Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃
Chương 111: Lãnh Nguyệt công tử ngoại truyện
Hồi 1
Tổng đàn của Hắc Nguyệt Phái tại Tây Phương Thành.
Lãnh Nguyệt vừa về tới đại bản doanh của Hắc Nguyệt phái, liền lệnh cho đại trưởng lão triệu tập cuộc họp lãnh đạo mở rộng. Tất cả các thành viên mang chức vụ trong người đều được đến tham gia. Địa điểm là quảng trường lớn với sức chứa hơn hai ngàn người.
Đại trưởng lão vô cùng sợ hãi. Hắn không biết lý do gì mà Lãnh đại chưởng môn lại bất ngờ mở cuộc họp quy mô lớn như thế. Bởi từ trước tới giờ, ai ai cũng biết, Lãnh Nguyệt công tử vốn là thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi.
Nhưng dù cho đại trưởng lão thăm dò, hỏi ý thế nào thì chưởng môn của lão vẫn cứ bình chân như vại. Thậm chí, trong ánh mắt của ngài còn ẩn ẩn chút đắc ý, vui mừng. Đúng là chuyện lạ từ trước tới nay.
Nửa canh giờ sau.
Tại quảng trường lớn. Trên dưới ba trăm người đã tập trung. Họ là những kẻ có chức vụ trong tay, hiện đang có mặt tại tổng đàn và thành trì phụ thuộc. Từ thập đại trưởng lão đến các huynh đệ Thiết Quân Hạo và cả những người thủ lĩnh, phó thủ lĩnh hay chưởng quầy quản lý các điền sản của Hắc Nguyệt Phái từ nhỏ tới to.
Mọi người gặp nhau, rối rít hỏi chào. Trên mặt ai cũng hiện lên vẻ căng thẳng, khẩn trương. Thậm chí, có kẻ còn kích động đến nổi cả người cứ lâng lâng hoặc là mặt đỏ rần… Ai biểu đây là lần đầu tiên họ gặp được vị chưởng môn vĩ đại.
Bầu không khí đang náo nhiệt, bỗng thanh âm thật lớn của đại trưởng lão vang lên:
- Chưởng môn giá lâm.
Tiếp theo, Lãnh Nguyệt công tử khoác trên mình bộ trường bào màu đen, trên mặt
đeo mặt nạ bạch ngọc, từ trên cao đáp xuống, tư thế ung dung, tiêu sái, xuất
trần.
- Bái kiến chưởng môn.
Mấy trăm người đồng loạt cúi chào.
Lãnh Nguyệt ừ khẽ, xem như đáp lại. Sau đó, hắn ngồi xuống bảo toạ bằng tử ngọc của mình. Đại trưởng lão và nhị trưởng lão đứng hai bên, nhìn xuống phía dưới, cao ngạo, bễ nghễ như vị vua đối diện với thần tử trung thành, tận tâm cẩn cẩn.
Lãnh đại gia giơ tay lên miệng, khẽ tằng hắng rồi chầm chậm mở lời.
- Ta mới du lịch một chuyến đến phía bên kia Huyền Hải. Lần này trở về, có đem theo quà cho tất cả mọi người.
Một quả bom nặng ký vừa tung ra, đám người bên dưới vỡ oà.
- Wow, chưởng môn chúng ta vừa trở lại từ bờ Bắc của Huyền Hải á.
- Ngươi thì biết gì. Chưởng môn của chúng ta anh minh thần võ, một người một kiếm đã thu phục toàn bộ bờ Bắc Huyền Hải. Thế mới đúng là thần.
- Xì, nói vậy là ngươi còn không biết rồi. Lần này, chưởng môn còn mang theo chưởng môn phu nhân trở lại. Đó là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ ở bờ Bắc đó nha.
….
Lãnh Nguyệt: “…”
Đủ mọi thứ âm thanh nghị luận nho nhỏ vang lên. Tin tức toàn bộ là tam sao thất bản, Lãnh đại gia cảm thấy đau cả đầu. Hắn gằng giọng lên tiếng:
- Bây giờ, đại trưởng lão gọi tên từng người. Ai được gọi thì lần lượt bước lên nhận quà. Không được ồn ào. Nếu không thì quà không được nhận mà người còn không thấy được mặt trời ngày mai.
Đám đông nghe vậy, lập tức im lặng. Chưởng môn là người nói được làm được. Thủ đoạn thế nào, ai nấy đã quen danh.
Đại Trưởng Lão lần lượt gọi tên. Từng người y lệnh bước lên, đứng dưới khán đài, chờ Lãnh Chưởng môn cho quà tặng.
Lãnh Nguyệt từ giới chỉ không gian, lấy ra những thứ mà hắn sưu tầm được từ chuyến hành trình Bắc tiến với Hiểu My. Nhất là những thứ dưới Thuỷ cung, vô cùng xinh đẹp.
Cứ mỗi người tiến lên, hắn lại quăng một món quà chính xác xuống tay họ. Người
nhận được hít hà khen ngợi. Võ công của chưởng môn quả xứng danh bá chủ giang
hồ.
Quăng đồ bách phát bách trúng. Thế nhưng ngoài mặt thì thành kính tạ ơn. Vì
quà được đặt trong hộp gỗ, hình dạng ra sao, chỉ có thể về nhà từ từ mở ra
chiêm ngưỡng.
Cứ thế, quăng chụp, quăng chụp cả nửa ngày, người cuối cùng nhận được cũng cúi đầu tạ ơn rồi vui vẻ rời đi.
Lãnh đại chưởng môn cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Cuối cùng thì hắn cũng trở thành một vị lãnh đạo gần gũi, quan tâm, thân thiện với mọi người.
……………………………………………………………………..
Sáng hôm sau:
Toàn thể Hắc Nguyệt Phái trên dưới, trong ngoài, những tiếng nghị luận nho nhỏ vang lên. Tất cả đều là lời nhận xét đánh giá từ món quà hôm qua nhận được.
Đại trưởng lão nhìn nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, nhỏ giọng thì thầm: A Nhị, An hôm qua ngươi nhận được cái gì?
Nhị trưởng lão vô cùng đắc ý, khoe khoang: - 5 viên tinh hạch thuỷ thuộc tính. Toàn bộ đều cấp 9. Không có tạp chất bên trong.
Tam trưởng lão mặt cũng nở hoa, bởi thứ hắn nhận được là một thanh phi kiếm màu xanh nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng mà sắc bén vô hạn, chém sắt như chém bùn.
Tứ Trưởng lão cũng hí hửng khoe rằng. Hắn nhận được một bộ trang sức bằng ngọc trai. Vòng tay, nhẫn, dây chuyền đủ màu xinh đẹp. Khi mang những món này tặng cho nương tử, hắn được đền đáp bằng một đêm điên đảo mê hồn. Đủ biết là phu nhân nhà hắn thích đến cỡ nào.
Đại trưởng lão nghe được những lời này, bản mặt già nua cố gắng gượng cười.
Sau đó kiếm cớ, đuổi khéo mọi người. Bản thân lão thì đi tìm bọn huynh đệ
Thiết Quân Hạo.
- Thiết lão đệ, hôm qua, đệ nhận được quà gì?
Thiết Quân Hạo ra vẻ bí ẩn, thu hút sự chú ý của mọi người. Lát sau mới rì rì lên tiếng:
- Một viên đan dược. Ta không biết công dụng thế nào, nhưng nghĩ là chưởng môn đích thân tặng, nên có lẽ không sao. Cho nên cứ thế ăn vào. Mọi người đoán xem, chuyện gì xảy ra?
- Chuyện gì? Cả đám đồng loạt vuốt đuôi.
- Ha ha ha. Nội lực của ta tăng lên vượt bậc.
- Tưởng gì. Ta thì không nhận được đan dược, nhưng thay vào đó là một góc linh dược mấy ngàn năm. Không ngờ, chưởng môn lại ưu ái cho ta tới vậy.
……………………………………………………………………..
Cả đám nam tử, người một câu, ta một câu. Đại trưởng lão càng nghe càng đen mặt. Bởi lẻ, món quà của hắn không giống với mọi người.
Lẽ nào chưởng môn thật sự bất mãn với mình. Hay mình đã phạm phải sai lầm gì để ngài tặng cho một món quà như vậy?
Đại chưởng lão suy nghĩ đến đau cả đầu. Hắn trở về phòng, đóng kín toàn bộ cửa chính, cửa sổ, moi hộp gỗ đặt ở đầu giường, hai tay run rẩy mở ra.
- Không biết chưởng môn nghĩ thế nào mà tặng cho ta một cái gương soi, lại được chạm khắc hoa lá viền quanh. Cái này chỉ thích hợp cho các tiểu cô nương, nào phải dành riêng cho lão a.
…………………………………………………………………..
Suốt mấy hôm sau đó, đại trưởng lão lúc nào cũng ủ rủ mặt mày. Mỗi lần nhìn về phía lãnh đại gia lại ẩn ẩn oan ức, thế nhưng không dám mở lời, nên cứ tích tụ trong lòng, thành ra cảm xúc vô cùng kì dị.
Lãnh Nguyệt đâu biết được suy nghĩ trong lòng của lão. Đại gia nhà ta lúc này còn đang cố gắng nhớ lại xem, chiếc gương nhỏ hắn mua được tại Trao đổi đường dưới Thuỷ cung bỗng dưng biến mất, giờ đang ở nơi đâu? Đây là chiếc gương hắn vô cùng yêu thích. Dùng nó soi mặt thì rõ đến từng lỗ chân lông. Haiz, mấy hôm nay có cảm giác bên má có mụt mụn mọc lên. Thế mà lục tung cả mấy cái giới chỉ không gian, gương quý gương yêu vẫn biệt vô tung tích a.
……………………………………………………………………….
Hồi 2:
Thiên Huyền Vũ
Sau khi Hiểu My đánh bại Yêu thần, đưa Huyền Thiên đại lục sát nhập vào, Thiên Huyền Vũ liền trở thành một tinh cầu trọn vẹn thì mỗ nữ quyết định đi chu du thiên hạ, tìm hiểu thế thái nhân sinh.
Thập nhị phu thần lẽo đẻo đi theo. Bởi cho đến thời điểm này, Trần Hiểu My vẫn chưa lựa chọn bất kỳ ai để trở thành phu quân chân chính. Công cuộc đeo đuổi tình yêu của mười hai chàng trai vẫn cứ tiếp tục duy trì.
Lãnh Nguyệt công tử thuộc trường phái hành động. Vì thế, hắn luôn tìm cơ hội để bày tỏ với giai nhân.
Lần thứ nhất: Thất bại!
Lãnh Nguyệt: Sao nàng không đón nhận tình cảm của ta?
Trần Hiểu My: Bởi vì ta không biết nấu ăn, huynh cũng không biết nấu ăn. Không lẽ mình đến với nhau rồi cả đời dựa vào người khác mới có miếng cơm nhét vào miệng.
Lãnh Nguyệt: “…”
Lần thứ hai: Thất bại!
Lãnh Nguyệt: Ta đã học nấu ăn xong rồi, sao nàng vẫn không đón nhận tình cảm của ta?
Trần Hiểu My: Bởi vì huynh đẹp hơn ta. Đi chung với huynh, ta thấy mình giống lá xanh, làm nền cho huynh là bông hoa tuyệt đẹp.
Lãnh Nguyệt: “…”
Lần thứ ba: Thất bại!
Lãnh Nguyệt: Nàng nhìn xem, bây giờ ta râu tóc xồm xoàm, không còn đẹp hơn nàng nữa. Ta tình nguyện vì nàng mà nuôi râu cả đời như vậy. Sao nàng vẫn không đón nhận tình cảm của ta?
Trần Hiểu My: Bởi vì huynh lớn tuổi hơn ta nhiều quá. Đi chung với huynh, ta thấy mình giống tiểu tình nhân, chứ không giống hai người đồng lứa, ngang hàng.
Lãnh Nguyệt: “…”
…………………………………………………………………………..
Đêm đó, Lãnh Nguyệt tìm đến Lạc vô Trần và những phu thần còn lại, cả đám cùng ngồi tâm sự. Hoá ra, vấn đề nằm ở chỗ, Hiểu My chê bọn họ lớn tuổi hơn nàng.
Chuyện này sao giải quyết giờ đây a….