Chương 7: Ý trời khó thoát

Chương 7: Ý trời khó thoát

(Mặc dù vị trí của Huy sát tường. Nhưng từ vách tường đến rìa bàn của hắn vẫn có một khoảng cách khá nhỏ cỡ 20cm. Bằng một thần kỳ nào đó, cô Lan Anh lại có thể luồng lách tới vị trí của hắn vào).

Theo bản năng, hắn giật nảy mình và ú ế nói:

- Em tên là Trần Văn Huy.

- Ừ chào em. Kể từ giờ, Huy sẽ là tổ trưởng của tổ 1.

- Dạ!

Thấy cô Lan Anh xoay người lại và rời đi, hắn thở phào nhẹ nhõm và ngồi bệt xuống ghế một cách uể ỏi. Lần nữa úp mặt xuống bàn và nhắm mắt lại, lòng của hắn bỗng nổi lên một cảm giác bất an.

Nghĩ lại câu hỏi thứ hai của cô, hai mắt của Huy đang nhắm nghiền đột ngột mở to ra.

- Đợi đã, sao mình cảm thấy có gì đó sai sai. Hình như lúc nãy cô hỏi tên của mình và sau đó nói cái gì trường trường.

Đang thắc mắc một vạn câu hỏi vì sao, Huy cảm thấy vai của mình bị vỗ nhẹ. Vừa ngẩng cái đầu lên, hắn liền thấy một cánh tay săn chắc đang chìa ra trước mặt của mình. Hắn vẫn chưa hiểu mô tô gì hết thì giọng nói của một tên đực rựa vang lên:

- Ê! Chào Tổ Trưởng. Tui tên là Tùng. Nice to meet Đồng chí. Sau này giúp đỡ tui với nhé.

Nghe tới đây, từng dây nơ-ron thần kinh của Huy hoạt động hết công sức.

- Ủa? Tổ trưởng? WTF??? Sao mình lại làm tổ trưởng rồi? Chẳng lẽ.. chẳng lẽ là lúc nãy.

Rất nhanh chóng, hắn nhận ra mình đã sai.. Sai thật rồi. Cứ ngỡ là cô đang nói “mình vi phạm nội quy của nhà trường” nên hắn mới nói “dạ” cho êm chuyện. Bây giờ thì hay rồi. Haizzz!

Không quan tâm đến bàn tay của thằng Tùng, hắn lập tức đứng dậy, nhìn cô Lan Anh và nói to:

- Cô ơi.. Cô hiểu nhầm rồi. Em không làm được tổ trưởng.

Thanh âm vang lên khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Mặc dù việc này khá ngại, nhưng hắn không quan tâm. Hắn có thể bỏ qua mặt mũi, nhưng khoảng thời gian tự do và quý báu của mình tuyệt đối không được phung phí vào công việc tổ trưởng này.

Lan Anh xoay người lại, lộ ra vẻ mặt khó chịu và nói:

- Hiểu nhầm? Rõ ràng cô và cả lớp đều nghe em đồng ý làm tổ trưởng. Đúng không cả lớp?

Dứt lời, nàng nằng nặc sát khí nhìn quanh lớp một lượt. Tức nhiên bọn trong lớp lập tức đồng thanh hô:

- Đúng rồi. Lúc nãy, cô Lan Anh hỏi “ai tự nguyện làm tổ trưởng tổ 1” thì thấy Huy đứng lên. Xong cô phải đi xuống tận vị trí của cậu để hỏi thêm một lần nữa, cậu cũng đồng ý rồi còn gì?

Nghe vậy, gương mặt của Huy bắt đầu tháo mồ hôi hột. Hắn lấp bấp không biết nói sao cho phải:

- Mình…mình…

Hít sâu một hơi, hắn đưa mắt lên nhìn cô Lan Anh và dùng một điệu cầu xin nói:

- Cô ơi cô… Em thật sự không làm được tổ trưởng đâu ạ. Từ nhỏ cho đến giờ, em chưa bao giờ đụng tới một chức vụ ban cán sự trong lớp nào cả.

- Chẳng lẽ cô muốn để cho một kẻ vô năng như em dẫn dắt cả tổ 1 ư?

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ và cầu xin của tên nhóc này, trong lòng của Lan Anh cảm thấy cực kỳ hả hê và vui sướng.

Kể từ khi thằng nhóc này vào lớp, nàng đã dùng phần lớn thời gian quan sát nó. Cái thằng cáo biệt này vừa vào lớp đã ngủ một mạch cho tới giờ.

Với tư cách là một giáo viên, nàng làm sao có thể chấp nhận được chuyện này. Nhưng hôm nay chỉ là một ngày bình thường, nên nàng không thể trừng phạt hắn.

Và rồi cơ hội đã đến. Nàng sẽ không để cho nó vụt đi. Thằng nhóc này càng đau khổ, nàng càng cảm thấy thoải mái.

- Yên tâm! Bạn Hà cũng giống như em. Nhưng bạn ấy rất can đảm xung phong làm Lớp Trưởng. Nên dù lớp có nát, cũng có ai trách phạt em đâu mà lo. Đúng không Hà?

Kim Hà đang nhìn Huy một cách chăm chú thì nghe cô Lan Anh đề cập đến mình. Lập tức, nàng đỏ mặt vội nói:

- Không sao đâu Huy. Bạn còn có mình mà. Hihi!

Tuy rằng cô đã nói về Lớp Trưởng, nhưng chuyện của nàng là của nàng, chuyện của hắn là của hắn. Cái nào ra cái đó, sao cô lại đưa tính chất bắt cầu vào trong này.

Huy đang tính cầu xin tiếp thì giọng nói thủ thỉ của một đứa con gái vang lên. Ban đầu thì hắn không quan tâm. Nhưng giọng nói này khá quen thuộc, hình như hắn đã nghe ở đâu đó rồi.

Lộ ra vẻ mặt thắc mắc, hắn dời mắt qua để nhận diện cô nàng Lớp Trưởng. Xem thử nàng ta là thần thánh phương nào.

- WTH? Đây là…đây là..Kim Hà.

Hai mắt của hắn như muốn lòi ra khi thấy Kim Hà. Hắn biết nàng ấy, nàng ta từng học chung trường với hắn. Bạn bè chung trường thì bình thường có gì đâu mà hắn phản ứng như vậy?

Vấn đề ở đây là, hình tượng cute phô mai que kia là cái quỷ gì? Dáng vẻ ngây thơ và yếu đuối kia là như thế nào? Kiểu tóc mái chéo không khác tụi con trai đầu rồi? Phong cách mạnh mẽ và cá tính của các chị đại ăn chơi đâu rồi? Vì sao chỉ có vài tháng ngắn ngủi, nàng ta lại biến ra cái dáng vẻ này?

- Ôi trời! Chắc là mình nhầm chăng? Người giống người thôi nhỉ?

Tự vỗ vào má của mình một cái thật mạnh, Huy dùng tay dụi dụi mắt và nói:

- Cậu là Trần Thị Kim Hà, từng học ở trường THCS Bình Tây có đúng không?

Vừa nghe người con trai tên Huy nói tới THCS Bình Tây, sắc mặt của Hà thoáng cứng đờ. Nhưng chưa đầy một giây sau, nàng mỉm cười yếu ớt và đáp lại:

- Ừm! Chắc cậu nhầm rồi. Mình không có học ở THCS Bình Tây. Đây là lần đầu tiên mình nghe tới nó.

Nghe cô nàng nói vậy, Huy im lặng một giây. Rất nhanh, hắn hồi phục tinh thần và nở một nụ lạnh đáp lại:

- Ừm! Trông cậu giống với người bạn đã khuất của mình quá. Xin lỗi vì sự nhầm lẫn này.

Nghe tới đây, não của mọi người trong lớp bị một dấu hỏi to đùng gõ vào.

- Ủa? Biết người ta đã khuất rồi còn cố tình hỏi con Hà? Não thằng này có vấn đề rồi.

Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, Kim Hà có một suy nghĩ khác. Nhưng giờ đây, nàng không thể nói ra ngay tại đây được.

Liếc nhìn Huy và tỏ ra thái độ hối lỗi, Hà đứng lên, rồi cúi đầu một cái và u buồn nói:

- Cho mình xin lỗi..

Nàng chưa nói dứt câu thì giọng nói của hắn chen vào:

- Bạn không cần phải làm như vậy. Người có lỗi ở đây là mình mới đúng. Xin lỗi Hà vì sự bất tiện này.

Dứt lời, Huy cũng cúi đầu xin lỗi nàng.

Chứng kiến mọi chuyện từ đầu, khóe môi của Lan Anh bất giác cong lên. Lần nữa thấy thằng nhóc Huy quay lên nhìn mình một cách âu yếm, nàng hừ một cái và lạnh lùng nói:

- Quyết định được đưa ra. Em đã đồng ý. Cả lớp cũng đã chứng kiến. Em ngoan ngoãn làm tổ trưởng trong một vài tuần đi. Nếu thật sự quá nát, thì lớp sẽ ý kiến với giáo viên chủ nhiệm để thay đổi.

Không để cho Huy phản hồi, nàng đảo cặp mặt phượng đầy sát khí nhìn quanh lớp một lượt, rồi nói:

- Mỗi kỳ, các em sẽ nhận được 500 điểm cá nhân. Nếu như bị trừ, học sinh bình thường hầu như không có cách nào gỡ điểm cả. Chỉ có ban cán sự lớp, nếu đều hoàn thành tốt nhiệm vụ trong kỳ, các em sẽ nhận được số điểm thưởng tương ứng với thành tích của lớp.

- Nhìn những gương mặt ngơ ngác kia, cô biết chắc các em chưa có đọc về nội quy và những quy định mà nhà trường đưa ra. Về nhà mở app và đọc kỹ lại một lần, nếu thắc mắc có thể hỏi giáo viên chủ nhiệm.

- Thời gian cũng không còn nhiều. Nên việc bầu chọn ban cán sự lớp để hôm khác. Việc tiếp theo, các em sẽ đăng ký mua đồng phục trường.

Dứt lời, cô Lan Anh bước ra bên ngoài lớp và gọi điện cho ai đó. Một phút sau, có hai người cùng với cô Lan Anh bước vào trong lớp.

- Đây là anh chị ở nhà may Thanh Xuân. Bây giờ, các em lần lượt đứng dậy để anh chị đo đạc kích cỡ cơ thể.