Chương 13: Cường giả chi tâm (Hạ)

Trong bữa cơm, Ba Lỗ Khắc gia tộc một nhà 3 người và quản gia ‘Hi Lý’ cùng nhau dùng bữa. Tiểu Ốc Đốn trên bàn nháo nhào làm loạn cả lên, khiến gian khách sảnh tiếng cười không ngớt. Đợi đến khi bữa cơm kết thúc, sau khi quản gia Hi Lý đã bế Ốc Đốn đi ngủ, Lâm Lôi liền cùng phụ thân Hoắc Cách đàm luận.

“Đúng rồi, thưa phụ thân, giữa ma pháp sư và chiến sĩ thì rốt cuộc ai lợi hại hơn?” Lâm Lôi dò hỏi.

Hoắc Cách đưa mắt nhìn Lâm Lôi một cái cười cười, chỉ lắc lắc đầu: “Lâm Lôi, ma pháp sư cùng chiến sĩ, mỗi người đều có những điểm mạnh riêng. Nếu đơn thuần chỉ xét về thực lực, nếu ma pháp sư và chiến sĩ có cùng cấp bậc, thì hẳn là ma pháp sư cao hơn một bậc. Điều quan trọng nhất chính là… Ma pháp sư có địa vị cực cao, so với chiến sĩ thì còn cao hơn hẳn một bậc. Ví dụ như bát cấp song hệ ma pháp sư vừa rồi, nếu nói về địa vị, sợ rằng ngay cả cửu cấp chiến sĩ so với hắn vẫn còn kém hơn một chút.”

“Thực lực hơn hẳn một bậc, tại sao địa vị lại cách xa như vậy?” Lâm Lôi có phần nghi hoặc.

Hoắc Cách cười nói: “Đầu tiên con phải hiểu được phân cấp của ma pháp sư. Ma pháp sư tổng cộng chia làm 9 cấp. Cấp 1, cấp 2 là ma pháp sư sơ cấp. Cấp 3, cấp 4 là ma pháp sư trung cấp. Cấp 5, cấp 6 là ma pháp sư cao cấp. Còn lại là cấp 7, cấp 8, cấp 9, ba cấp bậc này đều vô cùng khủng bố. Đương nhiên, phía trên cửu cấp ma pháp sư còn có Thánh vực ma pháp sư!”

“Ma pháp sư sở dĩ địa vị cao chính là vì sức phá hoại của bọn họ vô cùng lớn.” Hoắc Cách nâng một chén quả tráp, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nói.

“Sức phá hoại?” Lâm Lôi tò mò nhìn cha mình.

Hoắc Cách đặt cái chén xuống, gật đầu nói: “Một chiến sĩ, cho dù là Long huyết chiến sĩ, một kiếm cũng chỉ có thể giết được gần trăm địch nhân. Một khi đối mặt với trăm vạn đại quân, nhiều nhất cũng chỉ là có thể giết được thống soái mà thôi. Địch nhân đương nhiên có thể thay bằng một vị thống soái mới. Còn ma pháp sư thì sao? Một Thánh vực ma pháp sư có thể tiêu diệt cả 1 tòa thành trì, diệt hơn 10 vạn đại quân. Hơn 10 vạn đại quân đều đã chết hết rồi, thì dù thống soái vẫn còn sống đi nữa phỏng có tác dụng gì đâu? Đối với một quốc gia mà nói, Thánh vực ma pháp sư so với quân đội còn khủng bố hơn.”

Lâm Lôi đã hiểu được một chút.

“Đừng nói Thánh vực ma pháp sư, cho dù là bát cấp, cửu cấp ma pháp sư, trong chiến tranh đều có thể phát ra uy lực kinh người. Cho nên ma pháp sư có địa vị cực kỳ cao quý.” Hoắc Cách lạnh nhạt cười giảng giải.

Lâm Lôi khẽ gật đầu.

Tại một nơi mà ‘Chiến tranh’ là chủ đề chính như Ngọc Lan đại lục. Địa vị của ma pháp sư cao như vậy cũng là điều có thể tưởng tượng được.

“A, đúng rồi, thưa phụ thân, con nhớ là đã từng xem qua một cuốn sách có nói ma pháp sư thân thể tương đối yếu hơn so với chiến sĩ. Có điều con mới nhìn thấy vị ma pháp sư kia có thể dễ dàng từ trên lưng Tấn mãnh long nhảy xuống. Chuyện này… người nói thân thể hắn có thể yếu được không?” Lâm Lôi truy vấn.

Hoắc Cách trả lời: “Chuyện này, nhắc lại một chút nữa, Lâm Lôi, con hẳn là biết tại Ngọc Lan đại lục, người bình thường sống lâu nhất cũng chỉ đến một trăm hai mươi, ba mươi tuổi mà thôi. Trong khi ma pháp sư lợi hại và chiến sĩ thọ mạng tương đối dài, bình thường cũng hai ba trăm tuổi, thậm chí là ba bốn trăm tuổi. Loài người sống lâu nhất cũng chỉ đến 500 tuổi. Chỉ có đạt tới Thánh vực trong truyền thuyết mới có thể trường thọ, sinh mệnh gần như là dài tới vô hạn.”

Lâm Lôi gật gật đầu.

Điều này nó từng được đọc qua trong sách.

“Nhưng này Lâm Lôi, con có biết vì sao mà ma pháp sư lợi hại và chiến sĩ lại sống lâu hay không?” Hoắc Cách ngay lập tức hỏi.

Lâm Lôi ngẩn ra.

Ma pháp sư lợi hại và chiến sĩ sống lâu đến ba bốn trăm tuổi, Lâm Lôi cứ coi điều này là ‘Chuyện đương nhiên’, căn bản là chưa bao giờ nghĩ đến nguyên nhân.

Hoắc Cách thấy vẻ mặt Lâm Lôi, không khỏi bật cười: “Lâm Lôi, đầu tiên ta muốn giảng cho con, trong thiên địa có hỏa thuộc tính, thủy thuộc tính, phong thuộc tính, địa thuộc tính, lôi thuộc tính, quang minh thuộc tính, hắc ám thuộc tính là các đại thuộc tính nguyên tố. Vô luận là ma pháp sư hay chiến sĩ, đều hấp thu các nguyên tố trong thiên địa để tu luyện, cũng chính bởi nguyên nhân này mà bất kể là ma pháp hay đấu khí, đều ẩn chứa những thuộc tính khác nhau. Con nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện ra trong 4 gã nam chiến sĩ của dong binh tiểu đội vừa rồi, đấu khí của tráng hán tóc đỏ cầm đầu chính là hỏa thuộc tính đấu khí, còn đấu khí của 3 người kia thì có phong thuộc tính đấu khí cũng như thủy thuộc tính đấu khí… đấu khí phân thành thuộc tính, ma pháp cũng như vậy!”

Lâm Lôi từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên biết được rằng, nguyên lai… dù là ma pháp sư hay chiến sĩ cũng đều hấp thu những thiên địa nguyên tố giống nhau.

“Ma pháp sư lợi hại, chiến sĩ sở dĩ sống tương đối lâu là bởi vì ma pháp sư hấp thu các nguyên tố trong thiên địa nhập vào trong cơ thể, trong khi tinh thuần luyện hóa thành ‘Ma pháp lực’ thì các nguyên tố này lưu động trong thân thể, được cơ bắp, xương cốt hấp thu, khiến cho thể chất của ma pháp sư càng ngày càng hoàn thiện. Thể chất càng khang kiện, đương nhiên sống càng thọ. Cũng tương tự như vậy – chiến sĩ tu luyện đấu khí cũng là hấp thu các nguyên tố trong thiên địa, qua cơ thể tinh thuần luyện hóa thành ‘Đấu khí’. Nguyên tố lưu chuyển trong cơ thể cũng giống như việc cải thiện thể chất. Chiến sĩ càng lợi hại thì thể chất càng tốt, tự nhiên sống càng lâu.” Hoắc Cách đem toàn bộ những lý thuyết này ôn tồn giảng qua một lượt.

Lâm Lôi bỗng giật mình hiểu ra.

Cứ theo như lời phụ thân nói thì thân thể của ma pháp sư cũng là trải qua thiên địa nguyên tố mà được cải thiện, thân thể phi thường khang kiện.

“Phụ thân, nhưng tại sao người ta lại nói ma pháp sư thân thể yếu nhược vậy?” Lâm Lôi nghi hoặc hỏi.

Hoắc Cách lắc đầu nói: “Điều này mà còn không rõ hay sao? Nói ma pháp sư cơ thể yếu, cũng không phải là họ thực sự yếu, mà là so sánh với các chiến sĩ có cùng cấp bậc thì cơ thể của họ trở thành ‘nhược điểm’ mà thôi. Giả dụ như một bát cấp ma pháp sư, thân thể hắn mặc dù không tu luyện cũng có thể sánh ngang với nhị cấp, tam cấp chiến sĩ. Chỉ là nếu đem bát cấp chiến sĩ ra so sánh, thì cơ thể của bát cấp ma pháp sư đương nhiên là trở nên yếu thế.”

Lâm Lôi vỗ đầu, cười à lên một tiếng.

“Bất quá, mặc dù ma pháp sư cận chiến không được nhưng họ cũng có phương pháp để đối phó. Đầu tiên là thi triển ma pháp thuẫn, tỷ như ‘Thổ thuẫn’, ‘Băng thuẫn’, ‘Phong thuẫn’, ‘Quang thuẫn’ vân vân… trước hết dùng ma pháp phòng ngự ngăn cản, rồi dùng ma pháp công kích để tấn công.”

“Mà ma pháp sư lợi hại còn có một biện pháp khác người, đó là thu phục ‘Ma thú’.”

Nghe thế, đôi mắt Lâm Lôi sáng rực lên.

Nó trong lòng cũng nghĩ đến việc muốn thu phục một ma thú, dạng như thu phục được một Tấn mãnh long cường đại.

“Cường đại ma thú bảo vệ cho ma pháp sư, khiến cho không kẻ nào tới gần hắn được. Như vậy, ma pháp sư có thể thi triển ra ma pháp lợi hại, trực tiếp giết chết đối phương.” Hoắc Cách mỉm cười nói.

Lâm Lôi lập tức vội vàng hỏi: “Phụ thân, làm thế nào mới có thể thu phục được một ma thú?”

Hoắc Cách nhìn vẻ mặt của con trai mà không khỏi bật cười: “Muốn thu phục được một ma thú, cần phải hội đủ 2 điều kiện: Thứ nhất là khiến cho ma thú cam tâm tình nguyện phục vụ con, thứ 2 là phải bố trí một linh hồn khế ước ma pháp trận, khiến cho ma thú trở thành nô dịch cho mình.”

“Điều kiện thứ nhất rất khó, muốn cho ma thú cam tâm tình nguyện phục vụ, e rằng trước tiên phải đánh bại được nó thì mới khiến cho nó cam tâm tình nguyện. Tỷ như con muốn thu phục Tấn mãnh long thì trước hết cần phải đánh bại được nó thì mới được.” Nghe phụ thân nói, Lâm Lôi im thin thít không nói gì.

Muốn tự thu phục được Tấn mãnh long, thì tự mình phải đánh bại được thực lực của Tấn mãnh long ư?

“Điều kiện thứ 2, bố trí linh hồn khế ước ma pháp trận vô cùng phiền toái, tối thiểu phải đạt tới thất cấp ma pháp sư thì mới có đủ thực lực để bố trí.” Hoắc Cách trịnh trọng tuyên bố.

Lâm Lôi ngẩn ra: “Phụ thân, cứ theo như người nói… chẳng phải là chỉ có thất cấp ma pháp sư, hoặc càng cao cấp ma pháp sư thì mới có thể thu phục được ma thú hay sao?”

“Không, không nhất định. Nếu con có đủ kim tiễn thì có thể mua được ‘Linh Hồn Khế Ước’ quyển trục. Đến lúc đó chỉ cần xé ra một chút là có thể trực tiếp hình thành ‘Linh Hồn Khế Ước Ma Pháp Trận’ rồi. Chỉ có điều ‘Linh Hồn Ma Pháp’ quyển trục rất quý.” Hoắc Cách cười thầm.

“Rất quý?” Lâm Lôi hỏi dồn.

“Ta trước đây từng nghe nói phải 1 vạn kim tệ thì mới mua được quyển trục, nhưng lại là không có giá tột cùng.” Lời Hoắc Cách nói khiến Lâm Lôi trong lòng chỉ còn biết cười khổ.

Để thu phục được một ma thú, điều khó nhất chính là phải đánh bại được nó.

Đương nhiên con có thể thu phục được một ma thú nhỏ yếu. Chỉ có điều là thu phục một tiểu ma thú nhỏ yếu thì phỏng có ích lợi gì đâu? Muốn thu phục được một cường đại ma thú, con phải có đủ năng lực để đánh bại được nó. Nếu như dùng âm mưu quỷ kế thì ma thú sao có thể cam tâm tình nguyện được đây?

Cam tâm tình nguyện thuần phục, điều này là không đơn giản.

Mà xem điều kiện thứ yếu tiếp theo, bố trí Linh hồn khế ước ma pháp trận, điều kiện này cũng rất quyết định. Muốn thu phục được một ma thú, nếu không phải là một ma pháp sư lợi hại thì cũng phải là người có tiền. Hao phí ra 1 vạn kim tệ để có được ‘Linh Hồn Ma Pháp Quyển Trục’ thì chỉ có là quý tộc, chứ người bình thường thì nào có dám xa xỉ như vậy.

Lâm Lôi mím môi, khẽ nhíu mày.

“Nếu ta thực sự muốn thu phục được ma thú thì cứ theo như hiện trạng kinh tế của gia tộc, ta chỉ có thể trở thành thất cấp ma pháp sư thì mới có thể đàng hoàng thu phục được một ma thú.” Trong lòng Lâm Lôi thầm tính toán, điều này tự bản thân nó cũng biết là vô cùng khó khăn.

Nhưng điều tiên quyết chính là – mình có có được ‘Thiên Phú’ của ma pháp sư hay không!

Dù sao thì điều đó cũng chỉ có một phần vạn hy vọng. Nếu ngay cả thiên phú của ma pháp sư cũng không có thì căn bản là không có khả năng trở thành ma pháp sư.

(Hết chương 13)