Chương 19: Vô đề
Sau khi ghi tên mình vào trên bảng, hắn bước xuống dưới bục giảng và đảo ánh mắt vô hồn nhìn quanh lớp một vòng.
Hít một hơi thật sâu, giọng nói có vài phần ấm áp được cất lên:
- Lời đầu tiên, em xin thay mặt lớp cảm ơn cô Mai Anh đã tạo ra thử thách này nhằm giúp chúng em có thể tự tin trước đám đông.
- Lời thứ hai, em xin cảm ơn cô và tất cả các bạn đã dành thời để nghe em nói khùng nói..À nhầm…nghe em giới thiệu về bản thân của mình.
Nhìn gương mặt nửa to nửa nhỏ và nửa đen nửa đỏ của Huy, tất cả mọi người trong lớp đều cảm thấy cực kỳ buồn cười. Vì vậy, họ dùng tay bịt miệng lại để ngăn chặn tiếng cười của mình phát ra.
Nhưng khi giọng nói của hắn vang lên, họ không thể chịu đựng được nữa. Từng điệu cười “khặc khặc” “hi hi ha ha” cứ rù rì, rì rào ở bên dưới lớp.
Thậm chí đến cả Mai Anh đang cố tỏ ra lạnh lùng nghiêm túc cũng phải bật cười trước bộ dáng này của thằng nhóc này.
Huy biết chứ, nhưng đành chịu. Hít một hơi dài để lấy bình tĩnh, hắn trình bày tiếp:
- A hèm..Lời thứ ba, em xin được phép giới thiệu với tất cả mọi người ở trong lớp. Em họ Trần, tên Huy, chữ lót là Văn. Cô và các bạn có thể gọi em là Huy cũng được.
- Lời thứ tư, em chỉ muốn nói rằng em không làm được Tổ Trưởng. Em không làm được Tổ Trưởng. Em không làm được Tổ Trưởng.
- Nhưng trong thế tình ngay lý gian, em không thể không nhận đãi ngộ này. Một chức vụ liên quan đến sinh mệnh của cả lớp, sao lại có thể rơi lên đầu một kẻ vô năng như em chứ? Thế nên, nếu được, em xin cô Mai Anh hãy rũ lòng thương cho em quay trở lại làm dân thường ạ.
- Và lời cuối cùng, em xin được kết thúc phần trình bày của mình. Chúc cô và tất cả các bạn có một ngày vui vẻ.
Ngay khi vừa dứt lời, tiếng vỗ tay “phanh phách” và tiếng cười trêu hú hét của đám trai gái nhanh chóng vang to lên.
- Trời! Đỉnh quá Huy ơi…
- Được của ló đấy nhể..
- Thằng này khá..
Nghe được những lời tung hô có cánh này, Huy chỉ cười gật đầu một cái để đáp lại họ. Sau đó, hắn lập tức đảo mắt liếc nhìn về phía cửa lớp.
Tức thì, mắt của hắn như keo 502 dán chặt vào hai tiểu bạch thỏ đang phập phùng và nhảy lên nhảy xuống trong cái hang kia.
Tức khắc, tốc độ lưu thông máu tăng mạnh. Khuôn mặt của hắn nhanh chóng căng cứng, một bên mặt còn lại cũng dần dần chuyển đỏ.
Phản ứng của cơ thể khiến cho con lợn trong lòng của hắn cũng tỉnh lại.
Nhìn thấy hai tiểu bạch thỏ của cô Mai Anh nô đùa, con lợn trong hắn cũng muốn phá tan cái lồng giam để nhảy ra và chơi cùng chúng nó.
…
Cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Huy, Mai Anh hừ lạnh một cái và trừng mắt nhìn lại.
Thấy cô trừng mình, hắn nhanh chóng bóp đầu con heo và lôi nó vào cái lồng giam khóa chặt lại. Sau đó, hắn nở một nụ cười và dùng một chất giọng năn nỉ nói:
- Cô ơi. Cô bầu bạn khác làm tổ trưởng tổ 1 được không ạ?
Huy vừa dứt lời, chất giọng như đinh đóng cột của cô Mai Anh liền vang lên:
- Khôngggg! Cô thấy em có máu sắc lang…à máu lãnh đạo chảy trong người. Nên cô nghĩ em làm chức vụ này rất phù hợp.
Biết rằng chuyện này không thể xin xỏ được nữa, hắn thở dài một cái và lững thững đi về vị trí của mình.
Vừa đặt cái mông xuống ghế, con nhỏ Nhi quay sang nói nhỏ:
- Ê Huy. Mặt của cậu không cân đối nhỉ? Hay là để tui giúp cậu cân bằng lại nha?
- Không cần!
Kệ cô nàng này nghĩ gì, hắn chốt câu cuối xong thì úp mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Nghe vậy, Nhi hừ một cái rồi quay sang Linh nói nói cười cười.
…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Huy phải tỉnh giấc vì bị lay người.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn sang phải thì thấy Thảo lạnh lùng đứng đó. Biết cool girl muốn đi ra bên ngoài, hắn đành phải lờ đờ đứng lên và bước ra ngoài.
- Aiza! Cái bàn đôi này bất tiện thật. Nhìn bề ngoài của trường, mình thấy cũng đâu có thiếu cơ sở vật chất. Sao họ lại chơi cái trò bàn đôi rồi lại còn dính với ghế thế này?
- Có dụng ý gì hay sao?
Từ trong suy nghĩ đi ra, hắn còn chưa nhận thức rõ thì đã có vô số sợi tóc óng dài suông mượt cứ thế bay phấp phới vào mặt.
Theo những sợi tóc này ập đến, một mùi hương thơm ngát phả vào mũi khiến cho hắn như si như mộng.
Mãi tới khi những sợi tóc này lướt khỏi mặt hắn, Huy mới hoàng hồn ngơ ngác giương mắt nhìn theo bóng lưng có chút cô độc ấy.
- Thích con nhỏ lạnh lùng đó rồi hay sao mà ngắm ghê thế?
Giọng chua ngoa của con nhỏ Nhi vang lên đã kéo cho hắn quay trở lại thực tại.
Không muốn mọi người để ý nhiều, hắn bơ luôn con nhỏ Nhi và ngồi lại vào vị trí của mình.
Thấy hắn ngồi lên ghế và không đáp lại lời của mình, sắc mặt của Nhi đỏ lên vì tức tối.
Nhưng rất nhanh, nàng hồi phục tinh thần và giương mắt nhìn lên bảng. Môi mỏng khẽ nhếch lên và nói vu vơ:
- Hừ! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
- Mấy thứ con trai vừa xấu, vừa nghèo, lại còn cố tỏ ra lạnh lùng chảnh chó. Bọn này khinhhhh! Đừng là nói yêu, thậm chí cả đời đừng mong có đứa con gái nào làm bạn.
Huy biết rõ con nhỏ Nhi đang miệt thị bản thân chứ, nhưng hắn sẽ không đứng lên để phản biện.
Bởi vì đúng thật, con nhỏ này nói chuẩn.
Tuy rằng thâm tâm của hắn thì không đồng tình, nhưng trong mắt người ngoài thì hắn chính là loại người như vậy mà. Ừ!
Cãi làm gì cho mệt óc và tốn thời gian, họ thích nghĩ sao thì nghĩ. Hắn cứ sống theo phong cách của hắn và không làm phiền ai là được.
Nhìn cool girl đã viết xong tên và số điện thoại lên bảng, Huy nhanh chóng đánh bay những suy nghĩ tiêu cực đi và bắt đầu thưởng thức màn giới thiệu này.
…
Trước khi Thảo bước lên bục giảng, cả lớp vốn ồn ào náo nhiệt. Tuy nhiên khi nàng ta xoay người lại và nhìn xuống bên dưới, hai mắt của họ thì mở to, còn mồm thì há hốc ra. Bầu không khí trong lớp lập tức rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Nhưng chớp mắt sau, tiếng hú hét và vui cười của đám con trai vang to lên:
- Xinh quá bọn mày ơi. Sao nãy giờ tao không thấy con nhỏ này nhỉ?
- Má xinh thật! Số điện thoại của nó kìa bay. Mau lưu lại, có gì còn rủ em nó đi café. ..v.vv
Nghe bọn dưới lớp bàn tán xôn xao, Mai Anh lập tức quát to:
- Tất cả im lặng để cho bạn giới thiệu.
Nhìn con bé để mái tóc Hime này, Mai Anh cũng thầm thán phục không ngớt về nét xinh đẹp cá tính của cô nàng.
Nhưng công ra công, tư ra tư, việc nào làm chuyện đó. Vì vậy, nàng nghiêm mặt lại và nói to:
- Thảo! Em cũng giống như bạn Huy. Giới thiệu trong 1 phút cho cô.
- Đừng hỏi cô tại sao. Vì chính em là người hiểu rõ nhất.
Nghe vậy, Thảo nhìn sang cô và hé môi mỏng nói:
- Dạ! Em hiểu rồi ạ.
Sau đó, nàng quay xuống lớp, nói:
- Xin chào tất cả các bạn. Mình tên là Vũ Thị Thảo. Mình mới chuyển đến thị trấn này chưa được bao lâu nên mong mọi người giúp đỡ.
- Thật sự mà nói thì mình cũng không biết nói gì để hết khoảng thời gian 1 phút kia.
- Vậy nên mình xin kết thúc phần giới thiệu về bản thân. Cảm ơn cô và các bạn đã quan tâm theo dõi.
Nghe thấy tông giọng của cool girl cực thấp và mang một nét hờ hững, cả lớp dường như đóng băng lại trước khí tức lạnh giá đang tỏa ra từ trên người của cô nàng. Nhưng rất nhanh sau đó, từng tảng băng này bị tan chảy khi nàng ta chốt câu cuối.