Không thể nén được cơn phẫn nộ trong lòng, Điềm Nhi đột nhiên đứng bật dậy, gằn từng chữ từng chữ, sẵng giọng: “Ngạch nương nói vậy là có ý gì? Nhạc Nhạc là cốt nhục duy nhất của Bát muội muội để lại trên thế gian, cũng là con gái của con và Vương gia, đích thị là tiểu cách cách kim tôn ngọc quý, cớ sao lại thành con hoang, tạp chủng, lời này, nếu để cho Hoàng a mã nghe được, sợ cũng sẽ tức giận đi!”
“Tứ tẩu! Sao tẩu còn dám cãi lại ngạch nương.” Không đợi Đức phi mở miệng, Thập Tứ a ca ở một bên đã không nhìn nổi, chỉ thấy đôi mày kiếm của hắn nhíu lại, trong ánh mắt nhìn Điềm Nhi tràn đầy vẻ bất thiện: “Ngạch nương là trưởng bối của tẩu, dù lời nói ra có gì không tốt, tẩu cũng nên chịu đựng mới phải, cư nhiên lại dám tranh luận lại, có còn chút hiếu đạo nào hay không hả?”
“Ta có hiếu hay bất hiếu, không cần phiền đến Thập Tứ đệ quan tâm.” Điềm Nhi lạnh lùng cười, một bước cũng không nhường nhịn, nói: “Đợi đến lúc con của ngươi cũng bị người ta mắng là tạp chủng, thì lại đến lý luận với ta!”
“Ngươi!!” gương mặt anh tuấn của Thập Tứ a ca Dận Trinh lập tức âm trầm xuống, biểu tình nhìn Điềm Nhi tràn đầy sát khí.
Giống như Thập Tứ a ca không cho phép có người vô lễ với Đức phi, Đức phi cũng ghét nhất là có người lên mặt với con trai mình, cho dù người đó có là một đứa con dâu khác. Chỉ thấy sắc mặt bà vốn tái nhợt đột nhiên căng phồng lên đỏ bừng, cũng không còn dáng vẻ ung dung hoa quý ngày xưa nữa, một đôi đồng tử hiện lên ánh điên cuồng không thể phát giác.
“Quỳ xuống, ngươi đứa con dâu bất hiếu này, lập tức quỳ xuống cho bổn cung!” bà vươn tay chỉ vào Điềm Nhi, như kẻ tâm thần lên cơn mà gào thét.
“Tứ tẩu, tẩu vẫn nên nhanh quỳ xuống thỉnh tội với ngạch nương đi!” Hoàn Nhan thị có ý tốt nói: “Lão nhân gia bà vốn bị bệnh, tẩu cũng đừng chọc giận bà.”
Cơn phẫn nộ cuộn trào trong lòng, Điềm Nhi ôm chặt con gái trong ngực, một đôi đầu gối làm sao cũng không chịu cong xuống.
“Còn nhìn cái gì, chết hết rồi sao! Tần ma ma, giáo huấn con tiện nhân này cho bổn cung.” Lúc này trông Đức phi cực kỳ dị thường, trên mặt bà hiện đầy phẫn nộ, trông đôi mắt như là của một con mèo hoang bị chấn kinh mà đột nhiên xù lông dựng thẳng lên, toàn thân hoàn toàn hiện ra một loại dáng vẻ kích động đến phát điên.
Nhìn Tần ma ma từng bước đi đến, Điềm Nhi cả người căng cứng, Phỉ Thúy và Truy Nguyệt sau lưng vội bước ra trước che chắn hai mẹ con nàng.
Đương lúc bầu không khí còn đang căng thẳng như muốn khiến người đông cứng, ngay tại lúc Tần ma ma mang theo nụ cười không hảo ý vươn tay đến mình, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng hô lớn của thái giám: “Vạn tuế gia giá lâm, Ung thân vương đến, Hoằng Đán tiểu a ca đến ——.”
Nghe thấy cái tên Dận Chân, kèm theo tâm tình thả lỏng chính là nước mắt ủy khuất lăn xuống.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!!” một lát sau, một bóng dáng màu minh hoàng chậm rãi đi vào, một bóng dáng màu xanh nhạt cao ngất cùng một bóng dáng của hài đồng sáu bảy tuổi đi theo phía sau hắn.
Gần như là trong nháy mắt, Dận Chân liền chú ý tới vẻ mặt khóc thầm của Điềm Nhi, con ngươi trong mắt hắn lập tức co rút lại.
“Ừm, đều đứng lên đi!” Khang Hy đế nhàn nhạt quét mắt nhìn tình huống trong phòng, ngồi xuống cạnh Đức phi trên giường.
“Vợ nhà lão Tứ làm sao vậy?” Nhìn Điềm Nhi ôm bọc tã lót đỏ thẫm quỳ ở nơi đó, ông trầm giọng hỏi: “Tại sao lại khóc, bị ủy khuất gì sao?”
Cũng không biết tại sao, từ lúc Khang Hy đế đi vào, cả người Đức phi tựa hồ thanh tỉnh một chút, bà quét mắt liếc nhìn Điềm Nhi bên dưới, có chút khẩn trương cười nói: “Vợ lão Tứ vừa rồi nói sai, bổn cung dạy dỗ vài câu, nàng vậy mà như một bầu nước mắt không cạn a, Tần ma ma còn không mau đỡ nàng đứng lên?”
Điềm Nhi không cần bà ta đỡ, liền vươn tay vịn lên bàn tay nhỏ của Hoằng Đán đưa ra, ngoảnh đầu hướng tới ánh mắt quan tâm của thằng bé, rưng rưng cười cười, ý bảo mình không sao.
Cho dù biết Đức phi nói có chỗ không thật, nhưng ở trước mặt mọi người, Khang Hy đế vẫn tương đối cấp mặt mũi bà, ông cười nói với Điềm Nhi: “Ôm tiểu nha đầu tới cho trẫm nhìn xem một chút.”
Điềm Nhi đi đến trước, nhẹ nhàng chuyển con qua.
Khang Hy đế nhìn khuôn mặt nhỏ xíu trắng nộn trong lòng, trong ánh mắt ánh lên nét yêu thương, nhẹ giọng nói: “Đã đi gặp mẹ con bé chưa?”
Điềm Nhi thấp giọng nói: “Đã đi rồi ạ.”
“Vậy thì cứ nuôi dưỡng đi!” Khang Hy đế cảm khái nói: “Là trẫm đã có lỗi với Bố Sở Da Khắc.”
“Hoàng thượng...” Đức phi khẽ hô một tiếng, ngoảnh mặt đi, lại khóc nấc lên.
Thập Tứ a ca vội vàng khuyên giải vài câu, rất không đồng ý mà nói với Khang Hy đế: “Hoàng a mã, Bố Sở Da Khắc là nữ nhi của ngài, sinh mệnh đều là ngài ban cho, sao lại nói chuyện có lỗi với không có lỗi chứ?”
Khang Hy đế nghe vậy quay đầu, nhìn Dận Trinh một cái thật sâu, rồi sau đó rũ mắt xuống, lại nhìn đứa bé gái xinh xắn trong ngực, trên một bên của khóe môi, bỗng nhiên vẽ lên ý cười trào phúng.
Đức phi siết chặt hai tay Dận Trinh, trên mặt xuất hiện vẻ khẩn trương ra hiệu cho hắn không nên nói nữa.
Đúng lúc này, Nhạc Nhạc trong lòng Khang Hy đế đột nhiên giương miệng nhỏ nỉ non khóc òa lên. Bật cười đem đứa bé xinh xắn trong lòng một lần nữa giao lại cho Điềm Nhi, Khang Hy đế đứng lên nói với Đức phi: “Ừm, trẫm nghe nói nàng bị bệnh, liền tiện đường tới thăm một chút... nên cẩn thận dưỡng bệnh đi!” thấy Khang Hy đế muốn đi, trong mắt Đức phi hiện lên vẻ thất vọng, làm bộ đứng dậy đưa tiễn. Khang Hy đế lại khoát tay áo, không đợi Đức phi tạ ơn, liền xoay người đi ra ngoài cửa. Ai ngờ, lúc đi tới bậc cửa, lại đột nhiên dừng bước, tựa như nhớ tới cái gì quay đầu nói với Dận Chân: “Lão Tứ a, trẫm thấy Hoằng Đán này là đứa nhỏ ngoan, ừm, từ hôm nay trở đi liền ở lại trong cung đi, đi theo giải buồn cho trẫm cũng tốt.” (ông KH này cáo dễ sợ)
Lời này vừa nói ra, trong Vĩnh Hòa cung bỗng chốc liền yên lặng như tờ. Chỉ có thanh âm đầy trầm tĩnh của Khang Hy đế thản nhiên bay ra, ông cúi đầu, trên mặt lộ ra chút hòa ái hiếm có: “Hoằng Đán, có muốn bồi theo bên cạnh tổ phụ không?”
Đã gần sáu tuổi, Hoằng Đán không chút do dự gật gật đầu, vẻ mặt hơi non nớt còn hiện vẻ nghiêm túc, thằng bé nói: “Tôn nhi nguyện ý ạ!”
Khang Hy đế nghe vậy cười ha ha một tiếng, vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nho nhỏ của thằng bé.
Dõi theo bóng dáng một già một trẻ đi xa dần, người đứng ở sau lưng Dận Chân dùng sức siết chặt nắm tay, cố gắng đè nén ngọn lửa cuồng nhiệt bốc lên trong hai đồng tử u tối. “Tứ ca thật sự là hảo phúc khí!” Ngay vào lúc này, một giọng nói không âm không dương vang lên, chỉ nghe Thập Tứ a ca tràn đầy ghen ghét, hừ lạnh nói: “Hoằng Đán chất nhi, cũng thật giỏi biết cách làm Hoàng a mã vui lòng.”
Đối với loại lời nói không hề có dinh dưỡng này, Dận Chân trước nay cũng không thèm lãng phí một chút tâm lực đáp lại làm gì, chỉ dùng ánh mắt đầy cảnh cáo liếc nhìn Thập Tứ a ca một cái, sau đó liền cáo từ Đức phi.
Đợi đến khi vợ chồng Dận Chân đã đi xa rồi, Thập Tứ a ca tức giận thở phì phò, chỉ thấy hắn giậm chân nổi đóa nói: “Ngạch nương, ngài xem hắn, ngài xem hắn đi. Ngài hiện tại sinh bệnh như vậy, hắn thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi, đây là thái độ phận làm con nên có sao? Con thấy trong lòng hắn căn bản cũng không có ngạch nương ngài.”
Túc giận nổi đóa một một phen, cũng không biết chạm phải đến dây thần kinh nào của Đức phi, lập tức khiến cho bà ta trở nên kích động, chỉ nghe bà đột nhiên cất cao thanh âm, lia lịa kêu loạn: “Đúng! Đúng! Hắn không phải con của ta, hắn không phải con của ta!”
“Ngạch nương, ngạch nương, ngài làm sao vậy?” Nhìn Đức phi kích động hoa chân múa tay, lời nói không đầu không đuôi, Dận Trinh không khỏi nhíu mày.
“Thuốc, thuốc...” Đức phi kêu to nói: “Đầu, đầu ta đau quá, nhanh đi lấy thuốc của ta đến đây.”
Tần ma ma nghe vậy vội chạy nhanh tới, từ trong ngăn kéo trên giường hẹp tử đàn lấy ra một bình sứ thanh hoa nhỏ cổ dài, đổ ra lòng bàn tay vài viên thuốc nhỏ, dùng nước ấm giúp Đức phi uống vào.
Lúc đám cung nhân trong Vĩnh Hòa đang còn gà bay chó sủa vì Đức phi phát bệnh, thì trên xe ngựa phủ Ung thân vương, Điềm Nhi cũng vẻ mặt ủy khuất kể lại đầu đuôi cho trượng phu.
“Ngạch nương tại sao lại nói lời như vậy?” Điềm Nhi cau mày, không tài nào hiểu được lẩm bẩm nói: “Nhạc Nhạc là con của Bát muội muội, là cháu ngoại ruột của bà, thiếp thật sự nghĩ mãi không ra, tại sao bà phải nói ra... nói ra những lời khó nghe như vậy...”
Dận Chân nghe vậy hơi trầm mặc một chút, sau một lúc lâu mới sâu kín nói: “Đại khái là bởi vì quá phẫn nộ đi.” Hoặc giả là quá bi thương.
Điềm Nhi ngẩng đầu, ù ù cạc cạc chớp chớp mắt.
Dận Chân như lâm vào hồi ức, nhỏ giọng nói: “Lúc ta sáu tuổi, trong nội cung đã xảy ra một trận hỏa hoạn, ta bị vây trong đám cháy, là Hoàng ngạch nương xông vào, đem ta cứu ra, ta còn sống, nhưng mà ngạch nương lại chết! Hoàng a mã khi đó vô cùng thương tâm, vô cùng tuyệt vọng, tuy ông không nói gì, nhưng trong ánh mắt nhìn ta lại trông như....” Tại sao người chết không phải là ngươi?
Những lời này giống như một câu nguyền rủa, trong mấy chục năm qua vững vàng khắc sâu vào tâm linh hắn, nếu năm đó người chết chính là hắn, Dận Chân nghĩ, có lẽ hết thảy sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại.
“Như vậy không đúng!” Thê tử trong lòng đột nhiên hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng nói.
Dận Chân cúi đầu nhìn nàng.
Điềm Nhi kích động muốn nói gì đó, nhưng trống ngực đập dồn dập, đầu óc hỗn loạn, căn bản không thể sắp xếp từ ngữ cho đúng, chỉ không ngừng chảy nước mắt, khóc nấc thút tha thút thít liên tục nói: “Như vậy là không đúng!”
Dận Chân trên mặt lộ ra nụ cười khổ, thấp giọng nói: “Có gì mà không đúng?”
Điềm Nhi ôm Nhạc Nhạc thật chặt trong lòng, đột nhiên nói: “Nếu có một ngày, thiếp cũng sẽ làm như Bát muội muội, hoặc làm giống như Hoàng ngạch nương...”
“Câm miệng cho gia!” Dận Chân đen mặt, đầy uy hiếp nói: “Gia không muốn nghe.”
Không muốn nghe cũng phải nghe!!! Điềm Nhi hiếm khi kiên trì trừng đôi mắt đỏ au như mắt thỏ, bình tĩnh mà nói: “Nếu có một ngày thiếp sẽ vì con của mình mà chết, vậy khẳng định cũng là tự nguyện, vui vẻ, hạnh phúc mà chết. Sau khi thiếp đi rồi, hy vọng con của thiếp có thể được trưởng thành trong hoàn cảnh được yêu thương, tuyệt đối không hy vọng bọn chúng bị cha mình, hoặc là bất luận kẻ nào nhìn với ánh mắt oán hận. Nếu quả thật như vậy, thiếp cho dù chết cũng sẽ không nhắm mắt.”