Chương 28: Chỉ là mới bắt đầu
Nghe cô Mai Anh gọi mình, Thảo lại lần nữa bối rối. Trong lúc nguy cấp ấy, nàng đành phải quay trái quay phải để tìm cọng cỏ cứu mạng.
Nhưng quay sang bên phải, đó là một bức tường. Còn quay lên và quay xuống thì sợ bị cô thấy. Hết cách, nàng đành phải quay sang trái để tìm kiếm sự trợ giúp.
Huy quay sang nhìn cool girl, nàng ta cũng giương mắt nhìn lại hắn.
Thấy hai con ngươi của nàng rung rung, hắn bắt đầu phân tích và đáp lại bằng một ánh mắt chắc chắn.
- Ê thằng cùng bàn! Hai câu đầu thì dễ rồi, nhưng cái câu thứ ba thì chị mày không biết. Mày có chắc là câu trả lời đó đúng không?
- Tui đảm bảo bằng cả tính mạng của mình, câu trả lời này chắc chắn đúng. Ba đời nhà tui sống ở cái đất này, sao lại có thể không biết nó giáp với tỉnh nào được.
Truyền âm xong, Huy dường như cảm thấy còn chưa đủ độ uy tín. Vì vậy, hắn đưa tay phải lên trước bụng và làm ra dấu OK.
Tới nước này, Thảo ngẩng đầu lên nhìn cô, đáp:
- Dạ câu trả lời của bạn Huy đúng ạ.
Nghe vậy, Mai Anh hừ lạnh một cái. Đứng ở vị trí này, nàng làm sao có thể không thấy được ánh mắt trao đổi qua lại của hai đứa kia.
- Tốt! Câu trả lời của Huy là đúng. Lớp đã thoát được giờ D. Hai em có thể ngồi xuống.
- Chúng ta mở sách vở ra để bắt đầu bài học đầu tiên.
- Dạ!
Sau khi đồng thanh đáp lại lời của cô, Huy thở phào một cái nhẹ nhõm và ngồi xuống ghế.
Bất giác, trong lòng hắn bỗng cảm thấy vui vui khi nghĩ tới một vấn đề.
- Thảo đã tin tưởng mình.
Sau 30 phút học bài mới, cô Mai Anh lại lần nữa cho cả lớp một bất ngờ.
Đó là làm bài 15 phút.
Câu 1: Hãy kể tên các dân tộc đang sinh sống trên địa bàn tỉnh Bình Định?
Câu 2: Tên của dãy núi đi qua huyện của ta?
Nhìn thấy hai câu này, có khá nhiều em học sinh gục mặt xuống bàn khóc tiếng mán.
Huy cũng là một trong số đó. Nhưng hắn có một sách lượt. Đó là dù giết lầm cũng không được bỏ sót.
Cứ nhớ được cái tên dân tộc nào, hắn ghi cái tên đó, bất chấp nó là đúng hay sai.
…
Đối với tiết Ngữ Văn, thầy Nam cho cả lớp tự đọc bài văn trong khoảng 10 phút. Sau đó, thầy sẽ gọi một vài em nêu lên cảm nghĩ của bản thân.
Thầy không nói cảm nghĩ đó là đúng, hay là sai. Bởi vì đối với thầy, mỗi người sẽ có mỗi cảm nhận khác nhau. Chúng ta không thể áp đặt nó được.
Tuy nhiên không vì vậy mà lớp đánh giá thầy là một người không có tâm.
Khi có vài em học sinh đưa ra những suy nghĩ và nhận định lệch lạc so với chuẩn mực của xã hội, thầy vẫn ân cần giải thích cặn kẽ từng cái một và định hướng lại cho đúng.
Sau đó, thầy cũng nêu lên cảm nghĩ của mình về bài văn này. Tất nhiên, thầy cũng ghi chú lại với lớp rằng.
- Khi làm kiểm tra, các em mà đưa ra cảm nghĩ và câu từ giống 30% của tui thì zero nhé. Có ai ở dưới THCS dạy cho các em 2 từ Đạo Văn chưa nhỉ?
(Kể từ giờ, tui sẽ không mô tả rõ các môn học nữa nhé AE, trừ khi nó có liên kết tới chuỗi sự kiện ở phía sau).
…
7 giờ 00 phút, thứ bảy, ngày 06 tháng 08 năm 2016.
Hầu như tất cả học sinh khối 10 đều có mặt trong phòng học.
Huy cũng không ngoại lệ. Mặc dù tối hôm qua ngủ khá muộn, nhưng sáng hôm nay hắn đã thức dậy từ lúc 6 giờ để chuẩn bị mọi thứ.
Ngồi tại chỗ, mắt của hắn đảo như rang lạc.
Hình như bài thi này gây cho lớp rất nhiều áp lực, nên gần như tất cả học sinh đều cắm cúi học bài.
Nhìn bọn nó hết lật quyển vở này rồi đến quyển vở khác, từng vết nhăn trên trán của hắn thoáng hiện, não thì thầm suy đoán:
- Ủa? Lộ đề rồi ư? Sao ai ai cũng học bài hết thế?
Hồi phục tinh thần, hắn vỗ vào lưng của thằng ngồi bàn trên và nói:
- Ê Tùng! Cậu biết đề rồi hay sao mà học lắm thế? Có thì chỉ chỗ cho tui học với.
Bị vỗ, Tùng quay xuống lắc lắc cái đầu và đáp:
- Chịu! Tui học đại đó, biết đề thì khỏe rồi.
Nói xong, Tùng quay lên và tiếp tục cúi gầm mặt vào đống tập ở trên bàn.
Thấy vậy, Huy cũng úp mặt lên bàn. Nhưng hắn không phải học bài, mà là ngủ.
- Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn.
- Nhà trường đã cố giấu đề rồi thì quan tâm làm gì cho cực.
…
15 phút sau!
Huy tỉnh giấc khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên:
- Chào cả lớp10a4. Xin được giới thiệu, thầy tên là Nguyễn Văn Dũng. Còn đây là cô Nguyễn Thị Lan Anh. Hôm nay thầy và cô sẽ coi thi lớp các em.
- Giờ đã điểm, bất cứ học sinh nào vào muộn thì xem như tạch. Bây giờ, thầy sẽ phổ biến về nội dung của bài thi thử thách hôm nay.
- Trước tiên, các em hãy lấy một đôi giấy ra và dùng thước chia ra 2 bên. Bên trái, các em ghi là lớp 10a4 và đánh số thứ tự từ 1 đến 50. Còn bên phải, các em để trắng.
Nghe thầy nói, cả lớp liền nhanh chóng thực hiện theo.
2 phút sau, thầy Dũng nhìn thấy lớp đã đánh xong số thứ tự thì bước chầm chậm tới cái bảng.
Quay xuống lớp, thầy vừa nói, vừa ghi:
- Một số luật của bài thi này đã được giáo viên chủ nhiệm phổ biến cho lớp, nên thầy sẽ không nói nữa.
- Vậy nên thầy sẽ nói luôn cái đề thi cho các em. Đề thi: Hãy ghi tên của các bạn trong khối 10?
- Thầy xin nhắc lại, các em chỉ cần ghi duy nhất mỗi phần Tên. Nếu cái tên này là học sinh lớp khác, thì các em chỉ cần ghi thêm lớp học sau nó là được.
Ngay khi thầy vừa dứt lời, bầu không khí trong lớp vốn yên ắng và ngộp ngạp bỗng chốc chuyển thành vỡ òa sung sướng.
Một vài học sinh đã nháy mắt và hú hí tới những người khác. Có một số em còn quay khắp bốn phương để hỏi tên mấy đứa trong lớp.
- Rầmmmmmm!
Tiếng vỗ mặt bảng vừa vang lên, thì đây cũng là lúc thầy Dũng ném viên phấn vào thằng Hoàng và quát to:
- Tất cả im lặng.
Khi thầy vừa dứt lời, thân hình của cô Lan Anh động đậy và bước tới bàn 1 dãy bàn số 5.
Đứng mặt của thằng Hoàng, nàng lạnh lùng nói:
- Em đã quy phạm quy chế thi, lỗi gian lận. Mời em nộp lại bài và rời khỏi phòng thi.
Thằng Hoàng còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đôi giấy trên bàn đã bị một cánh tay trắng nõn cầm lấy.
Sau đó, nàng đi tới những vị trí khác. Chẳng mấy chốc, nàng đã quay trở lại và đứng trước lớp. Lúc này, tay của nàng đã cầm lấy 4 đôi giấy trắng.
Cùng lúc này, cả lớp lại lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Cái miệng của họ đang há hốc chào hỏi cũng lập tức ngập chặt lại.
Một áp lực vô hình xuất hiện khiến cho sắc mặt ai nấy cũng đều tái nhợt.
Đứng trước lớp, hai mắt vô cảm của Lan Anh nhìn quanh lớp một lượt, miệng đỏ khẽ hé:
- Phạm Tiến Hoàng, Nguyễn Thị Yến Nhi, Nguyễn Văn Đức và Đào Thanh Sơn bị bắt vì tội gian lận trong thi cử. Nếu có kiện cáo, thì các em hãy xuống phòng hội đồng.
- Còn bây giờ thì xin mời những em này nhanh chóng rời khỏi phòng thi.
Nghe thấy tên của mình, cả bốn em học sinh trừng to hai mắt nhìn lên bên trên, thân hình thì cứng ngắt như bị điểm huyệt.
Mãi tới khi giọng nhắc nhở của cô Lan Anh vang lên lần thứ, cả đám mới hồi phục tinh thần.
Nhi là người bừng tỉnh đầu tiên. Lúc này, hai hốc mắt của nàng đã đỏ hoe, người thì run và nấc lên từng đợt.
Mặc kệ những giọt lệ lăn dài trên đôi gò má, nàng nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Hiện tại, mục tiêu của nàng chỉ có một, đó chính là phòng hội đồng.
Thấy vậy, ba thằng kia thở dài một cái và lần lượt rời khỏi phòng thi.