Lâu Chân Ngũ nhìn lướt qua danh sách, gạch bỏ ba cái tên ở trong đó: "Ba người này không phải là nhân sĩ của Kinh Tương, chỉ mới chuyển đến mấy năm, ai biết có lai lịch gì?"
Tô Chân Cửu nói: "Thiên phú rất xuất sắc."
Lâu Chân Ngũ nói: "Vậy thì cũng không cần. Phải biết rằng căn cơ của phái Động Dương ta ở Tương Nam, vẫn phải chọn lấy nhân tài có lai lịch rõ ràng mới được. Người xứ khác ngụ tại nơi đây, mất ba, năm mươi năm vẫn chưa thể bồi dưỡng thành thục, nếu như trong phái có xảy ra chuyện gì thì chúng cũng thường hay chân trong chân ngoài."
Tô Chân Cửu gật đầu, mặc dù cảm thấy tiếc, nhưng cũng thấy điều Ngũ sư huynh nói chí phải.
Lâu Chân Ngũ xem đến cuối cùng, bỗng nhiên nhíu mày lại: "Sao lại còn có một tên ở núi Ô Long? Lưu Tiểu Lâu?"
Tô Chân Cửu nói: "Người này được đệ tử ngoại môn tại Tương Tây của chúng ta tiến cử, tuổi vừa mười tám, tính tình trầm ổn. Tuy xuất thân từ núi Ô Long, nhưng chưa từng nghe nói đã làm ra chuyện gì đại gian đại ác. Tâm hướng đạo rất chân thành, thiên phú cũng khá được, đúng lúc sư phụ vừa mới qua đời, không ai truyền thụ cho chân lý tu hành..."
Lâu Chân Ngũ xua tay, ngăn lại: "Sư đệ, núi Ô Long có vô số dã tu, xưng với bên ngoài là trộm cướp, thủ đoạn thấp kém, mang tiếng xấu, khác xa so với những tán tu của những thế gia và môn phái kia, nhân vật bậc này, khó mà dạy dỗ cảm hóa được... Hơn nữa, tên Lưu Tiểu Lâu này đã mười tám, không phải tám tuổi, đã hình thành nên tính cách rõ rệt, chắc chắn cực kỳ khó thay đổi. Thu nạp hạng giặc cướp ở núi Ô Long này vào môn phái, đừng nói đến việc thu nạp vào nội môn, cho dù là ngoại môn, sợ là truyền ra ngoài sẽ thành trò cười cho thiên hạ."
Tô Chân Cửu cố gắng lần cuối cùng: "Nghe nói, hắn là truyền nhân của Tam Huyền môn."
Lâu Chân Ngũ thoáng suy nghĩ, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra được gì: "Tam Huyền môn?"
Tô Chân Cửu nhắc nhở: "Nghe nói tổ sư chính là một trong những chủ nhân của động thiên núi La Phù, trốn biệt vì nội chiến núi La Phù vào hai trăm năm trước, khai sáng nên Tam Huyền môn. Đáng tiếc là việc chưa thành, tông môn sa sút, bây giờ chỉ còn lại độc một mình Lưu Tiểu Lâu này."
"Ngươi nghe được tin này từ đâu?"
"... Truyền trong giang hồ..."
Lâu Chân Ngũ lắc đầu, bật cười: "Ta chưa bao giờ nghe nói đến việc này chứ đừng nói đến thật giả. Nếu là thật, vậy thì lại càng không cần phải chọc vào núi La Phù... Để hắn tự sinh tự diệt đi."
Tô Chân Cửu thở dài: "Đã rõ, vậy thì chỉ còn lại sáu người lên núi đợi cuộc tuyển chọn thôi?"
Lâu Chân Ngũ gật đầu: "Cứ vậy đi."
Ngũ sư huynh đã quyết định như vậy, Tô Chân Cửu đương nhiên chỉ việc chấp hành. Hắn ta viết một phong thư cho di phụ Tô chưởng quỹ tại Trung Nghĩa phường ở Tương Tây, nói rõ sự tình, biểu thị rằng bản thân đã cố gắng hết sức.
Sau khi nhận được tin, Tô chưởng quỹ cũng vô cùng khó xử. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ đích thân đến núi Ô Long một chuyến. Thanh danh của tán tu tại núi Ô Long trước giờ chưa hề tốt, dù sao thì ông ta cũng đã nhận hậu lễ của người ta nhưng lại không xong chuyện, nhỡ đâu sau này đối phương lại làm chuyện gì đó vô lý, quấy rầy thì cực phiền phức. Đương nhiên, chắc chắn sẽ không có chuyện trả lại quà.
Dãy núi Càn Trúc, núi Ô Long, Tương Tây.
Một khóm trúc xanh, một vòng hàng rào, một gian nhà tranh. Nơi đây chính là động phủ tu hành của Lưu Tiểu Lâu.
Tô chưởng quỹ không đi vào viện, nói rõ tình hình cụ thể với Lưu Tiểu Lâu thông qua tấm cửa phên, sau đó thở dài: "Tiểu huynh đệ, nói ra thì, nhân phẩm của ngươi nổi trội, lão sư của ngươi cũng vậy, nếu không thì lão phu cũng chẳng kết giao với sư đồ các ngươi đâu. Nhưng nói đi nói lại, xuất thân này của ngươi... Cũng hết cách, lão phu đã làm hết sức rồi."
Lưu Tiểu Lâu yên lặng suốt một hồi lâu, gượng gạo nở một nụ cười: "Đa tạ chưởng quỹ, đã làm phiền chưởng quỹ rồi."
Tô chưởng quỹ nhìn thoáng qua Lưu Tiểu Lâu ở trước mắt, cảm thấy vô cùng nuối tiếc. Thiếu niên anh tuấn, tài trí cỡ này, nếu như thật sự được vào phái Động Dương thì chắc chắn chính là người tài trong một thoáng của bản phái. Chỉ tiếc là xuất thân từ ổ trộm cướp, tuy lão phu có lòng muốn kéo ngươi ra khỏi cái hố này, nhưng lại thấp cổ bé họng, không thể lên tiếng nổi.
Nói xong ngọn nguồn, thể hiện thành ý, cũng coi như là đã xứng với món trọng lễ mà ông ta đã nhận, gặp phải Lưu Tiểu Lâu cũng khá hiểu chuyện, không làm ầm lên, Tô chưởng quỹ chắp tay cáo từ: "Nếu như trong tương lai còn gặp chuyện khó gì thì có thể đến tìm ta."
Ông ta không muốn ở nơi rừng thiêng nước độc này lâu thêm nữa. Cứ cảm thấy ở thêm một khắc thì sau lưng sẽ lạnh thêm một phần vậy.
Lưu Tiểu Lâu chắp tay mỉm cười, nhìn chằm chằm ông ta xuống khỏi dãy núi.
Để tiếp cận được người có tiếng nói của phái Động Dương tại phủ Vĩnh Thuận này, Lưu Tiểu Lâu đã bỏ ra một cái giá cực lớn, gần như đã dốc hết tài vật mà lão sư Tam Huyền tiên sinh để lại, nhưng kết quả lại bị giáng một đòn cảnh tỉnh. Nói đúng ra, khi nhờ vị chưởng quỹ này giúp đỡ, hắn đã xác định là đang đánh cược vận may của mình, cũng đã dự đoán được khả năng thành công là cực kỳ thấp, nhưng khi thật sự nhận được tin thất bại, vẫn khá là phiền muộn.
Xuất thân từ núi Ô Long thì sao?
Động chạm đến ai à?
Việc này không thông thuận, ngồi đơ người trên ban công trước phòng, nhớ đến còn phải đến tham gia lễ nghi của nghĩa huynh song tu, thế là quay vào nhà, sau đó lại ngây người.
Không thấy mấy viên linh thạch để làm quà chúc mừng đâu nữa!