Nhìn thấy nhi tử không buông bỏ, nữ vương không hề nản chí, tiếp tục khuyên răn:

- Chắc con cũng nhìn thấy ánh mắt mà nhị vị công tử nhìn Trần cô nương. Đó là loại tình cảm thế nào? Ta tin con cũng hiểu. Thật sự, ta rất khó lòng chấp nhận một con dâu đào hoa như vậy?