Chương 126: Đến Ngọc Thành

Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃

Sau khi từ giã Tuý Nương, nhóm ba người của Lạc Vô Trần dự định một đường thẳng hướng phía Nam. Thế nhưng, vừa ra khỏi cổng thành không lâu, cả ba đều cảm thấy vô cùng không phù hợp.

- Xem ra, không bắt hết đám chuột nhắt này, chúng ta sẽ không thể tiếp tục hành trình của mình a.
Lãnh đại gia nhàn nhạt mở lời.

- Giết vài người chắc không thành vấn đề.

Lạc Vô Trần lời nói cũng có chút lãnh khốc, vô tình. Ai bảo mấy kẻ đó chán sống, theo dõi họ cả một đường, kể từ lúc rời khỏi tửu lâu cho đến giờ. Nếu họ đã chán ngán cuộc sống quá dài, muốn sớm được giải thoát siêu sinh, Lạc Vô Trần dĩ nhiên phụng bồi, giúp một tay đưa về nơi hoàng tuyền cả lũ.

Cả ba liếc mắt nhìn nhau rồi đột nhiên tăng tốc. Phi thân lên phía trước một khoảng khá xa, sau đó hạ xuống. Mặt đất đen tuyền càng làm nổi bật ba thân ảnh cao như tùng bách, uy vũ như chiến tướng, khí thế một người cũng có thể lấn át cả đại quân.

Khoảng một khắc sau, một nhóm hơn hai mươi gã đàn ông trung niên từ hướng Bảo Mệnh Thành đuổi nhau vọt tới. Phía sau họ, một đám bụi khói bốc lên, nhìn qua tựa như cũng có chút hiểm nguy, nếu như đối diện với bọn chúng không phải là ba nam nhân bộ dáng nhàn nhã, giữa đất trời như ngắm núi ngắm sông. (Ặc, ba vị đại ca nhà mình cũng diễn sâu quá rồi.)

- Quá chậm! Chúng ta xem ra đã đánh giá năng lực các ngươi hơi cao một chút rồi.

Lạc Vô Trần phủi chút bụi đen trên vạc áo trắng tinh, đầu cũng không thèm nhấc lên, ánh mắt hời hợt nhìn bọn chuột nhắt vừa chạy đến. Bộ dáng này của đệ đệ Hoan Hỉ Thần đúng thật khiến người khác tức điên.

Tên nam tử đi đầu, trên mặt có một vết thẹo chạy dài từ bên mắt trái xuống tận cằm trông như một con rết, vô cùng dữ tợn. Tay hắn lăm lăm đại đao, một bước tiến lên trên. Nhìn vào đám người Trần Trường An bằng cặp mắt đỏ ngầu huyết sắc.

- Để tất cả tài sản lại. Ít ra ta có thể cho ba người toàn mạng rút lui.

- Ha ha ha. Hai vị đại ca, có phải ta nghe lầm. Tên này muốn đánh cướp huynh đệ mình thì phải.

Nghe được câu nói của nam tử mặt thẹo. Trường An không nén nổi, bật cười. Hắn bỗng dưng nhớ đến rất nhiều năm về trước, cũng bị đám người Thần Võ Bang giữa đường trấn lột, còn bị đập cho một trận suýt chết. Nhưng đó cũng là cơ duyên để tỷ tỷ đưa hắn tới bên người. Cũng coi như Thần Võ Bang làm được một việc tốt, đủ để bù đắp lỗi lầm.

Dè đâu, hôm nay, tại Địa Ngục Thâm Uyên này, hắn lại bị người khác lần nữa muốn dùng vũ lực áp chế, đoạt bảo.

Tiếc thay, Trần Trường An của hôm nay đã không phải là một á nhân yếu đuối, chỉ biết co rút người, hứng chịu mọi sự hành hạ của thế nhân a.

Trải qua trăm đắng ngàn cay, nếu không thể trưởng thành, xem như sống uổng kiếp này, lại càng phí công tỷ tỷ yêu thương, chăm sóc.

Trần Trường An hé mắt, nhìn nam tử mặt thẹo. Đôi tay trắng khẽ nâng lên. Mai hoa châm cứ thế bay ra, ghim vào tử huyệt của đối phương.

Nam tử mặt thẹo không kịp rên lên một tiếng đã ầm ầm ngã xuống, một mạng người cứ thế mất đi.
Đám nam nhân đồng hành với hắn thấy thế thì biến sắc, hét lên một tiếng giơ vũ khí xông lên. Trường An lắc người lùi ra xa. Mai hoa châm ào ạt tung ra.

Mấy tiếng kêu lần nữa lại vang lên. Nhưng cũng có mấy kẻ thực lực khá cao, tránh thoát được những tia sáng loé lên, giơ đại đao chém thẳng xuống vị á nhân tựa trích tiên với mái tóc bạch kim phần phật tung bay giữa trời heo hút gió.

Trần Trường An xuất kiếm, một người chống lại cả ba người. Dù lúc đầu còn có chút bối rối, nhưng sau đó cũng quen lối quen tay. Ba kẻ cướp đường chỉ có thể xoay vòng xung quanh chứ nhất thời không thể mảy may tổn thương đến hắn.

Lạc Vô Trần và Lãnh Nguyệt cũng không rảnh tay. Vài con chuột nhắt chọn bọn họ làm mục tiêu, mắt trợn trừng lao tới.

Tiếc thay, đối tượng mà bọn chúng chọn lại là hai cao thủ mà mỗi người đều có thể quét sạch một cõi giang hồ.

Lãnh Nguyệt xuất kiếm. Động tác nhẹ nhàng nhưng kiếm khí lại ào ạt hướng kẻ địch lao tới như mãnh thú từ thâm thẳm rừng sâu.

- Á….
- Á….

Vài tiếng hét thảm thiết vang lên, đầu lâu bay ra. Máu phụt lên rồi rải đầy trên mặt đất, sau đó nhanh chóng bị mặt đất đen sì hút khô.

Phía bên kia, Lạc Vô Trần cũng đã giải quyết xong. Họ nhìn về phía của Trường An. Thấy vị sư đệ này cũng đã giải quyết được ba kẻ địch xoay quanh.

- Khá lắm. Trần sư đệ quả nhiên cũng khiến cho ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa a.

Nghe được lời khen của Lạc sư huynh, Trường An chỉ biết lắc đầu cười khổ. Nếu mấy tên cướp cạn này mà hắn cũng không giải quyết được thì lấy tư cách gì để đồng hành cùng tỷ tỷ, giết lên thẳng Thiên Huyền Vũ, đòi lại công đạo từ kẻ tử thù mấy vạn năm.

Bầu trời địa ngục Thâm Uyên vẫn một màu đỏ nhức mắt người. Gần hai mươi thi thể trên mặt đất đen càng làm thê lương thêm hoang cảnh. Bốn bề hun hút gió, huyết khí tanh nồng lại bồi bổ xuống mặt đất khác biệt ở nơi đây.

Sau khi giải quyết đám chuột nhắt, bọn người Trần Trường An lại tiếp tục hành trình về hướng Nam.

Phi hành khoảng năm trăm dặm, trước mắt họ đã xuất hiện một toà thành lớn, hùng tráng, uy nghi, hơn hẳn Bảo Mệnh Thành.

Ngọc Thành phí vào cổng chỉ có năm trăm lượng bạc mỗi người. Rẻ gấp đôi so với nơi bọn họ dừng chân phía trước. Tuy nhiên, khi bước vào trong rồi thì họ mới nhìn thấy sự đối lập hoàn toàn. Bởi lẽ nơi này, đông đúc, ồn ào, kẻ đến người đi đông như trẩy hội.

Đường phố chật chội, đủ thứ mùi hỗn tạp bốc lên. Hô hấp cũng nặng nề theo từng nhịp thở.
Trường An cảm thấy khó chịu, xuất ra một cọng linh thảo, bóp nát rồi xoa lên mũi. Một mùi thơm thoang thoảng cứ thế lan ra. Cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.

Lãnh đại gia nhìn thấy thế, không nói không rằng, chìa tay ra trước mặt tiểu đệ của Hiểu My.

Trường An giả ngu, cứ thế bước đi, mặc cho ai đó thoắt cái xệ mặt ra. Cũng may, mặt nạ bạc che đi biểu hiện mất hứng của Lãnh chưởng môn, chỉ có cử chỉ vụng về vô tình bán đứng đi tâm trạng hiện giờ của hắn.

Lạc Vô Trần ha hả mở miệng cười. Một bước nhanh tới, khoác vai Trần sư đệ. Sau đó, trước cặp mắt ganh tị của Lãnh Nguyệt, nhận linh thảo từ Trường An, xoa xoa, bóp bóp rồi cũng đưa lên mũi, mãn nguyện cười tươi.

Ba người vừa đi vừa giỡn. Chẳng mấy chốc đã trở thành trung tâm chú ý của toàn thể dân chúng xung quanh.

- Từ lúc nào mà Địa ngục Thâm Uyên xuất hiện những kẻ lạ kì như vậy nhỉ?

- Ha ha. Vị Á nhân kia quả là tuyệt mỹ. Nam tử áo trắng đi cùng cũng phiêu dật, xuất sắc không thua. Còn cả cái người mặt nạ bạc nữa. Ta đoán chắc đằng sau mặt nạ ấy là một dung nhan làm ai thấy cũng phải đảo điên. Nếu không thật uổng cho một thân khí thế toả ra. Mọi người phải chăng cùng nghĩ vậy?

Những lời đàm luận như thế luôn từ miệng của các nữ nhân trên phố nhả ra. Văn hoá nơi này đúng là có chút đảo điên, phụ nữ càng không phải dịu dàng, đoan trang như các tiểu thư nuôi dưỡng nơi khuê các ở nhân gian.

Đối với nhóm người Trường An, những lời như vậy đều bỏ ngoài tai. Họ đã quen bị người khác ngưỡng mộ vây quanh, cảm xúc cứ hững hờ, tựa như mặt hồ tĩnh lặng.

Thế nhưng, không phải ai cũng biết khiêm nhường, dĩ hoà vi quý. Đặc biệt là với những kẻ quen ỷ thói hiếp người như Tiêu Gia.

Từ đối diện họ, một đám người hùng hổ đi tới. Kẻ đi đầu là một nam tử mập mạp, sắc mặt tái xanh, bộ râu cá trê rung rinh, khoé mép cong lên… thật đúng là điển hình của một tên dâm tặc.

Đám nữ nhân trong hậu viện của Tiêu Phi hôm nay chỉ vì một hạt đan dược dưỡng nhan mà dẫn đến tranh cãi ầm ĩ. Tên ngựa đực này bực bội trong người nên dẫn theo hộ vệ ra cửa. Đang định đi loay hoay cho đỡ buồn, ngờ đâu lại đụng phải một nhóm ba nam tử từ hướng ngược lại.

Nhan sắc của Trường An lọt vào tầm mắt của hắn như thể miếng bánh thơm trên trời tự dưng rớt xuống đập vào mặt, làm hắn thoáng chút thẫn thờ.

Thì ra, con ngựa giống này không chỉ có đam mê với nữ sắc, mà cả nam sắc hắn vẫn chẳng buông tha.

Bỏ mặc đám hộ vệ đeo đuổi phía sau. Tiêu Phi vội vã nhào lên trên. Thân thể ục ịch của hắn che mất cả đường đi, khiến Trường An và hai vị đại ca nhíu mày, khó chịu.

Đặc biệt, khi bộ mặt dâm dê của hắn nhìn chòng chọc vào Trường An, không hề che giấu sự hèn mọn, vô sỉ, quả thật làm cho ba người Trường An vô cùng buồn nôn.

- Tránh ra!

Trần Trường An bực bội mở lời. Ngờ đâu, giọng nói của hắn vào tai Tiêu Phi lại vô cùng có mị lực.

- Mỹ nhân, đừng tức giận a. Có thể cùng nhau gặp gỡ là duyên phận. Chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện, bồi dưỡng tình cảm từ từ.

- Ha ha ha…

Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần rất không phúc hậu mà lăn lộn ôm bụng cười. Quá khốc rồi! Không ngờ có một ngày lại nhìn thấy cảnh tượng này. Nếu có thể lưu giữ lại rồi chuyển cho Hiểu My và Ngạo Thiên Quân, không biết phản ứng của bọn họ thế nào? (Quá gian xảo).

Trường An mặt thì càng lúc càng đen. Hắn có cảm giác cùng địa ngục Thâm Uyên này rất không hợp phong thuỷ. Hết gặp phải bọn cướp cạn rồi đến cướp sắc. Thật đúng buồn nôn mà.

- Nếu ngươi muốn giữ mạng thì nhanh chóng cút đi. Đừng trêu chọc sự kiên nhẫn của ta.
- Mỹ nhân. Tính khí thật lớn. Ta rất thích a… Á…

Tiêu Phi chưa nói dứt câu thì đã gập người, ôm tiểu đệ đệ hét lên. Tinh trùng lên não, hắn chẳng chú ý tới bàn tay của Trần Trường An vừa chuyển động. Mai Hoa châm phi ra, cắm vào hạ bộ của hắn. Từ nay, coi như hắn đã bị phế đi rồi.

- Tốt!

Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần, mỗi người đều giơ một ngón tay cái lên, cổ vũ cho Trần Trường An. Nam nhân nên có phong độ của nam nhân a. Đôi lúc càng tàn nhẫn, lạnh lùng, càng khiến người khác khiếp sợ thì mới xứng với hai từ uy dũng của nam nhi.