Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃
Sáng sớm hôm sau.
Khi mặt trời vẫn còn vùi ngủ ở chân mây, hơn ba mươi đội dự thi đã tập trung đầy đủ tại hội trường lớn của đại hội giao lưu. Trên mặt mỗi người đều nồng đậm vẻ lo âu. Bởi lẻ bước vào Ngải Lâm, hoàn thành nhiệm vụ hay không là chuyện hên xui. Biết bao kỳ đại hội trôi qua, số người bỏ mạng tại cánh rừng rậm này không phải là con số nhỏ. Một ít là chết vì bị vây khốn bởi mê cung, một số khác thì chết do ân oán giang hồ. Số khác lại không may bởi dã thú hung tàn… Nhìn chung, tất cả còn phụ thuộc bởi hai từ vận mệnh.
Huynh đệ Tam Kiếm Thánh trong bộ trang phục màu tím than, sắc mặt không quá nặng nề, chuyện trò với các đồng đội trong đội tuyển Minh Thảo Đường. Bỗng nhiên, sự chú ý của họ không tiếp tục theo chủ đề của câu chuyện. Bởi tất cả mọi người lúc này đều đang hướng mắt về cửa vào của hội trường. Nơi đó xuất hiện một đoàn bảy người trong trang phục màu xanh lam nhạt, nhàn nhã tựa mây trời, bộ dáng tiêu sái, ung dung.
Trần Hiểu My theo đoàn người của Dược Phong Cư tới khá muộn, vì thế, bị ánh mắt như tia lazer chiếu vào, tuy hơi khó chịu, nhưng mà cũng chả rụng mất cọng lông hay rớt mất miếng thịt nào. Cô coi như không khí vậy thôi.
Nhóm người Dược Phong Cư và Thảo Minh đường dừng lại chào hỏi lẫn nhau. Đội trưởng hai bên mỉm cười, tỷ đệ Hồ Phượng Nhi khẽ khom người, chào đối phương đầy kính trọng.
- Hứa thúc thúc mạnh khỏe.
- Năm nay Dược Phong Cư làm rất tốt. Hồ thế huynh có được nhi nữ, nhi tử như tỷ đệ các con. Đúng là không còn gì hối tiếc trên cuộc đời này.
Hứa Minh nhìn tỷ đệ hai người, mỉm cười khen ngợi. Sau đó, ông hướng mắt nhìn ra phía sau mình, gọi lớn:
- Trọng Nhi, Sơn nhi, còn không mau tiến lên, chào Phượng Nhi Tỷ và Hoài An
ca của các ngươi.
Ứng với tiếng gọi của Hứa Minh, hai thanh niên nam tử vài bước tiến lên. Người
nào cũng mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tuấn tú, nho nhã hơn người.
Vâng lời phụ thân của mình, bọn họ cuối chào tỷ đệ Hồ Phượng Nhi, sau đó lại lui xuống, đứng hai bên phụ thân.
Đúng lúc này, từ đại môn của hội trường, lại thêm một nhóm người khác bước vào. Trang phục màu vàng kim rực rỡ, chói mắt người nhìn trong vòng thi đấu lúc đầu đã được thay đổi đồng loạt sang những bộ trường bào màu xanh đen, trên cổ áo có gắn mũ trùm, tựa như bộ đồ tử thần. Hình tượng có chút giống phim kinh dị.
Trương Cao Nghĩa đến muộn nhất, thế nhưng, những lời xì xầm, bàn tán khó chịu chẳng có vang lên. Từ gốc độ này cũng đủ thấy, uy thế của Thần Dược Cư lớn đến mức độ nào.
Trương đại thiếu vừa tới đã bắt gặp hai nhóm người Dược Phong Cư và Thảo Minh Đường đang đứng tụm lại, nói chuyện cùng nhau. Hắn liếc mắt khinh thường, hừ lạnh:
- Cá mè một lứa.
- Hình như ta vừa nghe tiếng chó sủa chỗ này. – Đại Kim mang theo vẻ mặt ngác ngơ, nhìn sang mọi người, vô tội nói.
Trương Cao Nghĩa nghe tên nam tử xấu xí đó dám chửi mình là chó. Cảm giác tức giận tràn ngập trong lòng. Nhưng mà ngoại mặt, hắn vẫn tỏ vẻ cao ngạo, lạnh lùng, lướt ngang hai nhóm người này, mặt âm trầm như đến từ địa ngục.
Nhìn đám người Thần Dược Cư, Hiểu My luôn nhớ đến bọn giám ngục Azkaban trong bộ phim Harry Potter và tên tù nhân ngục Azkaban. Ha ha, chỉ là không biết nụ hôn của hắn có hút hết sinh lực và hủy diệt mọi niềm vui, hạnh phúc của con người hay không? (Trí tưởng tượng của tỷ ấy phong phú thật. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ).
- Tiểu thư, sao họ lại ăn mặc thế này, ta nhớ hôm qua, trang phục của họ là màu vàng kim cơ mà.
A Thủy hơi tò mò về vấn đề này.
- Ha ha. A Thủy. Khi ngươi muốn làm chuyện xấu, không thể dùng trang phục quá nổi bật. Ngươi thấy đúng không?
Vị thái tử của tộc Giao nhân có chút ngẩn ngơ. Nghiêm túc tập trung suy ngẫm một hồi, sau mới gật đầu. Khẳng khái xác nhận.
- Ta đã biết. Chỉ những kẻ xấu mới chọn trang phục lạ kỳ như vậy. Dù cho giết người, cướp của… cũng rất khó bị nhận ra.
Cả nhóm người Dược Phong Cư và Thảo Minh Đường gập bụng cười lăn lộn. Hiểu My và A Thủy, kẻ tung người hứng rất nhịp nhàng. Dù lời nói đều rất mực ngây thơ. Nhưng mà từng câu, từng chữ đều nhắm vào đoàn người Thần Dược Cư mới vừa rồi. Ai ai cũng nhìn ra được.
Trương Cao Nghĩa đi chưa xa, nghe được lời dạy chân thành của Hiểu My, hắn thoắt cái lão đảo, phải dựa vào người đồng đội kế bên mới không té ngã.
- Giỏi lắm. Dược Phong Cư, Thảo Minh Đường. Các ngươi hãy đợi đấy.
Trương Cao Nghĩa thầm nói trong lòng.
Khúc nhạc đệm này tới đây kết thúc. Mỗi đội thi đấu đều trở lại vị trí riêng của mình. Đang lúc mỗi người đều đang thầm lo lắng, cầu nguyện cho nhiệm vụ kế tiếp thì ban tổ chức đến, thông báo tất cả các đội dự thi về nội dung, quy định của vòng thi đấu thứ hai.
Người lên tiếng lần này là Hội trưởng của công hội dược sư khu vực phía Nam của Việt Quốc – Chu Phong. Lão nhìn đám người thi đấu bên dưới bộ dáng khẩn trương, liền điều chỉnh bài diễn văn của mình. Câu đầu tiên, dĩ nhiên là những lời khen tặng, khách sáo một phen.
- Các vị. Hôm qua, vòng thi đấu đầu tiên, mọi người đã làm rất tốt. Nhiều loại dược thảo mới đã được công bố, vô cùng có ích cho các dược sư chúng ta.
Hôm nay, các đội sẽ chứng minh tài năng thật sự của bản thân thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ trong phạm vi thời gian quy định. Đội nào hoàn thành tốt nhất và về sớm nhất sẽ là đội chiến thắng. Được đặc cách đại diện cho Đan Thành thi đấu vòng chung kết của cả nước tiếp theo.
Chu Phong nói tới đây thì dừng lại. Chờ tiếng vỗ tay bốn phía vang lên. Sau đó, khi không khí đã lặng im, mới ôn tồn nói tiếp.
- Mỗi đội sẽ bốc thăm một nội dung. Có thể các nhiệm vụ khác nhau. Hoặc có thể, các nhiệm vụ sẽ trùng nhau. Điều này còn phụ thuộc vào may rủi, hên xui. Nhưng mà cuộc đời này vốn không có gì là tuyệt đối công bằng. Tất cả đều phải dựa vào thực lực của bản thân mình. Không ai ngoại lệ.
Tiếp theo, mời đội trưởng của các đội tiến lên phía trước, rút lá thăm phân công nhiệm vụ cho đội của mình.
Chu Phong nói tới chỗ này thì dừng lại, né người sang một bên, nhường chỗ cho các đội trưởng.
Hồ Phượng Nhi, Hứa Minh cùng Trương Cao Nghĩa cũng nhanh chóng tiến lên.
Hồ Phượng Nhi rất kiên quyết cho tay vào hộp giấy, lấy ra một mảnh giấy nhỏ. Không vội mở ra xem mà lập tức bước vào một căn phòng kín trong đại lâu, mang lại bàn đăng ký. Nơi đó, người phụ trách là Đinh Khải Nguyên và Trương Chính Phương. Bọn họ là thành chủ và hội trưởng công hội dược sư tại Đan Thành.
Hồ Phượng Nhi đăng ký xong thì vội trở lại, tập họp cùng nhóm người trong đội tuyển Dược Phong Cư.
Đợi thêm hai khắc, toàn bộ mọi công tác chuẩn bị đã xong xuôi. Chu Phong lại dõng dạc rót nội lực vào giọng nói của mình, rầm rộ thông báo với các đội dự thi.
- Từ bây giờ, vòng thi đấu thứ hai chính thức bắt đầu. Trong vòng ba ngày, dù hoàn thành hay không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng phải trở về. Ta hi vọng sẽ gặp lại tất cả mọi người. Dù thảo dược trân quý thế nào, cũng không bằng sinh mạng.
Chu Phi nói xong thì phất tay ra hiệu. Tất cả các đội lần lượt giải tán.
Khúc Văn hôm nay không xuất hiện. Nghe nói hắn nhận nhiệm vụ khác, đã xuất phát trước tới Ngải Lâm. Bàn Ngâm nghe vậy cũng chỉ cười cười. Không hề lo lắng chút nào. Trên đời này, chỉ có nghĩa đệ của hắn hại người, chứ người nào đủ bản lĩnh đụng đến thiên hạ đệ nhất độc sư như hắn.
Đoàn người của Dược Phong Cư đợi cho đội tuyển Thảo Minh Đường xuất phát, sau đó, mới chầm chậm rời khỏi chỗ này. Trong bọn họ, đã có vị thổ địa Ngải Lâm là Bàn lão, vì vậy, chẳng hề lo lắng chút nào.
Sau nửa canh giờ, cả đám đã xuất hiện trong rừng rậm. Chọn một khu vực bằng phẳng, không người qua lại, bọn họ ngồi xuống quây quần, thảo luận nhiệm vụ hôm nay.
- Hồ tỷ tỷ. Nhiệm vụ của chúng ta là gì?
- Có chút khó khăn. Chúng ta phải thu được mười gốc Thuận Phong Thảo – Loại dược liệu này sống ký sinh trên các cành cây đại thụ, đón gió lộng mà phát triển. Nhưng mà kích thước của chúng lại khá nhỏ, dễ bề lẫn khuất trong các nhánh lá, tán cây. Vì vậy, rất khó phát hiện ra.
Ặc. Thuận Phong Thảo – sao nghe giới thiệu khá giống cây tầm gửi ở hiện đại vậy nhỉ?
- Nhiệm vụ này nói khó thì khó, nói dễ thì cũng dễ. Chủ yếu là chúng ta chịu khó ngước mắt lên trời. Dùng khinh công thì rất dễ dàng. Chỉ là đối với tỷ đệ Hồ Phượng Nhi và Ngọc Tam Lang là dùng cách nà thì không thể.
Bàn Ngâm nói thật lòng mình.
- Quá đơn giản. Bọn họ chỉ cần nói lại thật kỹ hình dáng của Thuận Phong Thảo, chúng ta sẽ kiểm tra trên các ngọn cây cao nhất tại Ngải Lâm. Nếu phát hiện có loại thảo dược này, sẽ hái xuống cho họ kiểm tra. Hành trình tuy có hơi chậm một chút. Nhưng mà nếu muốn nhanh nữa thì cứ chia ra hai nhóm mà đi. Tùy mọi người quyết định.
………………………………………………………………………….
Lời tác giả:
1. Tầm gửi là các loài cây sống ký sinh trên các cây chủ khác nhau. Từ lâu, Đông y đã sử dụng các loài tầm gửi để làm thuốc chữa nhiều bệnh, rất công hiệu. Đa số các loài tầm gửi đều có tác dụng trừ phong thấp, giảm đau nhức xương khớp, cơ nhục do phong thấp hoặc do chấn thương, té ngã, tăng huyết áp, rối loạn tâm thần... Một số loài có tác dụng an thai, thúc sữa sau sinh... Theo y học hiện đại, tầm gửi có tác dụng chống viêm, giảm đau, chống ôxy hóa và bảo vệ gan...
2. Harry Potter và Tên tù nhân ngục Azkaban là bộ phim tưởng tượng-phiêu lưu năm 2004, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của J. K. Rowling. Do nhà làm phim Alfonso Cuarón người Mexico, phim là bộ phim thứ ba của loạt phim nổi tiếng Harry Potter.
Thật ra, khi xem bộ phim này, ta rất thích nhân vật Sirius Black - cha đỡ đầu của nhân vật chính Harry Potter. Một người đàn ông chính trực, mạnh mẽ, giàu nghị lực, đầy cá tính và còn giàu lòng chính nghĩa, rất yêu thương con nuôi của mình.
Tuy nhân vật này chỉ xuất hiện vỏn vẹn ngắn ngủi trong vài tập. Nhưng mà ấn tượng mà vai diễn để lại đúng là sâu sắc đến khó quên. Ha ha…. Ta ao ước một ngày nào đó, từng nhân vật do ta tạo ra trong các bộ tiểu thuyết của mình, dù là một nhân vật phụ cũng có sức hút như vậy.