Kiều Phong không còn dám húp súp gà nữa, nên đánh phải đánh đòn sát thủ, “ Ca muốn nói rõ ràng với cậu. Ngoại trừ vai diễn này, Hứa Trí Viễn còn có rất nhiều việc nhỏ linh tinh cần phải xử lý. Nếu như trước mắt không thể tìm thấy cậu ta, tôi vẫn muốn mời cậu tiếp tục ở lại hỗ trợ.”
"Đương nhiên, không phải giúp không công," Kiều Phong cười nói, "Ngoại trừ thù lao trước đó tôi đã đáp ứng với cậy, dĩ nhiên vẫn còn phần thường khác cho những công việc tiếp theo.”
Hứa Trăn hỏi: "Việc linh tinh là gì?”
Kiều Phong nói: "Đó chỉ là một số khâu hoàn thiện, chẳng hạn như thông báo về một bộ phim truyền hình mà cậu đã quay trước đây và một video quảng cáo cho trò chơi trực tuyến đã được thương lượng xong, đại loại là như vậy.”
"Cậu yên tâm, cậu ta không có bộ phim nào ngoại trừ “Dạ Vũ Giang Hồ”, tất cả chỉ đều là việc vặt vãnh."
Hứa Trăn khẽ nhíu mày. "Vẫn chưa tìm được Hứa Trí sao?" Hắn hỏi, "Sáng nay anh nói mọi người đang tìm hắn ở bên Thái Lan sao?”
Kiều Phong cười khổ lắc đầu, nói: "Không tìm được."
"Tôi kêu bạn của mình đến sân bay bắt cậu ta, nhưng người xuống sân bay quá nhiều không thể nhìn thấy rõ bóng dáng.”
Hứa Trăn trầm mặc nửa ngày, nói: "Nhưng cứ vậy cũng không phải biện pháp tốt. Tôi cũng không thể làm thế thân cho hắn cả đời được.”
Kiều Phong vụng trộm nhìn sắc mặt của hắn, do dự chốc lát, sau đó thử dò xét nói: "Cũng không phải là không có biện pháp, ví dụ như…Cậu có suy nghĩ muốn làm diễn viên hay không?”
Hứa Trăn giật mình, “Tôi á?, ý là kêu tôi làm thế thân lâu dài sao?”
Kiều Phong nói: "Không phải, không quan hệ gì với Hứa Trí Viễn, chính là bản thân cậu, có muốn làm diễn viên không? Thật sự coi diễn viên là nghề nghiệp trong tương lai của mình.”
Kiều Phong thấy hắn không lập tức cự tuyệt, vội vàng tiếp tục dụ dỗ: "Tôi nói thật, cho dù hoàn toàn không cân nhắc quan hệ của cậu với Hứa Trí Viễn, thì tôi vẫn muốn dẫn dắt cậu. Cậu không những có ngoại hình tốt, đánh võ giỏi, còn am hiểu việc bắt chước, đây chính là tầm bài tốt nhất để ra quân.”
Hắn nhìn chằm chằm Hứa Trăn, một mặt thành khẩn nói: "Ca nói câu nghe, cậu đặc biệt thích hợp làm diễn viên. Đời này, không phải cậu muốn tìm một chuyện mà mình hiểu biết sao, hiện tại con đường đã mở ra trước mắt, tại sao lại không thử?”
Hứa Trăn bị những lời này làm cho sửng sốt. Tuy nhiên hắn cũng không phải là một đứa nhỏ luôn trong trạng thái mờ mịt. Mặc dù Kiều Phong có tài ăn nói rất tốt, nhưng Hứa Trăn vẫn lắc đầu, đáp lại: “Cảm ơn Kiều ca để mắt, nhưng thật sự xin lỗi, tôi không có hứng thú với diễn kịch.”
"Hơn nữa, tôi đã có kế hoạch trong tương lai, cho nên không thể đứng núi này trông núi nọ được.”
Nghe hắn nói như vậy, Kiều Phong yên lặng thở dài, như thể hắn ta đã bỏ lỡ một trăm triệu.
Nhưng mà, hắn không biết rằng, Hứa Trăn cũng ở một tại một nơi góc khuất nào đó âm thầm thở dài. Không biết vì cái gì, sau khi từ chối lời mời của Kiều Phong, đáy lòng hắn cũng vô cùng tiếc nuối.
Có vẻ như công việc diễn xuất thực sự khá thú vị?
Ân, nếu như diễn kịch là một loại trò chơi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, như vậy cứ ngẫu nhiên "Chơi vài trận" cũng có vẻ rất vui…
Vào ban đêm, Hứa Trăn đến tận khuya mới ngủ.
Nhưng sáng sớm hôm sau, hắn vẫn theo lệ 5 giờ lập tức rời giường, đầu tiên trầm giọng tụng kinh trong phòng, sau đó mở cửa sổ, chậm rãi đánh quyền. Thói quen sinh hoạt này đã đi theo hắn một thời gian rất dài, Hứa Trăn cũng không có ý định thay đổi.
Buổi sáng mười giờ, Kiều Phong giúp hắn gặp mặt nhà sản xuất của “Tuyệt Đại Song Kiêu”. Đoàn làm phim bên kia đã vào sân, không tới mấy ngày liền muốn khởi động máy.
Dựa theo Kiều Phong phân tích, mặc dù nhân vật Ngọc Lang Giang Phong là do Ngô Khắc Minh giới thiệu, nhưng Hứa Trăn cũng không nhất định nắm chắc được vai diễn này.
Ngô Khắc Minh dĩ nhiên có mặt mũi lớn, nhưng giao tình của Hứa Trăn với người ta không cao, mặt mũi của Ngô đạo cũng không phải mặt mũi của hắn. Kiều Phong cố ý phái người đi hỏi thăm một chút, sau đó mới biết vai diễn Giang Phong chính là của một diễn viên tuyến ba hết thời.
Khi còn trẻ, người này từng nổi tiếng với danh xưng mỹ nam cổ trang, nhưng về sau đã không còn được như vậy.
Là nhân vật đầu tiên xuất hiện, hắn vừa có thể xào nhiệt, lại không đoạt đi danh tiếng của nam chính, vai diễn Giang Phong này chính là nhân vật thích hợp nhất.
Nhưng mà. . .
Hứa Trăn hoàn toàn khác với các điều kiện trên.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu như Kiều Phong là nhà sản xuất, tuyệt đối sẽ không chọn Hứa Trăn cho vai diễn Giang Phong.
Thế nhưng nói như vậy, Kiều Phong cũng sẽ không phải vì phần thắng không lớn mà vứt bở quyền thi đấu.
Làm hết sức mình, nghe theo ý trời.
Sau khi ăn sáng, Hứa Trăn cũng vừa tắm xong, lúc này Kiều Phong giống như nhà ảo thuật từ đâu lấy ra một bộ tóc giả, lén la lén lút đến gắn Hứa Trăn: "A Trăn à, cậu đội cái này thử xem?”
Hứa Trăn: ". . ."
Vì sao?
Vì sao phải mang thứ này?
Đầu trọc thì có gì không tốt?