Vệ Hồng Khanh tu luyện tại vách núi Quỷ Mộng, chỉ cách Càn Trúc Lĩnh chừng nửa giờ đi bộ đường núi. Khi Lưu Tiểu Lâu đến nơi, mặt trời đã dần lặn về phía tây, vì thế hắn vội vã leo nhanh lên sườn núi. Đại hôn của huynh đệ mình mà lại đến trễ thì trong lòng hắn sẽ cảm thấy rất áy náy.
Trên sườn núi có một hang đá, đó chính là động phủ của Vệ Hồng Khanh. Động phủ của tán tu tại núi Ô Long thường rất giản dị, hoặc là mái nhà tranh, hoặc là hang đá. Bên trong động phủ cũng chỉ có vài món đồ thô sơ, chẳng có gì giá trị. Điều này là để thuận tiện cho việc bỏ trốn khi bị các môn phái lớn đến truy quét.
Tuy nhiên, hôm nay là ngày đặc biệt nên Vệ Hồng Khanh đã trang trí lại vách núi Quỷ Mộng của mình. Những dải lụa đỏ và đèn lồng treo đầy trên vách núi trước cửa động, bên ngoài đặt ba chiếc bàn đầy ắp rượu thịt. Bằng hữu tán tu thân thiết với Vệ Hồng Khanh không nhiều, nghe nói chỉ mời sáu người. Tính luôn vài sư trưởng và thân hữu từ phía song tu đạo lữ, tổng cộng cũng chỉ có mười hai chỗ ngồi.
Lưu Tiểu Lâu là người đến đầu tiên.
Vệ Hồng Khanh đang ngồi nhâm nhi chút rượu bên bàn tiệc chính.
Lưu Tiểu Lâu bước tới, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hắn ta. Vệ Hồng Khanh tiện tay rót cho hắn một chén rượu, hắn cũng nâng chén uống cạn, rồi lấy cây linh sâm ra đặt lên bàn, mặt đầy vẻ tiếc nuối đẩy nó qua.
“Đây là cây linh sâm mà sư phụ ta đã hái được từ núi Thủ Dương, ba trăm năm tuổi. Hôm nay là ngày huynh kết đôi song tu, coi như chút tấm lòng, mong huynh đừng từ chối.”
Vệ Hồng Khanh không từ chối, cầm lấy cây linh sâm, ngắm nghía một lúc rồi bất ngờ cắn một miếng.
“Không phải...” Lưu Tiểu Lâu không kịp phản ứng, định ngăn cản nhưng nghĩ lại cây linh sâm này đã là lễ vật tặng đi rồi, nên đành nhịn đau mà nói: “Không phải ăn như vậy đâu... Ngâm rượu không tốt hơn sao? Phí quá đi... Mà lại nữa, tẩu tẩu còn chưa tới, huynh ăn trước thế này là sao? Còn chưa để tẩu tẩu nhìn qua cây linh sâm này mà! Thôi nào, đừng ăn nữa...”
Vệ Hồng Khanh mới ăn vài miếng đã đỏ bừng mặt. Tu vi của hắn ta đang ở tầng thứ năm của cảnh giới Luyện Khí, dù khả năng chịu đựng linh lực mạnh hơn Lưu Tiểu Lâu gấp nhiều lần nhưng ăn một nửa cây linh sâm chứa đầy chân nguyên như vậy cũng bị nghẹn đến không thở nổi.
Đợi hắn ta hồi phục đôi chút, Lưu Tiểu Lâu mới đau lòng liếc nhìn nửa cây linh sâm còn lại, rồi nói: "Đừng ăn nữa, giữ lại cho tẩu tẩu xem. Không thì người ta lại nghĩ đệ đến đây chỉ để ăn chực..." Nhìn quanh động phủ trống rỗng và bàn tiệc không bóng người, hắn lại hỏi: "Đoàn đưa dâu khi nào đến? Còn mấy người Tả Hiệp Chủ đâu, sao vẫn chưa thấy?"
Chỉ thấy mắt Vệ Hồng Khanh đỏ hoe, nhìn Lưu Tiểu Lâu đờ đẫn không nói một lời.
“Vệ huynh, sao thế? Nói... nói gì đi chứ!”
"Linh Nhi không chịu gả nữa rồi..."
"Cái gì?"
"Huynh bị Hạ gia từ hôn rồi..."
Lưu Tiểu Lâu sững sờ một lúc, sau đó lập tức bùng nổ: "Dựa vào cái gì? Để ta tìm bọn họ hỏi cho ra lẽ!"
Vệ Hồng Khanh đau buồn nói: "Nàng gả vào phái Chương Long rồi, làm thiếp của một đệ tử nội môn Tang Thiên Lý..."
Lưu Tiểu Lâu vừa nổi giận, bỗng chốc im lặng.
Cái gọi là tình sâu nghĩa nặng giờ đây còn có ý nghĩa gì nữa?
Phái Chương Long là đại tông môn danh tiếng ở Tương Tây, chiếm giữ phúc địa núi Chương Long. Tang Thiên Lý lại là đệ tử nội môn của phái này, tương lai nhất định rộng mở. Dù Linh Nhi chỉ làm thiếp, nhưng so với việc theo một tán tu như Vệ Hồng Khanh ở núi Ô Long thì tốt hơn nhiều. Không trách được Hạ gia lại đổi ý hủy hôn.
Lưu Tiểu Lâu chỉ biết an ủi: "Vệ huynh chịu nhục nhã này, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ chung sức đồng lòng. Năm nay, đệ và các huynh đệ trong núi sẽ bàn nhau, mùa thu năm nay, tuyệt đối không đi giúp việc cho Hạ gia nữa."
Vệ Hồng Khanh vỗ tay hắn, tỏ ý cảm ơn.
Lưu Tiểu Lâu lại hỏi: "Thế còn Tả Hiệp Chủ bọn họ đâu? Không đến dự… tiệc sao?"
Vệ Hồng Khanh cười khổ: "Không có hôn lễ, thì làm gì có tiệc? Không có tiệc, bọn họ đến làm gì?"
Không biết nói gì thêm để an ủi, Lưu Tiểu Lâu chỉ có thể ngồi lại cùng Vệ Hồng Khanh uống rượu giải sầu.
Người không say nhưng lòng tự say. Uống được một lúc, Lưu Tiểu Lâu chẳng hề hấn gì nhưng Vệ Hồng Khanh thì đã say mèm. Trước khi ngã gục, cuối cùng hắn ta cũng bật khóc lớn: "Tiểu Lâu, đệ cứ về đi, đừng lo cho huynh nữa, cứ để huynh ở một mình một lúc..."