Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃
Cổng và địa ngục tuy đã mở. Nhưng mà từng luồng tử khí đen kịt cũng từ đó tràn ra bên ngoài. Thế tới của tử khí hung hãn, cuồn cuộn không ngừng, làm lòng người lo sợ.
- Muốn tiến nhập vào địa ngục, đầu tiên, chúng ta phải đánh ra một con đường. Dù cho có đan dược phòng thân nhưng cũng không thể mạo hiểm bản thân mình cho được.
Hiểu My nhìn cổng vào tối đen, đánh giá một câu. Lữ Tuấn nghe xong, lên tiếng.
- Được. Bốn người chúng ta cùng hành động. Hiểu My, muội dùng lửa của Như Ý côn đi trước mở đường. Ba người chúng ta sẽ ngăn cản ba hướng còn lại. Như vậy có thể nhanh chóng vào trong.
Hạ Lan Nhật cau mày. Biện pháp của Lữ Tuấn tuy tốt, nhưng đối phó với mớ tử khí thoát ra từ địa ngục, chỉ có thể dùng lửa. Mà Lữ Tuấn và Khúc Văn không có sở trường về hai lĩnh vực này. Cho nên chi bằng để hắn bộc hậu phía sau.
Hạ Lan Nhật nói: Theo ta, Hiểu My muội cứ yên tâm ở phía trước, đánh ra một lối đi. Lữ Tuấn huynh và Khúc Văn huynh theo sát Hiểu My cùng phòng hờ hai cánh hai bên. Phần phía sau sẽ do ta phụ trách.
- Được. Vậy chúng ta xếp đội hình hình thoi, lập tức tiến vào.
Hiểu My không cần suy nghĩ đã khẳng định. Cô tin tưởng tuyệt đối vào đồng bọn của mình. Tu dữ lắm mới có thể ngồi chung thuyền. Cớ gì hoài nghi cho mệt. Ha ha.
Hiểu My và Hạ Lan Nhật đồng thời xuất ra vũ khí của mình.
- Thiên Long phượt thủy đi!
- Thiên Long cửu khúc, đi!
Hiểu My sử dụng hai chiêu thức vô cùng quen thuộc trong Thiên Long thập nhất thức. Như ý côn hóa thân thành hỏa long, mang theo ánh lửa đỏ rực lao về phía trước, phá hỏng một lỗ lớn trên cổng vào dày đặc tử khí, kéo dài thành một hành lang chói lóa. Ngọn lửa này mặc dù kém hơn nhiều so với thần hỏa phượng hoàng, nhưng mà so với các loại lửa thường thấy tại Huyền thiên đại lục thì lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.
Bằng chứng rõ ràng nhất, mỗi khi bị hỏa long vuốt qua, tử khí đen sì đều biến mất vô tung. Lối đi hình thành tuy không quá rộng như đủ cho đám người Hiểu My xông thẳng vào trong.
Phu thê Trần Chí đứng bên trong trận pháp phòng ngự của Lữ Tuấn, nhìn thấy nữ nhi ra tay thì liên tục cảm thán lẫn tự hào. Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Nhưng mà cứ đà này, phu thê họ không cố gắng thật nhiều sẽ trở thành gánh nặng cho con mất thôi.
Phải quyết tâm và nỗ lực nhiều hơn nữa. Trần Chí âm thầm hạ quyết tâm. Hắn nhìn vào mắt của thê tử, cũng nhận thấy đồng dạng suy nghĩ như vậy.
Trong lúc Hiểu My bận rộn không ngừng phía trước, Hạ Lan Nhật cũng đã xuất kiếm ở phía sau. Thanh Phi Dương kiếm của hắn vàng rực, chói lòa, phát ra ấm áp vô biên. Hạ Lan Nhật cầm chặt thanh bảo kiếm trong tay, giữa hai chân mày cao độ tập trung. Giọng hắn hét lên vang dội.
- Phi Dương liệp sát! Lên.
Kiếm khí phát ra, tựa như ánh nắng mặt trời lan tỏa, mang theo sức nóng như thiêu đốt đánh vào lớp tử khí màu đen. Chiêu kiếm này của hắn vừa hoa mỹ lại vừa lợi hại đến đáng ngạc nhiên. Bởi dưới tác dụng của ánh nắng mặt trời từ Phi Dương Kiếm, ngay cả những tia tử khí nhỏ nhất cũng phải bốc hơi, không thể tồn tại trong phạm vi mà kiếm khí bao trùm.
Lữ Tuấn và Khúc Văn nhìn hắn, khẽ gật đầu tán thưởng. Mỗi vị chiến tướng dưới trướng Hoan Hỉ thần đều là nhân trung long phượng, tài nghệ phi phàm. Mỗi người đều là bá chủ trong lĩnh vực của mình. Hai vạn năm trước, nếu không phải Tà Thần và Yêu Thần sử dụng độc kế liên hoàn, chưa chắc bọn họ đã bại vong, nuốt hận.
Dưới sự phối hợp của hai người Hiểu My và Hạ Lan Nhật, cả bốn người đều thuận lợi tiến nhập địa ngục Thâm Uyên. Hơn hai khắc sau, cổng vào đóng lại, toàn bộ Ma Lâm Sơn mạch lại khôi phục sự bình yên, tĩnh lặng vốn có ban đầu.
………………………………………………………………………….
Địa ngục Thâm Uyên.
Nhìn bầu trời và mặt đất đều đỏ rực một màu. Hiểu My có chút mơ hồ. Nơi này đúng là khá giống với âm tào địa phủ, biết đâu có địa ngục mười hai tầng với đủ trò tra tấn, hành hạ linh hồn người. Ha ha, nữ nhân khiêm tốn như cô đúng là không đủ tự tin đối diện đâu a.
Lữ Tuấn nhìn mỗ nữ bên cạnh mình, thấy cô hết nhăn mặt lại nhíu mày, ngọc diện liên tục đổi màu như tắc kè hoa, thì hắn không khỏi bật cười. Nhị sư huynh ôn tồn lên tiếng:
- Nơi này không đáng sợ như suy nghĩ trong đầu muội đâu. Đừng tự hù dọa bản thân mình. Đi thôi!
- À. Đi đi.
Hiểu My bị vạch trần suy nghĩ, xấu hổ gật đầu. Tiếp theo, một đoàn bốn người, toàn siêu cấp mỹ nam mỹ nữ vận khinh công, bay về phía trước. Mục tiêu của bọn họ là tìm kiếm đám người Trần Trường An.
- Truyền tin thạch không dùng được à?
- Ừ, thử cả rồi. Nhưng mà nơi này không có chút linh khí nào, có lẽ vì vậy mà truyền tin thạch không có tín hiệu. Hoặc có thể bọn người Trường An đệ đang bận rộn chuyện gì đó. Chúng ta cứ bay về phía trước, gặp thành quách thì dừng lại tính sau.
………………………………………………………………………….
Không tiếp tục nói về hành trình của Trần Hiểu My cùng ba phu thần từ khi tiến vào Thâm Uyên địa ngục.
Trên dưới Lộc Gia, dưới sự dẫn dắt của lão tổ tông Lộc Phá Thiên, toàn bộ Lộc gia đều đang co cụm lại, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Mặc dù bên ngoài, sinh ý của Lộc gia vẫn duy trì, thậm chí càng ngày càng phát triển. Nhưng đây cũng là sự chuẩn bị hay nói đúng hơn là sự trù tính về vật chất cho gia tộc mà thôi. Trên thực tế, chỉ có mấy quầy đan dược là hoạt động, còn lại, những điền sản đứng tên đều đang bị bán đi trong âm thầm. Tất cả tộc nhân Lộc Gia đều tập trung tại Ngọc Thành. Chỉ cần Lãnh chưởng môn hô một tiếng, bọn họ sẽ lập tức di dời trong lặng im, trật tự.
Lãnh Nguyệt thấy hiệu suất làm việc của Lộc Phá Thiên cùng Lộc Bá Nhân mạnh mẽ như thế, bản thân hắn cũng phải tặc lưỡi, hít hà.
Nhìn lão ngoan đồng đang nhàn nhã thưởng rượu bên cạnh, Lãnh đại gia chầm chậm lên tiếng hỏi:
- Lộc lão đúng là nhân tài. Sau này trở lại Huyền Thiên đại lục rồi, có muốn đến Hắc Nguyệt Phái uống chén trà. Nơi đó có loại trà ngon đặc biệt, chỉ dành riêng cho người trong môn phái.
- Ha ha. Nguyệt tướng quân nói đùa a. Lộc gia trước giờ lòng trung không đổi. Ngài đây là đang đào góc tường của thần. Không sợ bản thân có thêm một vết đen trong con đường truy thê đầy gian khổ hay sao?
Lộc Phá Thiên cười lớn. Lão biết Lãnh Nguyệt có ý tốt. Nhưng mà biết thì thế nào, lão vẫn cứ thích chọc ngoáy người cố ý như thế. Nhân sinh, lúc nào vui được thì cứ vui thôi.
Lãnh Nguyệt nghe Lộc Phá Thiên nói vậy, không hờn giận cũng không thất vọng, hắn chỉ lắc đầu, cười cười:
- Lộc lão, vậy là lão không biết rồi. “Nàng ấy” kiếp này là đệ tử Tứ thần sơn của Vô Cực Kiếm Phái. Nhưng mà nàng còn là lão đại của Binh Đoàn Thần Võ, tổng đàn đặt tại Ma Lâm Thành, thuộc về phạm vi quản lý của Hắc Nguyệt Phái ở Tây Phương Thành chúng ta.
- Ôh. Vậy nếu tương lai, Ngài ấy sắp xếp cho chúng ta ở lại Tây Phương Thành, trên dưới Lộc gia phải nhờ Nguyệt tướng quân chiếu cố rồi.
- Lão hồ ly. - Lãnh Nguyệt thầm mắng trong lòng. Sau đó, bọn họ không tiếp tục đề tài này mà chuyển sang đề tài khác. Gương mặt tuyệt sắc của Lãnh đại gia nghiêm túc hẳn lên:
- Lộc lão. Lão có tin tức gì về những gia tộc dưới trướng của Thần bị lưu đày khác hay không?
- À. Nếu trăm năm qua không có gì thay đổi, thì một gia tộc khác nữa chính là Liên gia rồi.
Lãnh Nguyệt nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên: - Hử. Lộc lão đang nói tới Liên gia nào? Phải chăng là Liên gia tại Huyền Thành?
- Ngài biết bọn họ sao?
- Lúc vừa đặt chân tới nơi này, có gặp qua một tộc nhân của họ. Tên Liên Vũ, làm người cũng không tệ.
Lãnh Nguyệt kể lại lần gặp gỡ vô tình với nhóm người Liên Vũ trước cổng thành Bảo Mệnh. Lộc Phá Thiên im lặng lắng nghe, sau một lúc thì phá ra cười.
- Duyên phận. Đây chính là duyên phận a.
- Phải. Đợi hai người Trần Trường An và Lạc Vô Trần trở lại, chúng ta sẽ đến đó. Lộc lão cứ tiếp tục sắp xếp cho Tộc Nhân của mình. Khi nào xong thì bắt đầu di dời tới Bảo Mệnh thành. Cổng ra của Địa ngục Thâm Uyên xuất hiện gần đó. Chúng ta sắp xếp xong mọi chuyện sẽ tới đấy, hội ngộ với mọi người rồi cùng ly khai.
Lãnh Nguyệt trao đổi thêm một lúc với lão tổ tông của Lộc Gia rồi trở lại phòng của mình, tìm Chu công chơi cờ trong thời gian chờ đợi hai người Trần Trường An cùng Lạc Vô Trần trở lại.
Trong lúc này, tại Bỉ Ngạn Lâm, Lộc Nhĩ Khang đang giao chiến với Tam Nhãn Long Vương. Tử Tiêu Kiếm Pháp hắn luyện hơn một tháng nay. Mặc dù còn chưa thành thạo bao nhiêu, nhưng mà so với Tuyệt tình kiếm khi xưa, đúng là từ phong phạm cho đến lực sát thương đều lợi hại hơn hẳn.
Tam Nhãn Long Vương dạo này khổ không thể tả. Lần trước, thoát chết từ tay nam tử đeo mặt nạ, tưởng đâu sẽ được phúc báo về sau. (Ha ha. Tam Nhãn Long Vương tin vào câu nói, đại nạn không chết, ắt có phúc báo đó).
Ngờ đâu, cả tháng nay, lại là tên tiểu tử họ Lộc này tới quấy rối thường xuyên. Mặc dù mấy cái thứ võ công mèo quào của hắn chẳng ra sao. Nhưng mà hai kẻ đi cùng thì có thể dùng hai từ “sát thần” để hình dung. Cứ mỗi lần Tam Nhãn Long Vương sắp “làm thịt” Lộc Nhĩ Khang thì Lạc Vô Trần và Trần Trường An lại xuất hiện, cướp người mang đi một cách trắng trợn.
Thật bi ai a. Tam Nhãn Long Vương, đường đường là yêu thú cấp 5 của Bỉ Ngạn Lâm lại trở thành bao cát cho Lộc Nhĩ Khang luyện võ công. Mà kẻ xui xẻo không chỉ mình con cóc xấu xí đó. Một người nữa cũng đồng dạng “khóc không ra nước mắt”, đó chính là Hà Nguyệt Trân – nữ nhân từng mưu đồ cướp đi thảo dược hiếm quý của Lộc Nhĩ Khang trước đây.
Hà Nguyệt Trân lúc đầu, vừa nhìn thấy tên mỹ thiếu niên vừa trắng vừa mềm của Lộc gia thì đã muốn xông lên. Nhưng mà bên cạnh tên này lại có cao thủ bảo hộ, Hà Nguyệt Trân lần nào cũng ăn phải quả đắng. Riết rồi nghe thấy ba từ Lộc Nhĩ Khang lập tức sợ hãi, trốn nhủi trốn chui, chật vật như chó nhà có tang. Bỉ Ngạn Lâm đối với ả đã không còn là mái nhà xanh đầy lý tưởng. Quả báo đến thật rồi.