Chương 210: Huyễn Thụ

Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃

Huyễn Lâm sơn mạch. Một đoàn bốn người chầm chậm len lỏi qua những con đường chật hẹp, che kín bởi tán lá, cành cây và những bụi rậm um tùm. Mấy con thú nhỏ không ngừng trốn chạy. Dã thú to lớn phóng ra đều trở thành một đống thi thể dưới phi đao xuất thần nhập hóa của Hạ Lan Nhật.

Đông Phong Nhật Minh vô cùng vui vẻ, thu lấy chiến quả, bỏ vào không gian giới chỉ, quà gặp mặt của nhị sư thúc Trần Tùng.

Hạ Lan Nhật chê xác thú máu me, hắn chỉ dùng giới chỉ để đựng vũ khí, phi đao. Mở ra một ngăn nhỏ bên trong đựng hành trang. Đồng thời, tiện đường cũng thu thập thêm ít dược thảo trân quý. Đây là thói quen của đệ tử Trường Sinh Phái tại Đông Cưu đại lục.

- Mấy cái gốc Huyễn thụ đó xuất hiện ở chỗ nào?

- Nghe nói là phía bắc khu vực trung tâm của sơn mạch. – Hạ Lan Nhật vừa cảnh giác xung quanh, vừa trả lời.

Nhóm người nhanh chóng tăng tốc. Theo phương hướng đã xác định lao đi.

……………………………………………………………………..

Huyễn thụ là loài cây vô cùng đặc biệt tại Huyễn lâm. Không biết từ bao giờ mà nó đã xuất hiện tại đây. Chỉ biết, trong vài năm gần đây, nó bắt đầu kết hoa, phát ra mùi hương ngạt ngào đòi mạng.

Hoa Huyễn thụ rất xinh đẹp. Nó nửa giống hoa mẫu đơn với những cánh mỏng, xếp chồng lên nhau, nhưng lại nữa giống như anh túc, màu sắc có thể liên tục thay đổi. Mỗi đóa hoa to cỡ miệng bát, chu kỳ nở có thể kéo dài từ mười ngày đến nửa tháng. Rực rỡ, hoành tráng vô cùng.

Quả thật, đó là cảnh đẹp không bút nào tả xiết.

Thế nhưng, vào lúc này, trong phạm vi bán kính năm mươi mét từ một gốc huyễn thụ to nhất tại phía bắc của trung tâm Huyễn Lâm sơn mạch. Một nhóm người trong mọi tư thế đang ngồi rải rác xung quanh. Có người nằm dài trên đất, có người khoanh chân xếp bằng như thể luyện công…. Thậm chí, dưới những tán thấp thoáng bóng khô lâu, hài cốt trắng hếu, thật đáng sợ.

Nhóm người này là võ lâm nhân sĩ đi lại trong huyễn lâm sơn mạch, bị mùi hương của Huyễn thụ hoa hấp dẫn đến. Cả đám đều đang lạc vào ảo cảnh. Thần trí chìm đắm vào những dục vọng cố hữu của bản thân, không thể thoát ra.

Có người sống trong ảo giác, chiến đấu với kẻ thù không đội trời chung. Có người thấy mình cùng hồng nhan trong mộng dây dưa, ái ân, hoan lạc… Nhưng dù là ảo cảnh đó thực tế thế nào thì trên mặt họ lúc này vẫn chỉ là một mảnh tĩnh lặng. Dưới tác dụng từ mùi hương đoạt mệnh, sinh cơ đang dần mất đi.

Trong số họ, có hai người ngoại hình đặc biệt nổi bật. Một nam tử trung niên bộ dạng cao lớn, uy nghiêm. Ngũ quan trên gương mặt đặc biệt nổi trội. Cho thấy khi còn trẻ cũng là một tuyệt thế mỹ nam. Chỉ tiếc thời gian vô tình, đuôi mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn. Mái tóc hoa râm nhuốm màu năm tháng.

Nữ nhân bên cạnh hắn vận một thân váy áo tím nhạt. Mái tóc trên đầu búi cao kiểu tóc búi phụ nhân. Cây trâm bằng ngọc đơn giản cắm lên, dung nhan tám phần tựa như Hiểu My. Chỉ có điều, thay vì sự thanh thoát, phóng khoáng, anh khí bừng bừng của cô, nữ nhân trung niên này lại có một vẻ đẹp đầm thấm, dịu dàng, một vẻ đẹp của từng trải và lắng đọng.

Hai người này, không ai khác chính là phu thê Trần Chí – Lam Bình – phụ mẫu ruột thịt kiếp này của Trần Hiểu My.

Lúc này đây, Trần Chí còn đang đắm chìm vào trận chiến ác liệt với bọn Hắc Nha Lang. Lam Bình thì đang vui vẻ với nữ nhi trong mộng cảnh của bản thân. Mặc dù cảm nhận được nguy hiểm xung quanh. Nhưng hai người lại luyến tiếc trở về hiện thực.

Từ chuyện này, cũng đủ biết, hai người bọn họ cố chấp với mục tiêu tìm kiếm nữ nhi đến mức độ nào.

Khi đám người Trần Tùng Và Kim Phượng đuổi tới. Xa xa đã nhìn thấy được cảnh tượng như vậy. Giữa một mảng rừng rậm xanh mướt, âm u. Một cây Huyễn thụ to lớn, gốc của nó kích thước phải đủ năm người ôm, toàn thân rực rỡ sắc hoa. Mùi hương ngạt ngào giữa không gian lan tỏa.

Kim Phượng là Thần thú, vì thế, không hề bị ảnh hưởng bởi thứ mê hương này. Ngạo Thiên Quân và Đông Phong Nhật Minh, đều là hai người thần kinh thô sơ. Bản thân không hề có dục vọng và chấp niệm. Huyễn Lâm Hoa đối với bọn họ, sức uy hiếp bằng không. Ngược lại là Hạ Lan Nhật, thần trí bắt đầu có chút u mê, đôi mắt nặng trĩu, cả người bắt đầu xụi lơ, được sư đệ của mình đỡ lấy.

Kim Phượng nhìn thấy thế, từ mi tâm, phóng ra một giọt máu, bay đến, nhập vào người của Hạ Lan Nhật. Thoắt cái, toàn thân nam tử áo trắng được bao bọc trong một vầng sáng chói lóa nhưng không quá nóng mà lại ấm áp, nhu hòa.

- Kim cô nương, sư huynh ta…?

Đông Phong Nhật Minh tò mò, nhìn Kim Phượng lên tiếng:

- Không sao, cứ để hắn tựa vào gốc gây nào đó ngủ một giấc, khi tỉnh lại càng thêm lợi hại. Yên tâm đi!

- Đúng vậy. Nghe lời Kim hộ vệ, chắc chắn không sai.

Trần Tùng cũng lên tiếng trấn an. Đông Phong Nhật Minh nghe thế thì nhẹ nhõm thở ra, tìm một gốc cây cho Hạ Lan Nhật tựa vào. Đối với vị sư huynh này, dù thời gian tiếp xúc không nhiều, nhưng mà hắn thật lòng thương yêu, kính trọng.

Sắp xếp cho Hạ Lan Nhật xong xuôi, ba người Kim Phượng tiến sâu vào địa bàn của Huyễn Thụ. Trần Tùng lấy ra vài viên Thanh Tâm Đan và Tỉnh Thần Đan, Giải độc đan, tự thưởng cho mình và chia cho hai người kề bên.

Kim Phượng khinh thường ngoảnh mặt đi. Đông Phong Nhật Minh thì hơ hớ xòe tay đón nhận, quăng vào trong miệng. Đan dược lập tức tan thành một luồng khí thanh mát, chảy khắp kinh mạch, tứ chi.

- Đồ của nhị thúc đều là thứ tốt. – Tên tiểu tử Đông Phong nhìn Ngạo Thiên Quân xu nịnh.

- Tất nhiên. Ha ha.

Trần Tùng vừa dứt lời, nhãn thần của hắn lập tức sáng lên, mặt ngập tràn kích động. Bởi lúc này, hắn nhìn thấy trên mặt đất phía trước, hai thân ảnh quen thuộc đang ngồi xếp bằng. Bộ dáng như lão tăng nhập định. Hắn kinh hỉ hét lên.

- Đại ca, đại tẩu.

- Sư phụ, sư mẫu…

Tuy nhiên, đáp lại tiếng hét của hắn và tiếng gọi của Đông Phong Nhật Minh, phu phụ Trần Chí vẫn lặng im không tiếng động. Kim Phượng thấy vậy, vội vã can ngăn.

- Bọn họ đang đắm chìm trong ảo cảnh. Tùy tiện cưỡng bức tỉnh lại, chỉ khiến hai người gặp nguy hiểm. Mấu chốt vấn đề là phải giải quyết cây Huyễn Thụ này.

- Kim cô nương, chúng ta chặt cây đi được không?

- Phải. Ta hủy đi gốc Huyễn thụ này. Như vậy mới có thể nhanh chóng cứu được đại ca.

Đông Phong Nhật Minh cùng Trần Tùng lập tức kiến nghị. Tuy nhiên, Kim Phượng lại không đồng ý vấn đề này.

- Gốc Huyễn Thụ này đã sắp thành tinh. Nếu bây giờ chúng ta dùng thủ đoạn mạnh mẽ, chỉ e là nó sẽ nhanh chóng vùng vẫy, kích thích toàn bộ mê hương, càng gây nguy hiểm cho những người còn đang chìm trong mộng cảnh.

- Vậy ta phải làm sao?

Kim Phượng không trả lời câu hỏi của Ngạo Thiên Quân mà chầm chậm tiến đến, tiếp cận với gốc đại tụ to lớn. Mỗi bước chân của cô, dung mạo tuyệt sắc lại dần hồi phục. Khi bàn tay trắng nõn chạm vào được lớp vỏ cây xù xì thì đôi mắt đã trở lại màu vàng kim, uy nghiêm mà thần thánh.

Kim Phượng nhắm mắt lại, điều khiển thần thức, trao đổi với Huyễn Thụ. Trần Tùng và Đông Phong Nhật Minh há hốc mồm kinh ngạc. Bằng mắt thường, họ cảm nhận rõ ràng, gốc Huyễn Thụ này đang run rẫy, hoảng sợ cực kỳ.

Kim Phượng: “Yêu thụ, ta biết ngươi đã sắp độ kiếp. Nhưng mà hấp thu sinh mạng những người này không phải cách. Có muốn cùng ta rời khỏi mảnh thiên địa này, đến một nơi khác điều kiện tốt hơn không?”

Huyễn thụ: “Phượng Hoàng đại nhân. Ta có thể tin được ngài sao?”

Kim Phượng cảm nhận được một tin run rẩy đến từ linh thức của Huyễn Thụ. Cô khẳng định: “Chỉ cần ngươi nghe theo sự sắp xếp của ta. Ta đảm bảo có thể nhờ chủ nhân giúp đỡ ngươi độ kiếp. Tất nhiên, ngươi cũng phải cam nguyện thần phục người”.

Huyễn Thụ: “Ta muốn tự do”.

Kim Phượng: “Không thể, tự do không thể giúp ngươi thăng cấp, độ kiếp. Ngươi lẽ nào muốn công lao tu luyện mấy ngàn năm cứ thể hủy hoại. Chủ nhân của ta là một người tốt. Chỉ cần ngươi nghe lời, đảm bảo tương lai vô hạn. Không bao giờ hối hận về quyết định hôm nay. Còn nếu ngươi vẫn cố chấp, không nghe ta. Ta cũng đảm bảo, thần hỏa Phượng Hoàng của ta có thể khiến cho ngươi chưa kịp vẫy vùng đã tan thành tro bụi.”

Kim Phượng lần này là vừa trực tiếp đe dọa, vừa dụ dỗ gốc Huyễn Thụ này. Đúng là cô muốn mang nó về cho Trần Hiểu My. Nếu như Huyễn Thụ độ kiếp thành công, có thể trở thành một chiến thần lợi hại. Nhưng điều kiện tiên quyết là gốc Huyễn Thụ này phải đồng ý mới được.

Huyễn Thụ: “Ta đồng ý. Mong ngài đừng nuốt lời”

Sau một hồi cân nhắc, đại Huyễn Thụ đã đưa ra sự lựa chọn của mình.

Tiếp theo đó, dưới sự yêu cầu của Kim hộ vệ, toàn bộ Huyễn Thụ Hoa đều đang dần khép lại. Mùi hương ngọt ngào, lãng mạn cũng dần biến mất. Không khí lại khôi phục sự ẩm ướt và mùi cỏ cây vốn có của rừng già.

Tiếp theo đó, dưới sự trợ giúp của Kim Phượng, gốc Huyễn Thụ to hơn chục trượng bắt đầu rung lắc thật mạnh, kích thước của nó thu nhỏ dần, thu nhỏ dần. Đến khi thành một cây xanh nhỏ, lốm đốm những đóa hoa li ti cao hơn đầu người thì tự động tách ra khỏi mặt đất. Chui vào trong không gian giới chỉ của Kim hộ vệ.

Trong giới chỉ của Thần Phượng đại năng, gốc Huyễn Thụ được tiếp xúc với vô số tinh thạch, tinh hạch. Kim Phượng cho nó vài viên tinh hạch yêu thú mộc thuộc tính để nó hấp thụ. Huyễn thụ hạnh phúc vô cùng.

- Kim cô nương. Cứ như vậy là xong rồi sao?

Trần Tùng trợn mắt, không tin vào một màn vừa mới xảy ra. Không ngờ, Kim Phượng lại giải quyết gốc yêu thụ này nhẹ nhàng đến vậy. Đúng là lợi hại vô cùng a!

………………………………………………………………….

Hãy ủng hộ cho tác giả bằng cách đọc truyện Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn trên website: Truyencv.com.vn.

Thân ái!