- Nhanh lên qua đây, chỗ này có đàn Ô Quy Bảo Bảo nè!
Đang lúc Tăng A Thăng muốn đi theo đám người Chung Diệm Linh bắt Trân Thú thì ở gần đó bỗng truyền đến thanh âm một nữ nhân. Với trí tuệ linh mẫn khiến cho A Thăng chớp mắt nhận ra đó là thành viên nữ trong đội Diệp Hy.
- Họ đang tới?
A Thăng khuôn mặt tuấn lãng tà dị khẽ nhướng mày. Hắn lập tức thay đổi quyết định, trở về truyền tống trận, rời khỏi Huyền Vũ Đảo.
A Thăng không muốn gặp mặt Diệp Hy với đám bạn quyền thế của cô. Đơn giản vì A Thăng không muốn bọn chúng biết Diệp Hy và hắn có liên hệ, sau này làm đại sự, chắc chắn có rất nhiều kẻ muốn thông qua cô để tìm hiểu hắn.
Diệp Hy vốn là một cô gái rất vô tâm, không suy nghĩ sâu xa, rất dễ bị lừa gạt. Diệp Hy của mấy năm trước chỉ luôn nghĩ cho hắn, Diệp Hy của bây giờ đã không còn xem hắn là tất cả. Nếu A Thăng không đề phòng những kẻ cầm quyền bên cạnh Diệp Hy, sớm muộn sẽ có một ngày hắn bị cô vô tình bán đứng. A Thăng vì đại nghiệp mà buột phải đề phòng dù cho cô có nói sẽ trợ giúp hắn đi chăng nữa.
Chứng kiến xung quanh Diệp Hy đang có rất nhiều nam tử giới cầm quyền như vậy. Có lẽ A Thăng nên suy nghĩ lại quyết định nhờ Diệp Hy giúp sức, cô bây giờ là con dao hai lưỡi.
A Thăng vừa niệm lực truyền tống vừa nhắn tin cho Sơn tử:
- Tôi đi trước, đợi lập bang xong chúng ta tập hợp sau. Nếu các huynh đệ có gặp khó khăn gì cứ liên hệ anh.
- Vâng.
Sơn tử hồi âm ngay.
Lời dứt, A Thăng truyền tống hoàn tất.
Thân ảnh A Thăng vừa rời đi, tổ đội Diệp Hy liền tiếp đó xuất hiện. Diệp Hy vừa lúc nhìn thoáng qua chỗ thân ảnh hắn biến mất.
- A Thăng? Hmm không giống anh ấy, người này cao lớn hơn rất nhiều...
Diệp Hy nghiêng đầu thắc mắc.
- Sao vậy tiểu Hy?
Dương Lăng điềm đạm tuấn mỹ thời khắc chú ý Diệp Hy, hắn quan tâm hỏi.
- Không có gì, em nhìn lầm.
Diệp Hy hoạt bát lắc đầu.
.....
Lạc Dương thành, Trân Thú Phường.
A Thăng xuất hiện ở truyền tống trận phía sau NPC Vạn Tiểu Tiểu.
Thời điểm A Thăng xuất hiện lần nữa, Trân Thú Phường vẫn như cũ đông đúc người. Bất quá, so với náo loạn ban đầu thì nơi này có điểm tĩnh lặng.
Vốn đang rôm rả, cả Trân Thú Phường rộng lớn thoáng chốc rơi vào yên lắng khi A Thăng vừa xuất hiện, hình thể của hắn nổi bật hơn tất cả. Toàn bộ nhân sĩ có mặt ở đây trố mắt nhìn hắn, toàn thể người bị khí chất cực độ tuấn lãng tà dị của A Thăng đè nén, một áp lực nặng nề đến từ thực lực cường đại cách biệt của A Thăng tùy thời phát ra chấn áp toàn trường, khiến cho bọn họ hãi nhiên đến không nói thành lời.
Tin đập chân run!
- Cái gì vậy? Vì sao ta lại sợ hãi như thế?
Thiếu niên A run rẩy.
- Khí thế thật đáng sợ!
Thiếu niên C thì thào không dám nói to.
Bộ trang phục cơ bản trên người A Thăng đã bị kéo căng, phần áo trên cơ thể dường như sắp tan nát, để lộ nhiều phần da thịt thô chắc bên trong.
Nhìn cánh tay to lớn rắn rỏi của hắn, quần hùng không kiềm được hít hơi lạnh, không biết ăn một đấm của gã này có còn toàn thây?
Khác với cánh nam nhi, họ chỉ hâm mộ nhìn cơ thể với từng đoạn cơ bắp săn chắc có tỉ lệ hoàn mỹ cùng với chiều cao 2m2 của A Thăng, bên cánh nữ nhân thì hai mắt mở lớn, nhìn chăm chăm từng thớt thịt trên người hắn, tăng thêm gương mặt tuấn mỹ thế gian hiếm thấy mà lại thập phần thần tính tà dị của A Thăng, các nàng há miệng thở dốc, hai mắt u mê không thể rời khỏi, bầu ngực phập phồng, cảm giác ở hạ thân đã rỉ nước! Không nhịn được thèm thuồng!
A Thăng đã cao lớn hơn, đồng nghĩa cự long cũng phá lệ khủng bố. 28cm!
Vừa nhìn đã nứng!
- Cao, to, đẹp như thiên tướng trên thiên đình..
Một thiếu nữ thì thầm.
- Không thể tin được trên đời lai có một người tuấn mỹ như vậy!
Thiếu nữ khác trầm trồ.
- Soái ca, có hay không cần một người tình?
Có người lại câu dẫn A Thăng.
- Thêm cả em nữa!
- Em nữa, em tình nguyện để anh hành hạ thời thời khắc khắc!
Quần nữ xung quanh nước dãi chảy dài, miệng cắn ngón tay ném ánh mắt quyến rũ nhìn A Thăng.
Trong đó có một người quen, à không, là bằng hữu mới thêm của A Thăng - Tạ Đình Đình.
Con bé lúc này đứng trước cổng truyền tống trận cùng với đội viên phía sau. Vừa lúc đứng chắn trước mặt A Thăng.
A Thăng gần như cao gấp 2 lần Tạ Đình Đình, đứng trước mặt Đình Đình bé nhỏ, A Thăng đối với cô giống như một bức tường thành. Hắn nghiêng mặt xuống nhìn cô, ở khoảng cách này A Thăng mới có thể nhìn rõ diện mạo của Đình Đình, cũng như cô đang há hốc miệng nhỏ chăm chăm nhìn hắn.
Mắt to như hồng ngọc, môi mỏng như cánh đào, trông nàng hoa lệ kiêu sa như đoá hồng nhưng lại dịu dàng như phù dung. Tuệ căn Phật Đà để cho A Thăng nhìn thấy trong con bé này tinh nghịch như tiểu quỷ nhưng nội tâm lại thuần khiết như tờ giấy trắng, cốt cách băng thanh, không nhiễm khói bụi hồng trần.
- Hiếm thấy, hiếm thấy.
A Thăng gật gù. Chính vì càng thuần khiết, càng đáng để A Thăng lợi dụng.
Tạ Đình Đình để tóc ngắn ngang vai khỏe khoắn, mặc dù cô không quá cao, nhưng cơ thể lại vô cùng hoàn mỹ, ngực tròn vừa tay hắn nắm cộng thêm bờ mông cực kỳ căng chắc, kết hợp với làn da trắng mịn như bạch ngọc tô điểm. Có lẽ 1m6 1m7 đối với một cô gái đã rất cao, nhưng với A Thăng cao 2m2 thì cô vẫn mãi bé nhỏ mà thôi.
Với một cơ thể quyến rũ kết hợp với gương mặt hoàn mỹ tạo thành một thế gian vưu vật, sắc nước hương trời, vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ đan xen, khiến cho quần hùng nghiêng ngả mê mẩn.
Quả nhiên là thế gian hy hữu một cái mỹ nhân. Người tu ba kiếp mới mong yêu được nàng.
A Thăng đánh giá. Sau đó tà diện nói:
- Tránh đường.
Đối với A Thăng ra lệnh, Tạ Đình Đình vẫn không hề xoay chuyển. Con bé há hốc miệng nhỏ nhìn hắn, hai mắt rung động nhìn chăm chăm đôi đồng tử hoàng kim tà dị của A Thăng.
- To con, anh thật hảo soái, em hình như thích anh mất rồi!
Bao nhiêu thù hận trong lòng Tạ Đình Đình trong nháy mắt bay đi đâu hết, hai mắt cô lắp lánh như bầu trời sao nói cho A Thăng nghe.
- Điên à, tránh đường giúp ta.
A Thăng nhướng mày, hắn nhận ra dị dạng trong tâm Đình Đình, thật sự đã động tâm rồi.
- Nooo, Tăng A Thăng, anh làm bạn trai của em đi!
Nghe hắn xua đuổi, Đình Đình càng dở chứng tiểu thư nói to, đồng thời còn nhanh chóng xoà vào lòng ôm A Thăng, nên nói là ôm cái bụng của hắn.
- Cô thấy tôi cho vào có vừa không?
A Thăng tà tiếu hỏi.
- Vừa cái gì cơ?
Đình Đình khó hiểu ngẩn đầu nhìn hắn.
Chỉ ôm được hắn một cái cô liền nghiện mất rồi. Dù nhìn cơ bắp A Thăng rắn chắc như đá nhưng nó lại rất dẻo dai đàn hồi, chứa đầy sức bật khủng khiếp, lại còn vô cùng ấm áp. Đình Đình lúc này rất rất muốn A Thăng bế cô lên ôm chặt vào lòng.
Càng nghĩ cô càng khóc than to hơn cầu xin:
- A Thăng, làm bạn trai của em đi mà!
A Thăng lắc đầu bất lực, đáp:
- Có ai lại như cô không? Chúng ta mới quen chưa đến một giờ, còn yêu với chả đương, cút sang một bên.
Dứt lời liền nắm lấy đỉnh đầu cô hất ra ngoài, khiến cho Đình Đình một trận nhõng nhẽo òa khóc. Cô muốn nhào lại ôm hắn lần nữa nhưng A Thăng đã nhanh chóng dùng Lăng Phong thức đằng không phi lên. Lấy tốc độ bất khả tư nghị lăng phong trên đỉnh đầu đám người, gây ra trận náo loạn trầm trồ, ba lần đạp phong sau đó, thoáng chốc hắn liền nhảy qua bờ tường Trân Thú Phường, chỉ để lại một câu:
- Hẹn gặp lại nha đầu!
Cô là con gái của Tạ gia, ta có ngu mới dây dưa. A Thăng không rõ Tạ gia thế nào nhưng hắn cần phát triển thực lực và thế lực trong im lặng thời gian đầu này, không thể lộ diện trực tiếp với lực lượng cao tầng ngoài xã hội.
A Thăng đi rồi để cho quần hùng ở lại bàn tán sôi nổi không thôi.
- Khinh công khủng khiếp thật, đúng là khí chất đỉnh phong cao thủ.
- Hình thể như một cổ xe tăng, chắc hẳn là rất trâu bò.
- Giang hồ đại lão!
- Ta sợ là giang hồ đệ nhất cao thủ luôn rồi. Cái gì Tứ hoàng Ngũ đế còn có Tam trọng thiên, chắc chắn sẽ sẽ bị vị sư huynh này khuynh đảo.
- Nhỏ miệng thôi, ngươi muốn chết à?!
Khác với quần hùng kinh thán khôn nguôi. Tạ Đình Đình hai mắt sát khí nhìn theo A Thăng, cô phình má hừ lạnh:
- Anh không dễ trốn vậy đâu, em nhất định sẽ bắt được anh, để lúc đó sẽ hãm hiếp anh ba ngày ba đêm!
Mặc dù giận điên lên nhưng vừa nghĩ đến cơ thể A Thăng cô vừa ôm. Đình Đình lại không nhịn được hai mắt đẫm lệ lưng tròng, mếu máo nói:
- Người ta nghiện anh rồi nè! To con đáng ghét!
Mấy phút trước hận hắn thấu xương, mấy phút sau lại thương hắn tận xương tủy. A Thăng thì biết còn con bé thì không. Thật ra không có yêu thương gì cả, chỉ là con bé nó đang bị ngộ nhận giữa hâm mộ đến choáng ngợp và yêu mà thôi.
A Thăng sẽ lợi dụng con bé, nhưng lợi dụng trên phương diện kinh thương chứ không phải tình cảm.
...
Rời khỏi Trân Thú Phường, A Thăng liền mở bảng nhiệm vụ tiếp theo lên xem - Kỵ mã giang hồ. Nhiệm vụ mở ra chức năng toạ kỵ.
A Thăng dựa theo lộ tuyến nhiệm vụ đi làm. Hao tốn thêm một giờ thời gian. Lần này không có gì ngoài ý muốn, A Thăng yên ổn lựa chọn Hắc Mã. Tọa kỵ không thuộc tính phụ gia, tốc độ di chuyển +80% khi cưỡi. Tấn công kẻ địch sẽ tự động xuống ngựa, cũng như bị kẻ địch tấn công sẽ tự động rớt nài.
Hàng đại trà, rất sida.
Có được hắc mã, A Thăng mới thấy khỏe khoắn vô cùng, tuy hình thể con ngựa khi chở hắn có phần trông giống ngược đãi động vật nhưng mà tốc độ nó vẫn duy trì cao. Có thể thoải mái thúc ngựa trong thành.
A Thăng tiếp tục mở bảng nhiệm vụ lên xem, nhiệm vụ phụ vẫn còn ba cái cần làm đó là Giang hồ giáp trụ, Diện kiến Bà Mai và Kiến lộ tiền trang. A Thăng không vội làm nó, hắn lựa chọn nhiệm vụ chính quan trọng nhất thời điểm này.
Đăng Môn Nhập Phái
Nhiệm vụ nội dung : Lên đến cấp 10, hãy nhanh chóng gia nhập môn phái để việc luyện cấp, đánh quái có thể diễn ra dễ dàng hơn. Trong Thiên Long Cửu Bộ có 10 môn phái: Thiên Long, Thiên Sơn, Thiếu Lâm, Tinh Túc, Tiêu Dao, Nga My, Võ Đang, Cái Bang, Mộ Dung, Minh Giáo.
Bằng hữu hãy đến quảng trường Lạc Dương [160; 135] để gặp người tiếp dẫn của từng phái, tham khảo đặc trưng riêng của từng phái, và sau khi quyết định gia nhập phái nào, người tiếp dẫn sẽ đưa bằng hữu đến phái đó.
Đóng bảng nhiệm vụ, căn cứ theo toạ độ bên trong, A Thăng liền thúc ngựa chạy đi.
A Thăng sớm đã có quyết định từ trước, đó là gia nhập môn phái Thiếu Lâm cho nên hắn không có nhiều tạp niệm suy nghĩ khác. Có Phật Đà Xá Lợi trong người, hắn tu luyện công pháp Phật môn là ngày đi ngàn dặm, lợi ích như vậy không thể bỏ qua.
Đến lúc A Thăng đi đến quảng trường, hắn liền chứng kiến ở đây đứng thưa thớt người. Hai ba trăm người có thể xem là nhiều nhưng so với Lạc Dương thành mấy chục triệu người thì rất ít.
Nghĩ lại cũng đúng, bây giờ người chơi lên được cấp 10 chắc trong tỉ người chỉ có được một ngàn người. Phần lớn là những thế lực hùng mạnh bằng vào danh tiếng của mình chiếm một gốc map train quái, lên cấp đương nhiên nhanh hơn người chơi thường tứ cố vô thân.
Tuy ở đây có khá nhiều người chơi nhưng kỳ lạ là A Thăng không có thấy thành viên của Tam hoàng Ngũ đế, nếu có thì chỉ chiếm phần nhỏ mà thôi.
Nhìn lại quảng trường lúc này, sứ giả của thập đại môn phái đứng chia làm hai hàng, mỗi bên năm người. Trang phục trên người đặc biệt hoa lệ cùng với màu sắc đặc trưng, vừa nhìn qua liền biết môn phái nào.
Tất cả bọn họ đều có cấp độ 80, với cấp độ này thì toàn bộ những sứ giả đều là cao thủ võ lâm hàng thật giá thật.
Đúng như Lý Khuynh La từng khuyên A Thăng không nên vào phái Thiếu Lâm, võ công thập phần khó luyện và tù túng, thiếu nhiều biến ảo. Cho nên chỗ sứ giả của phái Thiếu Lâm không có một bóng người. Cả quảng trường mấy trăm người chơi lại bỏ mặc Thiếu Lâm phái, để cho lão tăng sứ giả đứng đó một mặt tiếc thương không thôi.
- Còn tiếc cái khỉ, chơi game lại ép người ta cạo đầu, rồi còn ăn chay niệm Phật, ta không phải thầy tu.
- Hừ hừ, vào Thiếu Lâm thì sau này làm cái bị thịt cho người ta đánh, ta có mà thèm.
- Đúng đó. Rác rưởi!
- Các thí chủ, võ công Thiếu Lâm bát đại tinh thâm thế gian hiếm thấy, chỉ cần luyện được nhập môn liền có thể phổ độ chúng sinh, phát dương Phật pháp, thanh tâm an lạc, thành việc tại nhân.
Vị tăng sứ giả già nua nọ vội vàng kéo người. Lời nói ra thập phân uyên thâm, tay vuốt râu bạc.
- Phì, lão tử muốn chơi gái, không cần phổ độ chúng sinh.
Chúng người chơi lập tức khinh thường đáp. Sứ giả thập đại môn phái cũng theo đó khinh bỉ:
- Ê! Trụ trì kim tạp dịch kim tiều phu kim gánh nước kim đầu bếp kim sứ giả kia ơi. Thiếu Lâm Tự đã thành dĩ vãng rồi! Ta thấy lão nên hoàn tục đi cưới vài cô nương tử thì tốt hơn, sức lão bây còn khỏe, để đi gánh nước bửa củi vài năm nữa thì không còn đâu, hoàn tục cưới vợ, như vậy chẳng phái sung sướng hơn bao lần....
Nói đến đó, một sứ giả khác phụ họa:
- Hơn bao lần Môn Phái Chiến đều gồng lưng căng mình ra cho bọn ta đánh!
- Hahaha, còn may mắn ngươi cái lão ô quy này da dày thịt béo, nếu không thì không biết ngươi đã bị đánh chết tươi bao nhiêu lần rồi.
- Nghỉ hưu đi, Thiếu Lâm nên giải tán được rồi. Cớ sao cứ duy trì cái hơi tàn trong nhục nhã?
Đối với các sứ giả khác khinh miệt, vị lão sứ giả phái Thiếu Lâm nhắm mắt thở dài, hướng lên trời cảm thán, dường như sắp nói ra gì đó thông thái kinh động chúng nhân, lão ngã mặt xuống, điềm tĩnh nói:
- Lão nạp thích!
- Haaa, lão già chết tiệt, có tin ta cắt cái bộ râu của ngươi không?!
- Thái độ ngông cuồng còn muốn phổ độ chúng sinh??
- Bước qua đây! Lão nạp chấp các ngươi!
Các NPC mắng chửi nhau um xùm để cho quần hùng một trận đổ mồ hôi hột, không ngờ NPC với nhau còn có chuyện như vậy.
Đợi đến các sứ giả yên lặng kết thúc, chúng người chơi mới dám tiếp tục nhiệm vụ. Dẫu sao NPC của Thiên Long Cửu Bộ có trí năng như một con người, không khéo thiếu tôn trọng thì có thể bị sai đi làm tạp dịch cả năm, lúc đó thì chỉ có thể khóc cạn nước mắt!
Ở mỗi sứ giả là một bản giới thiệu đặc trưng và điểm đặc sắc của từng môn phái. Người chơi có thể thoải mái xem xét và kỹ càng lựa chọn.
Vì một khi bút đã sa thì gà sẽ chết. Vào rồi là không thể ra, nhất định phải chọn kỹ, nhưng tuyệt đối không chọn Thiếu Lâm.
Lão tăng Thiếu Lâm lại rơi vào thở dài thườn thượt, cảm giác chúng người chơi đang bị khói bụi hồng trần bám đầy mắt, không nhận ra Thiếu Lâm mới là chân lý.
- Xem ra, sau lần tuyển chọn này mà vẫn không thể tuyển được ai, Thiếu Lâm Tự thật sự phải phong bế sơn rồi.... Thiếu Lâm Tự bao đời huy hoàng, vào tay Huyền Không ta lại ra nông nỗi này, đại tội a đại tội.
Lão tăng thở dài não nề.
Đúng vào lúc đó, ánh mắt lão tăng chợt co rút nhìn thật nhanh vào thân ảnh một thiếu niên đang đi về phía lão.
Phật uy thật khủng khiếp! Hơi thở của Phật Đà! Thiếu niên này là trời sinh kỳ tài cho Thiếu Lâm ta!
Trong lòng lão tăng co rút, hơi thở của Phật Đà cùng hung thú hòa lẫn của thiếu niên nọ không ai khác ngoài lão cảm nhận được sâu sắc nhất.
Thiếu niên đó còn ai khác ngoài A Thăng.
Không chỉ có lão tăng đó mà ngay cả các NPC khác cũng chú ý đến hắn, dị dạng này để chúng người chơi phát hiện nhìn lại.
Khi nhìn thấy thân ảnh A Thăng thì thái độ của họ cũng không khác gì là bao.
Quá tuấn lãng tà dị, phong thái của một ác hùng!
A Thăng bước đến trước mặt lão tăng Thiếu Lâm tự, hắn cao hơn ông ta ba cái đầu, hắn nhìn thấy tên trên đỉnh đầu lão tăng này còn có thêm cái tên là Huyền Không đại sư.
Như vậy nói rõ, ngoài làm Sứ giả tiếp đón người mới, Huyền Không đại sư còn có một chức vụ khác trong phái.
Đừng nói là trụ trì kim tạp dịch giống mấy vị sứ giả kia nói đi? Nếu Thiếu Lâm thật sự không có một bóng người như vậy thì A Thăng cảm thấy có chút xoắn. Rất có thể vào Thiếu Lâm rồi hắn phải chuyển nghề sang làm tạp dịch luôn. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, A Thăng vẫn kiên quyết nói:
- Đại sư ta muốn xuất gia.
Nghe A Thăng khẳng định, hai mắt Huyền Không đại sư nhất thời sáng lên như sao trời, trong lòng cực kỳ kinh hỉ gật đầu hô:
- Tốt! Tiểu thí chủ, rồi ngươi sẽ thấy quyết định của mình không sai lầm. Thiếu Lâm Tự ta là ngôi chùa nổi tiếng nhất Trung Nguyên, thánh địa của Phật giáo. Từ thời Đường đến nay, Phật giáo phát triển, cũng có rất nhiều người ngưỡng mộ danh tiếng, trần duyên chưa dứt, được lưu lại trong chùa làm đệ tử tục gia. Tuy bây giờ đến thời Tống, trong chùa chỉ còn lão nạp và nhị sư đệ hai cái bóng già, nhưng mà chỉ cần tiểu thí chủ nhập phái, lão nạp sẽ truyền thụ hết võ công của Thiếu Lâm cho ngươi, võ công Thiếu Lâm bát đại tinh thâm, nhất định sẽ giúp ngươi vang danh thiên hạ, phổ độ chúng sinh!
Huyền Không đại sư sổ một tràng hoa ngữ, lão còn sợ A Thăng từ chối còn vội nói thêm:
- Lão nạp nhìn thấy trong thí chủ có tuệ căn của Phật. Nếu nhập Thiếu Lâm, lão nạp có phần quà lớn tặng ngươi, xem như là món quà cho vị tăng nhân cuối cùng.
A Thăng nghe xong căn bản không quan tâm quà là cái gì, hắn chỉ tập trung ở lời cuối cùng mà hỏi lại:
- Tăng nhân cuối cùng? Ý của đại sư là gì?
Nghe A Thăng hỏi, Huyền Không đại sư liền thở dài đáp:
- Không dấu gì thí chủ. Thiếu Lâm Tự ba mươi năm nay không có thêm một đệ tử nào gia nhập, bất kể là nhập thất hay tục gia, căn bản không có tác dụng gì trên giang hồ, tồn tại chỉ thêm tốn dữ liệu. Hôm nay là ngày cuối cùng hệ thống cho Thiếu Lâm Tự tuyển người, ngày sau sẽ phong bế sơn môn, quy ẩn giang hồ.
Cứ ngỡ nghe xong A Thăng sẽ hoảng sợ rút lui nhưng Không Huyền đại sư kinh ngạc phát hiện A Thăng vậy mà càng thêm hưng phấn hô:
- Tốt, cái gì độc quyền cũng có giá trị riêng biệt của nó. Thiếu Lâm một mình ta là quá đủ! Trụ trì, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đi.
- Hảo chí lớn, tốt, tiểu tử quả nhiên lòng có Phật đản, nhận ra chân lý của dòng đời. Cuối cùng cũng có người cùng ta nằm yên chịu trận!
Huyền Không đại sự kịch liệt kinh hỉ nói.
- Đinh, Hoàn thành nhiệm vụ Đăng Môn Nhập Phái, khen thưởng danh hiệu Sơ Nhập Giang Hồ. Chúc mừng bằng hữu gia nhập môn phái Thiếu Lâm Tự. Giang hồ rộng mở, hành trình hành tẩu giang hồ Thiên Long Cửu Bộ chính thức mở ra, chúc bằng hữu có cuộc hành tẩu hoan hỷ.
Nương theo hệ thống thông báo. Trụ trì Huyền Không lập tức lấy trong hành trang ra một quyển bí tịch đưa cho A Thăng, nói:
- Đây là phần thưởng cơ bản của việc nhập phái, Thiếu Lâm Bí Kíp Đệ Nhất Quyển - Kim Cương Kinh. Cố gắng tu luyện đến cấp 20, ta cho dạy con đệ nhị quyển. Còn một món nữa là đồng phục của môn phái, ta không vội đưa cho con, đó là phần quà mà ta nói. Nào, giờ trở về sơn môn Thiếu Lâm Tự, ta sẽ dẫn con khám phá ngôi nhà mới của con, ngôi chùa nổi tiếng nhất Trung Nguyên, thánh địa của Phật giáo!
- Hảo!
A Thăng hào hùng bồi tiếp. Do có Phật Đà Xá Lợi trong người, A Thăng đối với Phật pháp có mười phần hảo cảm. Không như người khác sợ hãi đi tu.
Hai thầy trò A Thăng nhanh chóng lấy toạ kỵ ra xuất hành, trở về Thất Thiếu sơn Thiếu Lâm Tự. Khác có điểm A Thăng cưỡi hắc mã còn Huyền Không đại sư cưỡi hoàng kim giáp bạch hổ. Nếu như là sứ giả khác thì sẽ kêu đệ tử mở giao diện Môn Phái lên rồi lựa chọn truyền tống, nhưng Huyền Không đại sư sau hôm nay thì không cần ở lại đây nữa, lão quyết định dẫn A Thăng chạy trở về sơn môn, sẵn tiện biết đường xung quanh.
...
Thiếu Thất sơn, Thiếu Lâm Tự.
A Thăng và trụ trì Huyền Không vừa về tới chân núi Thiếu Thất sơn thì vội vàng dừng lại. Đơn giản vì đường lên núi đang bị hai người đứng chặn. Một lão tăng tuổi tầm thất tuần, phong thái siêu phàm thoát tục và một quý phu nhân hoa lệ như yêu tiên, đó là một giai nhân ở cái tuổi ba mươi, thân hình nóng bỏng lấp ló dưới bộ huyết y hở hang. Nhìn nàng, yêu quái cũng muốn bâu vào liếm láp, nói chi một tăng nhân phàm phu. Nhưng Huyền Chân đại sư lại phá lệ trầm ổn. Hai người họ đang đứng đối diện nhìn nhau.
- Đệ ấy là Huyền Chân, sư thúc của con.
Huyền Không trụ trì nói nhỏ bên tai A Thăng, đồng thời không biết từ đâu lấy ra một cây đàn cò đưa cho A Thăng. A Thăng nhướng mắt nhìn:
- ???
- Huyền Chân. Chàng không thể quay đầu hay sao?
Mỹ nhân đó đẫm lệ hỏi.
- A Di Đà Phật, bần tăng là người xuất gia, không vướng bận chuyện hồng trần, thí chủ xin về đi cho.
Huyền Chân đại sư không chút do dự đáp.
- Chàng có từng yêu ta hay không?
Mỹ phụ ấy vẫn không từ bỏ, nàng đau lòng hỏi.
Đối với câu hỏi của nàng, Huyền Chân đại sư lựa chọn yên lặng, cuối thấp đầu không trả lời
- Ta hỏi chàng có từng yêu ta hay không?
Mỹ phụ quát to, hai mắt rơi lệ nóng.
Huyền Chân đại sư hít sâu, miệng mở:
- A Di Đà Phật, chốn Phật môn thanh tịnh, thí chủ về cho.
Dứt lời, Huyền Chân đại sư bỏ mặc giai nhân tuyệt sắc phía sau mà quay mặt trở về, chỉ đi được vài bước, giai nhân ấy như một cơn gió từ phía sau ôm lấy Huyền Chân đại sư, nàng , ướt mi thì thầm:
- Huyền Chân, vì sao? Vì sao? Đời người vốn ngắn ngủi kia mà, vì sao không thể yêu ta. Nếu chàng không yêu ta, năm ấy vì sao lại xã thân cứu ta?!
- A Di Đà Phật, thời niên thiếu đã qua, chuyện cũ là dĩ vãng, mong thí chủ bỏ đi chấp niệm, để cho bần tăng được yên lòng.
- Huyền Chân, có phải vì ta ngày ấy không yêu chàng. Bây giờ chàng khoác áo tăng y nương nhờ cửa Phật, bỏ lại hồng trần bỏ lại ta! Chàng làm vậy thì có được gì?!
- Tu thành chính quả, lập địa thành Phật. Bất phụ Như Lai, bất phụ Khanh. Thí chủ, duyên chúng ta đã cạn rồi.
Huyền Chân đại sư liệt liệt thở dài.
Hoa đào rơi cửa Phật
Người xưa tìm tích cũ.
Kẻ hữu duyên thành Phật, kẻ chấp niệm ma,
Duyên phận hồng trần, người cắn răng chặt đứt,
Bỏ lại hồng trần bỏ lại ta.
Tiếng đàn cò cùng sáo trúc vang lên sao mà đau lòng. Khiến cho tràng cảnh càng thêm bi đát.
- Đủ chưa?
Huyền Chân đại sư mặt mũi âm trầm nhìn A Thăng cùng Huyền Không đại sư người cây đàn cò người cây sáo trúc đứng ở phía xa. A Thăng cùng trụ trì Huyền Không nháy mắt nở nụ cười mỉm chi.
- Hừ, Huyền Chân, cả đời này chàng không thể yên ổn tu hành với ta đâu!
Giai nhân đó phất tay áo bỏ đi, trước khi đi ngang còn lườm A Thăng và Huyền Không trụ trì một cái.
Ây dà, xem ra Thiếu Lâm Tự cũng lắm yêu nữ a. A Thăng thầm cảm thán. Hắn nào biết được, lời hắn nói lát nữa đây sẽ thành sự thật!
- Người mới? Sư huynh, ngươi tìm được đồ đệ tốt rồi.
Huyền Chân đại sư đánh giá A Thăng.
- Chào Huyền Chân sư thúc.
- Được rồi, lên chùa đi. Ta dẫn ngươi đi khám phá sơn môn.
Huyền Chân gật đầu đáp, dẫn đầu đi trước. A Thăng lập tức cùng trụ trì Huyền Không đi sát phía sau.
Đến tận lúc này, A Thăng mới chính thức gia nhập phái Thiếu Lâm.