Chương 12: Xuất Gia Là Nghề Nghiệp Sao??

Nhờ vào sự trùng hợp của nhiều nhân tố nên mới có màn trình diễn gần như hoàn hảo đó. Có điều cho dù chỉ là trùng hợp, thằng nhóc này vẫn là một khối ngọc thô đáng để mài giũa. Buổi sáng hôm nay Kiều Phong chỉ cần Hứa Trăn làm thế thân cho Hứa Trí Viễn.

Nhưng bây giờ, hắn lại nổi lòng yêu mến người tài, muốn ký hợp đồng với Hứa Trăn. Điều kiện ngoại hình tốt thế này, khả năng bắt chước hiếm thấy cỡ này, không làm diễn viên thì khác nào phí phạm của trời? Trời cho mà không nhận thì sẽ bị trách tội!“A Trăn à…”

Nghĩ vậy, thái độ của Kiều Phong bỗng trở nên thân thiện, cười tủm tỉm nhìn Hứa Trăn, dò hỏi: “Tương lai cậu định làm nghề gì?”

Nếu hắn nói còn chưa nghĩ ra thì mình sẽ thừa dịp này lừa gạt một trận! Thiếu niên 18 tuổi có mấy ai đã quy hoạch rõ ràng về cuộc đời của mình đâu!

Ai ngờ nghe thấy câu hỏi này, Hứa Trăn lại không hề do dự nói: “Tôi dự định xuất gia.”

Kiều Phong: ". . ."

Từ từ, cậu nói cái gì?

Xuất gia?

"Xuất gia" là nghề nghiệp à??

Hứa Trăn nói: “Hiệp hội quản lý Tam Đàn Đại Giới quy định phải tròn 20 tuổi mới được nhập giới.

“Hiện giờ tôi đang học trường trung cấp tại học viện Phật học Pháp Vân, đến khi tốt nghiệp, tôi dự tính sẽ vừa làm công, vừa thi vào đại học, khi nhận được chứng nhận tốt nghiệp thì cũng vừa tròn 20 tuổi.”

Lúc nói chuyện, thần sắc của hắn trang nghiêm: "Hiện tại, chùa chúng tôi chỉ có một mình sư phụ sở hữu chứng nhận thập sư, nhưng nây giờ sư phụ đã lớn tuổi, tôi không thể để chùa miếu đoạn tuyệt truyền thừa.

“Sau khi nhập giới, mọi công việc trong chùa đều sẽ do tôi gánh vác.”

Kiều Phong: ". . ."

Đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.

Thằng nhóc này… đúng là có chí hướng rộng lớn đấy!

Hắn xoắn xuýt nửa ngày, rốt cục vẫn là tạm thời buông xuống tâm tư dụ dỗ, dự định đóng xong cảnh quay này rồi tính tiếp.

Còn nhiều thời gian, dù sao hắn là anh em ruột của Hứa Trí Viễn, nên chờ đến khi thời cơ phù hợp rồi mình lại nhắc tới chuyện này vậy.

Tối hôm đó, mấy người ở khách sạn đi ngủ sớm, dự tính sáng hôm sau dậy sớm một chút. Thứ nhất là vì họ ở trọ cách ảnh thị thành khá xa xôi, cần trừ hao thời gian kẹt xe giữa đường.

Thứ hai là vì Tuyết Trúc có một cảnh quay đánh võ khá dài, Kiều Phong phải dẫn Hứa Trăn đến trường quay trước để làm quen với việc treo dây cáp. Dây cáp, cũng chính là dây thép, là một loại đạo cụ thường dùng để hỗ trợ diễn viên hoàn thành cảnh quay đánh võ trong phim ảnh. Hứa Trí Viễn xuất thân là ngôi sao nhí, từng đóng không ít phim võ hiệp, cực kỳ quen thuộc với việc dùng dây cáp.

Mà Hứa Trăn lại hoàn toàn không có kinh nghiệm ở phương diện này, Lần đầu tiên sử dụng chắc chắn sẽ lạ lẫm, không thể bảo đảm không lộ ra sơ hở.

Nhưng mà, người tính không bằng trời tính. . .

Ngày thứ hai rạng sáng bốn giờ, đám người Kiều Phong đang ngủ say giấc thì chợt bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại bất thình lình. “Đi ngay lúc này ư?”

Kiều Phong bị Chu Hiểu Mạn đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ rồi? Hôm qua chẳng phải Tô đạo nói là 9 giờ sáng mới tới trường quay hay sao?”

Trợ lý Chu Hiểu Mạn nôn nóng nói: “Kế hoạch thay đổi! Tối qua trời mưa nên hôm nay không thể quay ngoại cảnh, đành phải quay phân cảnh của chúng ta trước. Bên đoàn làm phim kêu diễn viên đến trường quay vào lúc bốn giờ rưỡi!”

Nghe xong lời này, Kiều Phong lập tức mở to hai mắt, tỉnh cả ngủ.

Hắn nắm áo khoác, vội vã mang dép, chạy đến bên cửa sổ nhìn ra.

Quả nhiên.

Bên trong bóng đêm đen kịt, có thể thấy rõ cơn mưa tí ta tí tách ở bên ngoài. Cơn mưa đã kéo dài nửa đêm mà vẫn chưa tạnh.

Nhờ ánh đèn đường có thể thấy rõ những vũng nước lớn trên mặt đường. Kiều Phong không nhịn được xoa ấn đường.

“Hứa Trăn dậy chưa?” Hắn quay sang nói: “Kêu cậu ấy mau tắm rửa, tạm thời không cần trang điểm, trên đường đi tính sau. Còn nữa, đến quầy tiếp tân khách sạn hỏi thử xem có thể thuê xe được không, yêu cầu xe việt dã, chúng ta cần dùng ngay bây giờ!”

Chu Hiểu Mạn hỏi: “Bên phía đoàn làm phim phải trả lời thế nào đây?”

Kiều Phong nói: "Cô không cần quan tâm đoàn làm phim, tôi sẽ liên lạc với họ.”

Chu Hiểu Mạn đáp lời rồi vội vàng chạy đi làm việc. 20 phút sau, ba người lái xe thương vụ thuê của khách sạn, vội vàng chạy tới phim trường Hoành Châu. Mặt đường trơn trượt, Chu Hiểu Mạn không dám lái xe quá nhanh, sợ sẽ xảy ra tai nạn.

Nhưng cô lái xe cẩn thận không có nghĩa là người khác cũng lái xe cẩn thận.

Trên đường đi, họ lần lượt gặp phải hàng loạt chuyện xui xẻo như đường cao tốc hạn chế tốc độ, tắc đường do xảy ra tai nạn giao thông, thành thị bị ngập úng dẫn tới giao thông gián đoạn.

Chờ bọn họ lượn quanh một vòng lớn, cuối cùng tới phim trường Hoành Châu thì trời đã sắp sáng.

Kiều Phong mặt như màu đất.

Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, 5 giờ 45 phút.

“Cậu ở đây trang điểm, tôi đi chào Tô đạo một tiếng.” Kiều Phong dặn dò Hứa Trăn rồi đi tìm Tô Văn Bân.

Hứa Trăn nghe lời ở lại hậu trường, mặc cho stylish trang điểm giúp mình. Hiện giờ trường quay còn chưa dựng xong, hoàn cảnh đơn sơ, thế nên không có phòng trang điểm chuyên dụng. Hai người trang điểm ở một góc tạm thời trưng dụng làm phòng trang điểm, sau đó stylish đưa cho Hứa Trăn một đống quần áo, kêu hắn tìm chỗ thay đồ. Hắn ôm quần áo nhân vật, hơi ngẩn người.

Tìm chỗ thay đồ? Tìm chỗ nào? Không có phòng thay đồ à?

Mặc dù nghi hoặc, nhưng hắn không dám đặt câu hỏi, sợ đây là vấn đề mang tính thường thức. Hứa Trăn lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn ôm trang phục nhân vật đi ra ngoài, định gọi điện cho Chu Hiểu Mạn để hỏi xem cô ấy đã đỗ xe xong chưa.

“Tút tút tút…” Không có người bắt máy.

Hứa Trăn tản bộ một vòng ở phía sau đài, có chút bực bội.