Chương 11: [Bản Dịch] Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Sơn trang Cẩm Bình quả thực đã gặp đại nạn, nhưng Lưu Tiểu Lâu không mảy may thương cảm. Là một tán tu thuộc tầng lớp thấp nhất, việc tìm kiếm tài nguyên tu hành đã khó khăn vô cùng, lấy tư cách gì để thương hại người khác?

Huống chi, dù sơn trang Cẩm Bình ở tận vùng Tương Nam xa xôi, hắn cũng nghe đồn không ít về tình hình ở đây. Trương thị là thế lực ngoại môn của phái Động Dương, dựa vào môn phái này mà độc chiếm cả vùng trăm dặm quanh núi Cẩm Bình. Bất cứ linh thảo hay linh thú hiếm có nào trong rừng núi, ao hồ cũng không ai dám động đến. Hạt giống tu hành tốt đều bị họ vơ vét. Thương nhân buôn bán cũng phải cống nạp, có ấm ức cũng chỉ biết nuốt vào trong.

Nếu không phải như thế, thì lần phát thiệp anh hùng rộng rãi này cũng chưa chắc đã kéo được cả hai đại hào kiệt bản địa là Cao Phi Yến và Vạn Kiếm Tân hăng hái tham gia như vậy.

Lưu Tiểu Lâu tự biết khả năng của mình. Dù Trương Tiên Bạch đã chết nhưng Trương thị vẫn có tu sĩ trấn giữ. Nơi giao tranh ác liệt kia, hắn tuyệt đối không dám liều lĩnh xông vào, nên chỉ cẩn thận men theo bờ tường mà đi, thấy nhà chính thì vào tìm kiếm.

Trên đường đi, Lưu Tiểu Lâu gặp không ít tộc nhân Trương thị và gia bộc dũng cảm cầm vũ khí từ các góc khuất xông ra chặn đường. Trong số đó có kẻ biết võ công, nhưng chỉ là những người phàm tục, đối với Lưu Tiểu Lâu chẳng khác nào gà đất chó sành, chỉ cần vài chiêu là đã hạ gục từng người một.

Sau khi lục soát qua vài gian nhà, hắn thu được khoảng hơn mười lượng bạc vụn và vài miếng ngọc bội bình thường.

Dù vàng bạc không có tác dụng gì lớn đối với việc tu hành, nhưng lại giúp cuộc sống dễ dàng hơn nhiều. Tuy nhiên, Lưu Tiểu Lâu không ham mê cuộc sống xa hoa, nên cũng không để tâm đến chúng. Thu được chút ít là đủ, nếu lấy quá nhiều lại trở thành gánh nặng khi bỏ trốn. Thứ hắn thực sự tìm kiếm là linh thạch, linh đan, kỳ hoa dị thảo, hoặc pháp khí và phù chú. Nhưng sau một hồi tìm kiếm, vẫn chẳng có gì giá trị.

Tình hình này không ổn, Lưu Tiểu Lâu quyết định tiến dần về phía trung tâm sơn trang, vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng của Đới Thăng Cao.

Tìm mãi không thấy Đới Thăng Cao, nhưng lại nhìn thấy Long Sơn tán nhân. Người này dễ nhận ra nhờ bộ râu xồm xoàm, nên Lưu Tiểu Lâu vội đuổi theo.

Long Sơn tán nhân quay lại liếc nhìn, rồi nói: "Tiểu Lâu, theo ta!" Rồi tiếp tục chạy nhanh về phía Tây Bắc sơn trang.

Lưu Tiểu Lâu thầm cảm kích, vội vàng bám sát theo. Sau khi vượt qua vài sân vườn và ao hồ, họ nhìn thấy phía trước xuất hiện một ngọn giả sơn. Nơi này bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, có mấy chục người đang tụ tập, thi triển pháp khí tấn công mạnh mẽ. Thì ra có người bên trong phối hợp, chỉ điểm rằng đây là nơi cất giữ kho báu, mọi người đang cùng nhau phá trận pháp để tiến vào.

Long Sơn tán nhân hô một tiếng, lập tức phóng ra cây gậy Cự Long của mình. Lưu Tiểu Lâu cũng bắt chước theo, phóng ra thanh Tam Huyền kiếm, cùng mọi người gia nhập cuộc tấn công.

Trận pháp bảo vệ kho báu này không hề mạnh mẽ bằng đại trận hộ trang bên ngoài, hơn nữa chỉ có tác dụng phòng ngự chứ không phản kích. Sau một hồi tấn công, cuối cùng trận pháp cũng bị phá vỡ và để lộ ra cánh cửa phía sau.

Cánh cửa không lớn, chỉ đủ cho một người ra vào, khiến đám đông không thể chen lấn mà vào, lập tức khơi lên sự phẫn nộ. Chúng anh hùng không còn giữ đạo nghĩa, lại tung ra một trận đao quang kiếm ảnh, đủ loại pháp khí oanh tạc lên giả sơn khiến nó sụp đổ.

Lúc này, không còn nhận ra đâu là kho tàng hay mật thất nữa, chỉ còn một mớ hỗn độn với đá vụn, bụi đất và những giá gỗ nát, hòm gỗ, lẫn lộn cả vàng bạc và một số bình lọ.

Lưu Tiểu Lâu theo chân các vị tiền bối anh hùng lao vào tìm kiếm trong cơn hỗn loạn, bỗng chốc xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh lục lọi từng hồi.

Lưu Tiểu Lâu tìm thấy mấy cái bình lớn dưới đống gỗ nát, đập vỡ ra thì phát hiện đó là rượu linh. Cùng lúc cũng có người nhận ra thứ này, đám đông lập tức xô đẩy chen chúc tới.