Chương 6: [Bản Dịch] Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chỉ có Linh Lăng Khách là không bị mất mát gì. Trên mặt hắn ta thì tỏ vẻ đồng cảm, cũng hùa theo chửi rủa nhưng trong lòng lại rất thoải mái. Lúc đó, hắn ta đã tặng một lá bùa, may mà mặt dày, lại có trí nhớ tốt nên trước khi xuống núi đã lấy hết can đảm đòi lại lá bùa, không để Vệ Hồng Khanh chiếm được.

Tả Cao Phong còn lẩm bẩm trách móc Linh Lăng Khách vài câu, đại ý là tại sao không nhắc nhở mọi người một tiếng. Tuy nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, hắn ta đã không nói tiếp được nữa. Vệ Hồng Khanh đã chia thời gian cử hành hôn lễ cách xa nhau, mọi người đều không gặp mặt được, làm sao mà nhắc nhở?

Lại có người hỏi Tây Sơn Cư Sĩ, ngươi không phải là thần cơ diệu toán à? Sao lại không tính ra được chuyện này? Khiến Tây Sơn Cư Sĩ rất lúng túng, không ngừng giải thích: "Đây là lòng người, không phải thiên thời, làm sao mà tính được?"

Lưu Tiểu Lâu càng thêm đau lòng, gốc linh sâm đó đã ba trăm năm tuổi, ba trăm năm tuổi đấy! Cứ thế mà mất đi, thật là không đáng mặt nam nhi! Cho dù muốn tìm người, nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, biết đi đâu mà tìm?

Vệ Hồng Khanh, ngươi đúng là đồ khốn, muốn bảo bối thì nói một câu là xong mà? Muốn gốc linh sâm đó thì cứ nói với ta, chúng ta là huynh đệ sống chết có nhau, chẳng lẽ ta còn tiếc... ừm... Chẳng lẽ ta lại thiếu ngươi món hạ lễ này. Bao nhiêu năm tình nghĩa, chỉ vì một gốc linh sâm, đáng sao?

Sau một ngày dài mệt mỏi, Lưu Tiểu Lâu buồn bực trở về dãy Càn Trúc. Giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình nuốt cục tức này. Mấy ngày sau, hắn mới cố ép mình quên đi khoản tổn thất này.

Suốt mấy ngày liền, Lưu Tiểu Lâu đều nằm dài trên cái hiên ba thước trước căn nhà tranh, phe phẩy chiếc quạt lá chuối, chậm rãi suy nghĩ về con đường tu hành sắp tới.

Thiên hạ ngày nay, các đại tông môn đã chiếm hết các động thiên phúc địa. Những tán tu nhỏ bé không có xuất thân chính thống chỉ có thể tranh giành những tài nguyên mà các đại tông môn vô tình bỏ sót, mỗi bước tiến đều vô cùng khó khăn. Con đường tu hành dài đằng đẵng, chỉ riêng Luyện Khí thôi đã có mười cửa ải phải vượt qua, mà bản thân hắn mới chỉ đi được bước thứ hai. Con đường phía trước thật sự gập ghềnh!

Nhưng tất cả đều vì trường sinh, dù có gập ghềnh đến đâu cũng phải cắn răng mà đi tiếp.

Hiện tại đang là mùa hè, còn vài tháng nữa mới đến mùa thu hoạch linh điền ở núi Nga Dương nên tạm thời không thể trông chờ vào phần thù lao đó. Hơn nữa, những năm trước, Tàng gia chỉ tuyển hai mươi tán tu để giúp thu hoạch linh điền, hắn cũng không chắc sẽ tranh được cơ hội.

Đi thử vận may ở đổ phường Bát Nghĩa Trang? Lần trước đã bị một trận đòn nhừ tử mà chẳng được gì, đúng là hạ sách.

Còn nữa, đã nửa năm rồi không có thiệp anh hùng nào được phát ra, không biết lần tiếp theo sẽ là khi nào?

Đang mơ màng suy nghĩ, bỗng chiếc chuông gió trên mái hiên rung lên, tiếng "đinh đông, đinh đông" vang vọng.

Lưu Tiểu Lâu nhìn về phía con đường núi, một bóng người đột nhiên xuất hiện từ trong rừng và đứng trước *cửa sài.

*Cửa làm bằng cành cây.

Lưu Tiểu Lâu ngẩn người: "Đới Tán Nhân..."

Người đến mặc áo đỏ thẫm, chính là tiền bối của hắn, bạn tri kỷ của lão sư hắn, tên là Đới Thăng Cao, hiệu là Đới Tán Nhân.

Đới Thăng Cao im lặng nhìn Lưu Tiểu Lâu một lúc, rồi nói: "Đi thăm mộ tiên sinh đi."

Lưu Tiểu Lâu mở của sài, đi trước dẫn đường. Khi vào sâu trong rừng trúc, một ngôi mộ đơn sơ nằm dưới vài bụi trúc xanh. Trước mộ có một tấm bia, ghi dòng chữ "Mộ của ân sư Tam Huyền tiên sinh".

Đới Thăng Cao lấy ra một ống trúc, mở nút, bên trong chứa đầy rượu vàng đục.

Ông ấy ngồi xếp bằng trước bia mộ, vừa rót một ngụm vừa uống một ngụm, đối ẩm với bia mộ một lúc lâu, cho đến khi rượu cạn hết.

Một lúc sau, ông ấy mới khẽ hỏi Lưu Tiểu Lâu đang đứng trang nghiêm bên cạnh: "Nửa năm nay, tu hành của ngươi thế nào rồi?"

Lưu Tiểu Lâu thành thật trả lời: "Khó có tiến triển."

Đới Thăng Cao thở dài: "Trước kia còn có lão sư của ngươi, từ nay về sau chỉ có thể dựa vào chính mình."

Lưu Tiểu Lâu nhìn bia mộ, khẽ gật đầu: "Tiền bối nói đúng."

Đới Thăng Cao lấy ra một tấm thẻ gỗ, lật qua lật lại trong lòng bàn tay, rồi nói: "Vương lão đại lại phát thiệp anh hùng, muốn đánh vào sơn trang Trương thị trên núi Cẩm Bình, Tương Nam."

Lưu Tiểu Lâu lập tức phấn chấn, hỏi: "Là trang tử của Trương Tiên Bạch, đệ nhất tiễn của Tương Nam sao?"