Người đại diện của Hạ Tuấn Ninh tên là Từ Kiếm?
"Alo, Kiếm ca?"
"Tiểu Huệ, có quấy rầy em nghĩ ngơi không đó?”
Đầu dây bên kia, giọng một người đàn ông trung niên cất lên: "Chuyện ngày hôm nay, anh đã nghe Tuấn Ninh nói qua.
"Em cũng biết, tính tình của cậu ta rất bướng bỉnh, anh thay mặt cậu ta xin lỗi em. Nhưng mà lần này, thật sự mong em bỏ qua cho cậu ta một lần.”
". . ."
Lâm Huệ Mỹ trừng mắt nhìn, cùng Từ Kiếm nói lời khách khí.
Hai người hàn huyên nửa ngày, Từ Kiếm rốt cuộc tìm được cơ hội để đi vào chủ đề chính: "Tiểu Huệ, anh có một yêu cầu hơi quá đáng.”
Lâm Huệ Mỹ đáp lại rất hòa nhã: "Anh cứ nói.”
Từ Kiếm do dự một hồi: "Thế này đi, chúng ta đều là người trong giới, có một quy tắc bất thành văn mà em cũng hiểu rõ."
"Trong tình huống bình thường, nhân vật chính là người đẹp nhất trong đoàn phim, các nhân vật còn lại cũng nên nhường đường thay vì kiếm chuyện huyên náo.”
Lâm Huệ Mỹ nói: "Vâng, em hiểu, về phần hóa trang, em nhất định sẽ chỉnh sửa lại, anh cứ yên tâm.”
Từ Kiếm nói: "Ngoại trừ hóa trang nhân vật, thì phương diện tuyển diễn viên cũng nên cân nhắc thật kỹ."
Nghe xong lời này, Lâm Huệ Mỹ không khỏi nhíu mày, hỏi: "Kiếm ca, ý của anh là gì?”
"Khục. . ." Từ Kiếm hắng giọng một cái, mặt dày nói, "Tiểu Huệ, theo anh biết, trong đoàn làm phim của chúng ta có một cậu thanh niên không tệ diễn vai Giang Phong?”
Lâm Huệ Mỹ: ". . ."
"Ý của anh là muốn em cắt bỏ vai diễn của cậu ra sao?”
Từ Kiếm đáp: "Chậc, chậc, nói cắt vai thì quá phận, nhưng anh chỉ muốn điều chỉnh một chút.”
Lâm Huệ Mỹ: ". . ."
Từ Kiếm không nghe cô đáp lại thì nhịn không được lại nói: "Tiểu Huệ, em cũng đừng hiểu lầm, anh không có ý là tổn thương cậu ta.
"Em xem, vai trò của cậu ấy trong đoàn phim này là gì? Với tư cách là giám đốc bộ phận nghệ sĩ của hoa ảnh truyền thông, anh cam đoan với em, nhất định anh có thể đền bù cho cậu ta một bộ phim khác.
"Khẳng định là vai diễn cao hơn, đất diễn cũng nhiều hơn so với “Tuyệt Đại Song Kiêu”.”
Lâm Huệ Mỹ hít một hơi thật sâu rồi mới nói: "Kiếm ca, Hạ Tuấn Ninh là dạng người gì, hai chúng ta đều rõ ràng, em cũng không muốn vòng vo với anh.
"Em biết anh cũng không dễ dàng, cho nên cũng rất đồng cảm.”
Nói đến đây, cô bỗng nhiên hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: "Tiểu muội trước xin lỗi anh, còn rất mong anh sẽ bỏ qua chuyện này.”
Từ Kiếm ở bên kia đầu điện thoại bị lời nói nhẹ nhàng đột ngột này làm cho nổi da gà. Hắn rùng mình một cái, hỏi: "Tiểu Huệ, em đây là có ý gì? Tại sao lại xin lỗi?”
"Ai. . ." Lâm Huệ Mỹ thở dài một tiếng, nói: "Kiếm ca, câu kế tiếp của em không phải nhắm vào anh.
"Làm phiền anh giúp em chuyển lời lại cho Hạ Tuấn Ninh…”
Lúc nói chuyện, khuôn mặt của cô tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, còn giọng điệu thì thay đổi từ nhẹ nhàng trở nên lạnh lẽo như đao.
Cô nói: "Không muốn diễn thì cút!
“Mẹ nó, lão nương không rãnh mà hầu hạ!
"Ba!"
Lời vừa dứt, Lâm Huệ Mỹ trực tiếp cúp điện thoại. Thậm chí còn không cho đối phương thời gian để phản ứng.
"Tút tút tút —— "
Nghe thấy âm thanh báo máy bận ở đầu bên kia, Từ Kiếm lập tức sững sờ.
Cô ấy, cô ấy vừa mới nói cái gì?
Không diễn…thì cút?!
. . .
Mà lúc này, Lâm Huệ Mỹ đã đứng dậy, bước nhanh đi tới bên cửa sổ.
"A ——! ! !" Một âm thâm gào thét phá vỡ đêm đen như mực.
Vài giây sau, cô nhanh chóng thu dọn "hiện trường vụ án", đóng cửa sổ, kéo rèm rồi lại ngồi xuống giường.
Thích làm gì thì làm!
Khiến lão nương không vui, vậy thì liền sa thải ngươi!!
Ngày hôm sau.
Hứa Trăn cùng Kiều Phong lần nữa đến gặp Lâm Huệ Mỹ ở quán cà phê, nơi họ gặp nhau lần đầu. Chỉ là lần trước hẹn uống trà sáng còn lần này là ăn trưa.
"Tôi mang đến cho cậu một kịch bản mới."
Trong khi chờ bữa ăn, Lâm Huệ Mỹ lấy một túi giấy kraft, đưa qua ba tập tài liệu dày cộp bên trong.
Hứa Trăn đã nhận được kịch bản trước đó, hiện tại lại thấy cô mang theo một bản khác, cho nên vô cùng hiếu kỳ: “Kịch bản bị điều chỉnh gì sao?”
Lâm Huệ Mỹ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Xem như thế đi."
Hứa Trăn cầm lấy kịch bản chuẩn bị lật ra xem thử, trong đầu lại cảm thấy có chút khó hiểu.
Còn hai ngày nữa, đoàn phim sẽ chính thức mở máy, cho nên dù có điều chỉnh kịch bản thì cũng phải họp bàn với tất cả các diễn viên chính. Vậy tại sao lại đến tìm một mình hắn?
Lâm Huệ Mỹ biết nghi hoặc trong lòng hắn cho nên cười cười, nói: "Kịch bản này khác với phần mà tôi đã đưa cho cậu trước đây."
“Chính xác mà nói, đây là “phiên bản cũ”, còn phiên bản cậu đã thấy trước đây là “phiên bản mới”."
Cô ấy đẩy kính trên sống mũi, chỉ vào kịch bản trong túi giấy kraft và nói: "Đây là phiên bản cũ, lấy nhân vật Tiểu Ngư Nhi là vai chính duy nhất.
"Còn kịch bản trước đây, vì để phối hợp với Hạ Tuấn Ninh cho nên mới cố ý đem nhân vật chính chuyển qua cho Hoa Vô Khuyết."
Lâm Huệ Mỹ cười khổ: "Nói thật, về cấu trúc của câu chuyện, tôi thực sự cảm thấy phiên bản của Tiểu Ngư Nhi tốt hơn rất nhiều so với bản của Hoa Vô Khuyết.
"Bởi vì trong nguyên tác, Tiểu Ngư Nhi là nhân vật chính.
"Tất cả các câu chuyện cũng đều được thiết kế cho hắn, mà bản chuyển thể cần phải tôn trọng nguyên tác, có như vậy logic mới có thể thông suốt."
Hứa Trăn đồng ý gật gật đầu. Hai ngày qua, hắn cũng đã xem lại nguyên tác của “Tuyệt Đại Song Kiêu”