Chương 43: [Bản Dịch] Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Tìm vài cọng dây leo xanh nối lại với nhau, dài khoảng bảy tám trượng. Một đầu buộc vào thân cây bên cạnh, đầu kia quấn quanh cánh tay, Lưu Tiểu Lâu nhún người nhảy xuống. Khi còn cách mặt đất khoảng mười trượng, dây leo đã hết, hắn lập tức buông dây, nhắm vào một tảng đá nhô ra để đáp xuống. Dựa vào sức bật của đôi chân, hắn tiếp tục nhảy xuống.

Lần nhảy tiếp theo, chỗ đặt chân là một đoạn rễ cây mục nát, vừa chạm vào là lập tức gãy rời, khiến Lưu Tiểu Lâu rơi thẳng xuống.

Nhưng dù sao cũng đã tu hành mười năm, hắn không hề hoảng loạn. Hai tay chụp lấy, trong tầm mắt tìm kiếm chỗ nào có thể bám víu, có thể là một ngọn cỏ, một hòn đá hay một khe đá. Qua vài lần như vậy, hắn liếc xuống phía dưới, ước chừng còn cách đáy vực bốn đến năm trượng nữa, liền lộn nhào một vòng trên không rồi đáp xuống nước, tạo nên một màn tung tóe bọt nước.

Do ít nhảy vực nên kinh nghiệm còn thiếu, khi đáp xuống lại chọn sai tư thế, mông chạm đất trước, đau đến nỗi hắn phải nhăn nhó.

Lưu Tiểu Lâu xoa xoa mông, lấy lại sức rồi tiếp tục lên đường. Đi vài bước sau bắt đầu trèo lên vách đá.

Với tu vi hiện tại của hắn, việc leo vách đá dễ hơn nhiều so với xuống vực. Tuy tốn thời gian nhưng an toàn hơn. Một khắc sau, hắn đã leo đến chỗ cây thông già trên đỉnh vách, vận chuyển chân nguyên, sau đó lộn người nhảy lên.

Ngoảnh đầu nhìn lại, nơi hiểm trở như vậy mà mình vượt qua như đi trên đất bằng, cảm giác tự hào trào dâng.

Đang lúc kiêu ngạo, thì một sợi dây leo xanh bỗng từ phía đối diện ném qua, quấn quanh cành cây thông già dưới chân vài vòng, rồi kéo căng ra.

Một bóng người nhẹ nhàng bước trên dây leo, đầu đội mũ rộng vành, không thấy rõ khuôn mặt. Người đó liếc nhìn Lưu Tiểu Lâu, nói: "Đi đường à?", không đợi trả lời đã bước đi.

Lưu Tiểu Lâu "À" một tiếng, nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn ta rời đi, lại nhìn sợi dây leo tạo thành cầu dây trước mặt, vỗ trán, cảm giác tự mãn bỗng chốc biến mất.

Sau đó hắn quay người đi tiếp lên đường, chưa được mấy bước thì nhìn thấy vị khách đội mũ rộng vành vừa bắc cầu dây đã dừng lại phía trước, đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình. Lưu Tiểu Lâu lập tức cảnh giác, vận chuyển chân nguyên, chuẩn bị đối phó.

Đừng tưởng ngươi biết bắc cầu dây là ta sợ ngươi, cùng lắm thì đấu một trận!

"Lưu hiền đệ?" Người kia đột nhiên lên tiếng, rồi cười ha hả: "Đêm tối quá, suýt nữa không nhận ra, đúng là hiền đệ!" Nói rồi, hắn ta cởi mũ ra.

Lưu Tiểu Lâu kinh ngạc: "Tả Hạp chủ? Thật là... trùng hợp quá..."

Người này chính là Tả Cao Phong, cũng là một tu sĩ tán tu ở núi Ô Long, động phủ tu luyện nằm ở Bán Mẫu Hạp, cách dãy Càn Trúc của Lưu Tiểu Lâu mười bảy, mười tám dặm, ngăn cách bởi năm, sáu ngọn núi lớn, bình thường hiếm khi gặp mặt.

Nếu là trước đây, gặp Tả Cao Phong thường không để ý đến nhau, nhiều lắm cũng chỉ gật đầu chào. Nhưng từ sau khi bị Vệ Hồng Khanh gạt lấy hạ lễ cách đây nửa năm, hai người có chút đồng cảm với nhau.

"Nửa năm không gặp, Lưu hiền đệ vẫn khỏe chứ?"

"Nhờ phúc của Tả Hạp chủ, vẫn sống tạm qua ngày."

"Nửa đêm thế này, hiền đệ định đi đâu vậy?"

"Tiểu đệ định đến Tương Đông thăm bằng hữu, còn Hạp chủ?"

"Tả mỗ đến Thạch Môn thăm người thân. Đêm nay tình cờ gặp được hiền đệ, quả thật là có duyên, ha ha."

"Đúng là có duyên thật, ha ha."

"Đã vậy, chúng ta cùng kết bạn nhé."

"Cung kính không bằng tuân mệnh!"

Thế là hai người kết bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua núi Vũ Lăng.

Trong núi quả nhiên đầy rẫy côn trùng và rắn rết, dọc đường gặp không ít. Tả Cao Phong đã đạt đến Luyện Khí tầng bảy, tu vi cao hơn Lưu Tiểu Lâu bốn tầng nên việc đồng hành cùng nhau, khiến những loài côn trùng và rắn rết bình thường không còn là mối đe dọa với họ. Chỉ có điều, một con rắn độc có tên "Xà Hoàn Đầu Bạc" thật sự khó nhằn. Nếu chỉ có mình Lưu Tiểu Lâu thì chắc chắn hắn không thể đối phó nổi, nhưng nhờ có Tả Cao Phong ở bên, một người dụ địch chính diện, một người vòng ra sau tập kích, chỉ tốn chút thời gian đã hạ gục được con linh xà có nọc độc mạnh này.