Vị đại đạo diễn đã tung hoành Hương Giang mấy chục năm này mới là người có quyền nói chuyện nhất của đoàn làm phim.
Ngô đạo bình thường rất ít khi tới trường quay, chỉ thỉnh thoảng đến đây tuần tra một lượt, hỏi thăm tiến độ quay phim.
Công việc cụ thể hầu hết đều do Tô Văn Bân phụ trách.
Không nghĩ tới, vừa nghe nói có người muốn đoạt vai Tuyết Trúc, ông cụ không hề nhiều lời, lập tức chạy tới ngay.
Xem ra Ngô đạo rất coi trọng vai diễn này!
"Uy, sao hôm nay náo nhiệt thế?”
Ngô Khắc Minh đi tới gần, cùng đám người lên tiếng chào hỏi, sau đó hỏi Tô Văn Bân: “Công việc mấy ngày nay thuận lợi không?”
Tô Văn Bân đáp: “Vâng, coi như thuận lợi, chiều này sẽ quay cảnh của Tuyết Trúc.”
Nói xong, hắn vô thức nhìn thoáng qua Thiệu Mộng Hoa cùng Kiều Phong bên cạnh.
Ngô Khắc Minh thấy thế, cười lắc đầu.
“Chẳng qua chỉ là một vai diễn khách mời, đến khi biên tập chỉ còn lại màn ảnh ba năm phút mà thôi.”
Ngô Khắc Minh nói: “Khoảng thời gian trước tôi còn sầu lo không tìm được diễn viên phù hợp, sao hôm nay lại bắt đầu giành nhau?”
Thiệu Mộng Hoa cười nói: “Ngô đạo diễn, ba năm phút cũng rất quý giá.”
Nói rồi, bà ta kéo cánh tay Đinh Tuyết Tùng đưa đến trước mặt Ngô Khắc Minh, nói: “Ngài xem, đây là Đinh Tuyết Tùng, diễn viên mới của nhà tôi, sinh viên Thượng Hí, trước kia từng có kinh nghiệm diễn kịch sân khấu.”
Thấy thế, Kiều Phong cũng không yếu thế kéo Hứa Trăn tới chỗ mình, đẩy lên đằng trước rồi nói: “Ngô đạo, ngài còn nhớ Trí Viễn nhà tôi không? Lúc trước cậu ấy từng hợp tác với ngài trong bộ phim ‘Đại Giang Đông Khứ’…”
Hứa Trăn bị đẩy lên trên, chen bên cạnh Đinh Tuyết Tùng, cảm giác mình biến thành một cây củ cải trong sạp rau mặc cho người ta lựa chọn.
"Ha ha ha. . ."
Ngô Khắc Minh nở nụ cười, nhìn lướt qua hai người, nói: “Ừm, khí chất hình tượng đều không tệ."
Ông vuốt cằm, cân nhắc một lát rồi nói: “Dù gì cũng tới rồi, chi bằng thử diễn một đoạn, để tôi xem thực lực của hai cậu đi.”
“Ai diễn trước?”.
Nghe được Ngô Khắc Minh nói như vậy, Thiệu Mộng Hoa lập tức cười.
Diễn thử ư?
Xem ra Ngô đạo đã thỏa hiệp rồi.
Nếu ông ấy muốn dùng Hứa Trí Viễn thì cứ nói thẳng thừng là đã có người diễn rồi là được, cần gì phải thử diễn nữa?
Nếu thử diễn thì tức là ngầm đồng ý có thể đổi diễn viễn!
Huống chi… Thiệu Mộng Hoa liếc nhìn Đinh Tuyết Tùng cũng đang lộ vẻ vui mừng. Bàn về diễn xuất, nghệ sĩ nhà mình sẽ không sợ bất cứ ai.
Hắn vốn xuất thân chính quy, hai ngày trước công ty còn chuyên môn tìm giáo viên tới dạy hắn diễn nhân vật này.
Chỉ có màn ảnh mấy phút ngắn ngủi, hai thầy trò đã cân nhắc đi cân nhắc lại gần trăm lần.
Lời thoại, động tác, biểu cảm mài giũa đến mức không có sơ hở. Chỉ bàn về cảnh quay này, Đinh Tuyết Tùng hoàn toàn có thể biểu diễn với tiêu chuẩn của ảnh đế. Đừng nói Hứa Trí Viễn chỉ là “Diễn viên nhí gạo cội” có tiếng mà không có miếng, cho dù là diễn viên gạo cội thật ra trận thì mình cũng không sợ!
Thiệu Mộng Hoa đã dự tính kỹ càng, khóe môi không nhịn được cong lên, thề phải giành được vai diễn Tuyết Trúc.
Mà cùng lúc đó, Kiều Phong lại lộ ra vẻ mặt như nuốt phải ruồi.
Diễn thử? Ha ha ha…
Xem ra cho dù là Ngô Khắc Minh, cũng không muốn làm phật lòng nhà đầu tư vì chuyện cỏn con này.
Thiệu Mộng Hoa hiểu được đạo lý này, Kiều Phong đương nhiên cũng tự biết rõ ràng.
Nếu bản thân Hứa Trí Viễn đứng ở đây thì có lẽ họ còn có thể liều mạng với đối phương một phen.
Nhưng “hàng giả” trước mắt này thì liều mạng kiểu gì?
Hắn mới biết đóng phim có thể treo dây cáp, lời thoại có thể phối âm hậu kỳ!
Đùa nhau đấy hả?
Kiều Phong chỉ có một suy nghĩ: ông trời muốn diệt ta…
“Tiểu Triệu, lấy trang phục của Tuyết Trúc tới đây.”
Ngô Khắc Minh không quan tâm hai người họ suy nghĩ như thế nào, trực tiếp kêu nhân viên của đoàn làm phim đi tìm quần áo.
"Ai, không cần phiền phức như vậy!"
Thiệu Mộng Hoa khoát tay nói: “Chúng tôi đã mặc sẵn trang phục diễn viên rồi!”
Đồng thời, Đinh Tuyết Tùng đã thuận thế cởi áo khoác, để lộ tăng bào màu trắng mặc bên trong.
Kiều Phong: ". . ."
Mẹ nó, còn nói gì mà trùng hợp nữa chứ, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước!
Ngô Khắc Minh thấy thế cũng không nhịn được cười một tiếng, nói: "Được rồi, vậy thì mặc đồ của cậu đi!”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn một vòng, vỗ tay nói: “Dọn dẹp hiện trường sơ qua một chút, tổ đạo cụ đi lấy tràng hạt với nhuyễn kiếm, A Vĩ tới đây giúp diễn viên đóng thử một đoạn.”
Người phụ trách đã lên tiếng, người khác nào dám có ý kiến? Mọi người nhanh chóng làm nhiệm vụ của mình. Một lát sau, nhân viên đã dọn dẹp ra một khu vực trống trong trường quay. Đinh Tuyết Tùng cùng phó đạo diễn đóng chung đều chuẩn bị sẵn sàng, diễn thử sắp bắt đầu.
Kiều Phong rướn cổ đứng nhìn, trong lòng ấp ủ tia hy vọng cuối cùng: Kỹ năng diễn xuất của đối phương như phân chó.
Nhưng mà thật đáng tiếc.
Đinh Tuyết Tùng mới mở miệng, liền trực tiếp dập tắt hy vọng của Kiều Phong.
Trình độ đọc lời thoại của người ta thuộc đẳng cấp chuyên nghiệp. Đây hoàn toàn không phải là trình độ mà một người thường có khả năng đạt được.
Đinh Tuyết Tùng mặc trang phục nhân vật tự chuẩn bị, đứng trong trường quay đồ đạc lộn xộn, đối mặt với một ông chú râu ria xồm xoàm, lại phụng hiến một màn kịch gần như hoàn hảo.
Thậm chí, khi hắn treo tràng hạt đeo trên cổ vào lưỡi kiếm, đồng thời nói câu “Ta nguyện trở thành người cuối cùng mà ngươi giết”, Kiều Phong rõ ràng nhận thấy trái tim mình run lên.
Hắn bị xúc động.