Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃
Ba ngày sau.
Dược lực trong cơ thể hoàn toàn được hấp thu, Hiểu My mới từ từ tỉnh lại.Vừa ngồi dậy, khắp người vang lên âm thanh răng rắc, xương cốt kêu vang. Lặng yên cảm nhận, cô phát hiện cả thân thể mình, có một nguồn sức mạnh được tăng cường, hoà quyện.
- Rượu Hầu Nhi xứng danh là linh tửu. Ích lợi quả nhiên không nhỏ.
- Dĩ nhiên rồi. Gần như một mình tỷ đã uống cạn cả bình Hầu Nhi tửu của Hùng đại ca. Tác dụng như thế là điều dễ hiểu.
Hiểu My nhìn Trường An từ cửa phòng tiến vào. Xuyên qua khoảng trống sau lưng đệ đệ, cô nhận ra mình đang ở Đại viện của Vô Cực Kiếm Phái tại Hư Không Thành.
- Tỷ ngủ bao lâu rồi?
- Ba ngày ba đêm.
- Hả? Lâu vậy ư. Không được, chúng ta phải nhanh chóng đến Bạch Nhật Thành. Chậm trễ quá nhiều rồi.
Ngăn lại Hiểu My đang khẩn trương, hối hả. Trường An nhấn cô ngồi xuống bàn, ôn hoà lên tiếng:
- Dù sao tỷ cũng phải rửa mặt rồi dùng chút điểm tâm. Mấy hôm nay, bọn người nhị sư huynh cũng chăm chỉ luyện Tuý quyền. Không vội, không vội.
Hiểu My nghe vậy mới an tâm, tự rửa mặt, chải đầu rồi ngồi vào bàn dùng điểm tâm mà đệ đệ mang tới.
- Trường An. Đệ đúng là một nam tử chu đáo. Với tỷ tỷ đã tốt thế này, sau này, đối với nương tử chắc còn tuyệt vời hơn nữa.
Trường An lặng yên chờ đợi, nghe nói thế, liền giật cả mình. Đôi mắt tím loé lên một tia ảm đạm.
- Tỷ còn trêu đệ. Có cô nương tốt nào thích một á nhân đâu chứ?
Hiểu My bực bội cốc vào đầu hắn: Vớ vẩn. Đường đường là đệ đệ của Hoan Hỉ Thần. Người hâm mộ đệ xếp hàng dài khắp Huyền Thiên đại lục thì có. Hơn nữa, đệ của tỷ tài sắc vẹn toàn. Đâu thua kém bất cứ người nào. Đệ dẹp ngay cái suy nghĩ cùi bắp ấy cho tỷ.
- Tỷ, cụm từ “tài sắc vẹn toàn” chỉ dùng cho nữ giới, ai lại đem ra để đánh giá một nam nhi như tỷ đâu a.
Trường An bất đắc dĩ, bĩu môi với Hiễu My. Sau đó hai người vui vẻ, hắc hắc
cười.
Kim Phượng mang theo Xà vương, vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng ấm áp của hai tỷ
đệ, vờ tị ganh lên tiếng:
- Tỉnh rồi nhỉ? Nhân lúc chúng tôi không kề bên mà vét cạn linh tửu của người ta. Thật là thiệt thòi nha!
Hiểu My ngước mặt lên thân ảnh áo vàng vừa xuất hiện. Mắt nheo nheo, mỉa mai đáp trả.
- Không biết người nào vừa dự tiệc xong ở phủ thành chủ đã vội vã đi điều tra ngân khố của người ta nha. Có được thứ gì tốt rồi, mau cho ta xem với nào.
Kim Phượng cười cười. Quăng cho Hiểu My một cái không gian giới chỉ màu xanh. Bên trong chứa không ít tinh hạch, vũ khí, dược liệu. Đặc biệt, còn có một ngọc bội trong suốt như thuỷ tinh với một nút tròn ở chính giữa, vô cùng nổi bật.
- Đây là quà học trò của cô hiếu kính. Nó vốn là một cái áo choàng bằng da của hư không thần thú. Có khả năng tàng hình, vô ảnh vô tung. Cô đeo bên người, khi nào muốn sử dụng cứ nhấn vào cái nút này là được.
- Áo tàng hình. Ha ha ha. Thì ra nơi này cũng có áo tàng hình, thật giống như quà tặng của Harry Potter trong tập tìm kiếm hòn đá phù thuỷ.
Hiểu My đắc ý trong lòng, nhận lấy ngọc bội đeo bên hông, rồi nhấn nút. Thân ảnh của cô lập tức biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Một lát sau, ngoài sân đã thấy vô số cành lá không gió mà vẫn rung lên bần bật. Có cây đại thụ xui xẻo còn tự động bứt rễ, bay lên khỏi mặt đất như gốc đa bay đến cung trăng. Không cần dùng đầu suy nghĩ cũng biết đó chính là trò đùa dai của Hiểu My dưới công dụng của áo tàng hình.
Hiểu My bước vào phòng, nhấn nút tròn trên ngọc bội một lần nữa. Thân ảnh từ từ hiện ra. Khoé môi của mỗ nữ cong tới mép tai, biểu lộ cảm xúc cực kỳ hưng phấn, kích động.
Tiểu Bạch nằm dài trên bàn, vươn đôi mắt tí xíu, xanh biển lên nhìn chủ nhân của nó, miệng lẩm bẩm mà vang dội:
- Sao lại có cảm giác giao trứng cho ác, thêm cánh cho hổ vậy ta. Chủ nhân, cô đừng lợi dụng nó làm chuyện xấu, tổn hao danh tiếng của Hoan Hỉ thần nha.
Hiểu My xem thường nhìn nó, chẳng muốn trả lời. Quà của ai nấy nhận, phần phước ai nấy hưởng. Có ghen ghét gì cũng vô ích thôi.
Sau khi cảm xúc bình ổn, Hiểu My nhìn Kim Phượng, hỏi tới vấn đề nhân sủng đã nhờ Đông Phương Nhược điều tra.
Kim Phượng thành thật báo rõ.
- Đông Phương Nhược đã đưa tới tin tức. Theo hồ sơ ghi nhận được, 15 năm trước đây, có một thú nhân của bộ tộc Phi ưng, tên là Chu Khiếu, bị trục xuất khỏi Hư không thành vì tội mua bán trái phép và giết chết hai nhân sủng một cách tàn bạo.
- Chu Khiếu, thú nhân của bộ tộc Phi Ưng?
Hiểu My cao giọng khiến Trường An cùng hai thần thú có mặt ở đây chú ý. Nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, cô mới mang chân tướng những ngày đầu tiên xuyên không đến đây, nói rõ với họ.
- Tỷ tỷ, có phải tỷ nghi ngờ người tên Chu Khiếu này có liên quan đến sự mất tích của cha mẹ chúng ta?
- Phải. Theo suy đoán của tỷ, có thể là cha mẹ biết được bí mật của bọn Hắc Nha Lang nên bọn chúng mới bắt cóc tỷ tỷ bán cho thú nhân làm nhân sủng. Sau đó, tỷ nhân lúc Chu Khiếu bị trục xuất về bờ Bắc mới bỏ trốn, rồi lạc vào sơn cốc thần bí kia.
Chỉ là suy đoán này vẫn còn đầy rẫy sơ hở. Hi vọng tìm thấy cha mẹ vẫn rất nhỏ nhoi.
Kim Phượng lặng im nghe tỷ đệ Hiểu My trò chuyện, trong đầu loé lên một phương hướng mơ hồ.
-Hiểu My, ta nghe nói trên Huyền Hải, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện vài đám vân vụ kỳ bí, dẫn đến một nơi chốn vô định không chỉ ở Huyền thiên đại lục này. Nếu cô nói vậy, chắc chắn là Chu Khiếu đã về lại Bờ Bắc, bay ngang qua Huyền Hải. Chuyến đi lần này, chúng ta chỉ cần tìm được hắn thì sẽ rõ đầu đuôi.
- Đúng vậy, đúng vậy. Giọng Tiểu Bạch chen vô: - Chỉ cần tìm được con chim ưng chết tiệt đó, ta sẽ biết tung tích cha mẹ kiếp này của cô.
Hiểu My nhìn mọi người cảm động. Có huynh đệ, tỷ muội thật tốt a!
Sau khi ăn sáng, đám người Hiểu My đến đại sảnh gặp bọn người Lữ Tuấn. Tại đây cũng có mặt Hùng A Đại cùng Lạc Vô Trần.
- Thì ra Hùng đại ca là người dẫn đường của bọn muội a.
- Sao vậy? Không hoan nghênh ta gia nhập?
- Đâu có, đâu có. Rất vinh dự đồng hành cùng huynh là khác. Muội vẫn còn thèm Hầu Nhi Tửu của huynh đây.
Hiểu My nháy mắt với Hùng A Đại làm bọn Lữ Tuấn nhức cả đầu. Linh tửu người ta nghiên cứu mấy chục năm bị mỗ nữ một buổi tối uống cạn, vậy mà giờ vẫn còn ghiền. Bó tay thật mà! Haiz…
Cả bọn trao đổi tin tức một chút rồi chuẩn bị khởi hành đi Bạch Nhật Thành. Đông Phương Nhược đến tiễn đưa, nhưng chỉ xuất hiện thoáng qua vì không muốn kẻ đa tâm chú ý.
Vừa ra khỏi cổng thành không xa, đã thấy Trần Đại Uy cùng các huynh đệ trong binh đoàn thần võ đứng đợi.
- Lão đại. Bây giờ chúng ta đến Bạch Nhật Thành bằng cách nào?
Kim Phượng nhàn nhạt lên tiếng: Thì đến đây thế nào, đi Bạch Nhật thành thế ấy!
Thế nhưng, chưa kịp triệu hồi đám Phong Ưng Vương, bốn phía xung quanh đã xuất hiện hơn trăm tên hắc y nhân, gươm đao phản chiếu ánh mặt trời, loé lên dưới nắng.
Tên cầm đầu bước một bước lên trên, lớn tiếng dõng dạc:
- Các ngươi thật muốn đến Bạch Nhật Thành thì phải bước qua xác của bọn ta?
Hiểu My nhìn Lữ Tuấn nghi ngờ, giọng mỉa mai không nhỏ:
- Nhị sư huynh, xem ra đệ đệ của huynh bệnh không nhẹ nha. Có cần để Trường An đến khám cho hắn không?
Lữ Tuấn lắc đầu cười khổ. Quay sang nói với Trần Đại Uy.
- Mọi người có một khắc để luyện tập tay chân. Bắt đầu.
- Tuân lệnh nhị gia.
Các huynh đệ của binh đoàn Thần Võ đồng loạt hô to. Sau đó, cả đám xoay cổ tay, rút kiếm: - Xông lên!
Hiểu My giơ tay che miệng, ngáp ngáp vài cái. Kim Phượng thì chẳng thèm để ý tới, chỉ chăm chú nhìn chiếc vòng Bạch Ngọc trên cổ tay chủ nhân. Trong khi Hùng A Đại đứng bên cạnh Lạc Vô Trần, hết chỉ điểm bên này lại khuyến khích bên kia như e thiên hạ không đủ loạn.
Chưa đến một khắc, cả trăm tên Hắc Y đã bị đánh cho tan rã. Trần Đại Uy ngước nhìn Lữ Tuấn xin chỉ thị. Lữ Tuấn không nói gì nhưng Lạc Vô Trần đã đưa ra quyết định. Giọng nói nhạt nhẽo, không chút cảm tình:
- Không để người sống.
Hiểu My liếc mắt sang nhìn hắn, thủ đoạn bạo tàn a. Nhưng đúng là chỉ có như vậy mới bảo toàn bí mật lực lượng của cô. Dù sao đám này cũng mang theo ý định giết người mà đến. Chết cũng đúng tội.
Sau khi giải quyết toàn bộ đám hắc y. Kim Phượng thả ra một đóm Thần hoả phượng hoàng, thi thể bọn chúng nhanh chóng hoá thành tro bụi.
- Chỉ mong cái tên Lữ Kế Nghiệp gì đó sẽ khôn lanh hơn. Hiểu My lắc lắc bím tóc thở dài.
Cuộc ám sát giống như một nốt nhạc rất nhỏ đệm vào chuyến lữ hành của họ. Tiếp theo, Kim Phượng triệu hồi bầy Phong Ưng Vương. Mọi người tiếp tục phi hành theo hướng nam.
Bay thêm năm ngày, đã thấy bóng dáng một toà thành rộng lớn thấp thoáng dưới tầng mây. Lữ Tuấn trong lòng dâng lên một cảm giác đau thương, hoài niệm. Đây là nhà của hắn, là nơi từng cho hắn vô hạn ấm áp lẫn tuyệt vọng bi thương. Là nơi ghi dấu những tháng ngày tuổi thơ, có gia gia yêu thương, che chở.
Cố nén một tiếng thở dài ão nảo. Hắn khẽ thầm thì:
- Bạch Nhật Thành, Ta đã trở về!