Chương 5: Chương 5

Hai giờ sau, Nick đứng nơi ngưỡng cửa phòng ngủ của Tess trong chiếc quần pijama và cố gắng quên đi cả tá lần suốt tối nay Tess đã trêu chọc Welch với sự đùa giỡn ồn ào, và cái cách đôi mắt Welch dõi theo cô xung quanh căn phòng ngay cả khi cô không nói điều gì xúc phạm ông ta. Thật lố bịch và nhỏ nhen nếu anh ghen tuông với Welch. Anh nên hồ hởi vì Tess rõ ràng là đang quyến rũ người đàn ông đó, nhưng mỗi lần anh nghĩ về chuyện Welch gầm gừ với cô trong sự đánh giá rành rành ra đó, thật khó khăn để nhớ tại sao anh muốn bản hợp đồng, hay tại sao anh muốn bất kỳ ai đó vụng về như Tess, đặc biệt vì cô đang phủ mình trong khoảng ba mươi thước của chiếc váy ngủ flannel màu hồng và đang ngồi trên giường ngó anh đầy cảnh giác.

“Đây không phải là cách anh mường tượng về đêm nay,” anh nói.

“Ô? Và anh mường tượng thế nào?”

“À, để bắt đầu, em không mặc đồ flannel,” Nick nói. “Nhưng hiện giờ tạm quên nó đi. Em cứ phải tranh cãi với Welch hết cả tối thế à?”

“Ông ta bắt đầu mà,” Tess nói. “Và hơn nữa, em nghĩ ông ta thích thế. Anh biết không, em không nghĩ ông ta khỏe lắm.” Cô cau mày khi ý nghĩ của mình xoay quanh những triệu chứng. “Em không nghĩ việc ăn kiêng này là đủ. Có lẽ em nên nói gì đó với Henderson về chuyện cắt luôn rượu của ông ta nữa.”

“Không,” Nick nói, đi lại phía cô. “Chắc chắn là không. Em sẽ không nói gì với Henderson.”

“À, dù sao cũng không phải tối nay,” Tess nằm ườn ra giường và phẩy tay với anh. “Giờ anh có thể đi. Em sẽ có cả một ngày dài để chiến đấu với Welch vào ngày mai, và rồi có vụ đọc sách buổi chiều nữa. Em cần ngủ.” Cô sụp xuống dưới tấm chăn và tắt đèn ngủ, rồi quay lưng lại phía anh.

“Được rồi.” Nick ngồi lên giường và bật đèn lên. “Coi nào, Tess. Chúng ta cần nói chuyện.”

Khi anh ngồi kề bên cô trên giường, Tess cân nhắc chuyện cứ lờ anh đi, nhưng biết Nick mà, anh sẽ không thôi. Anh dựa lên cái gối bên cạnh cô, và cô quay qua để nói chuyện với anh và rồi hối hận.

Đôi tay anh thậm chí còn gần gũi hơn là cô nhớ, bắp tay gọn gàng tẽ ra trên đường nét đáng yêu của đôi vai, hàm ý của bả vai đầy hứa hẹn –

Cô quay người xa khỏi anh, cố thở lại, lơ đãng tự hỏi tại sao, với cô, luôn luôn là đôi tay, và tại sao anh phải có đôi tay tuyệt diệu như thế.

“Tess?”

“Đi ngủ đi.”

“Anh nghĩ chúng mình cần nói chuyện.”

“Đi ngủ đi.”

“Ý anh là,” Nick nài nỉ qua vai cô. “Chúng ta có nhiều chuyện cũ cần phải làm rõ. Em vẫn điên cuồng về vụ bãi đậu xe. Anh vẫn băn khoăn tại sao em không ra ngoài với anh. Anh nghĩ – ”

Tess quay qua và đụng vào ngực anh. “Anh đã ôm ấp em ở bãi đậu xe cho đến khi em phát điên vì ham muốn và rồi anh nói anh không muốn ngủ với em, nhưng mà anh không biết tại sao em không ra ngoài với anh? Và hãy ghi lại nhé, em đang dành cuối tuần với anh, vậy nên đừng cố thử mớ rác hãy-cho-anh-một-cơ-hội với em. Em đang giúp anh đấy, đồ vô ơn.”

“Coi đấy, anh nghĩ chúng mình nên nói chuyện,” Nick nói, và ngay tức khắc cô mất trí bởi bắp cơ của anh và ngực anh ấm áp làm sao khi chạm vào má cô, hơi thở cô nghẹn lại lần nữa.

“Mặc áo vào, rồi chúng ta nói chuyện,” Tess nói và lại quay khỏi anh.

“Tốt thôi.”

Cô cảm thấy Nick rời khỏi giường, và trở lại sau vài khoảnh khắc. Cô kiểm tra qua vai mình. Cái áo đã được mặc. Nó không cài khuy, và anh có vòm ngực thật đẹp. À, thật ra anh có vòm ngực tuyệt vời, nhưng bộ ngực đó có thể chống lại được. Đôi tay mới làm cô yếu đuối. “Được,” cô nói, ngồi dậy và dựng cái gối dựa vào đầu giường sau lưng mình. “Nói chuyện.”

Anh đặt một cái gối khác cạnh gối cô và thoải mái dựa vào đó. “Chúng ta hãy xem xét vấn đề tệ nhất trước. Bãi đậu xe.”

“Chọn tốt đấy.” Tess chộp lấy cơn giận quá khứ để xoa dịu khao khát hiện tại. “Dứt khoát là em vẫn căm ghét cái bãi đậu xe chết tiệt ấy.”

“Ừm, trước tiên, anh chưa bao giờ nói là anh không muốn ngủ với em – ” Nick bắt đầu.

“Anh đã nói không.”

“Anh đã nói là anh không muốn làm tình với em trên ghế trước giữa bãi đỗ xe Music Hall bởi vì, giữa những điều khác, nó chống lại thứ phép tắc chết dẫm.” Anh trừng trừng nhìn cô.

Tess giận dữ nhìn lại. “ Đây là lời xin lỗi hả?”

“Không,” Nick nói. “Đây là lời giải thích. Anh còn hơn cả sẵn lòng nữa, hoàn toàn sẵn lòng, vô cùng sẵn lòng, đưa em quay lại nhà anh và làm tình với em cả đêm nếu cần, nhưng những gì em làm là nổi khùng – ”

“Có gì lãng mạn khi quay lại nhà anh chứ?” Tess hỏi, bực bội.

“Có gì lãng mạn khi làm chuyện đó ở ghế trước một chiếc ô tô thể thao?” Nick vặn lại. “Quỷ thật, thậm chí anh không chắc là có thể. Làm gì có đủ chỗ.”

“Chúng ta có thể tìm ra,” Tess nói. “Nhưng không, anh phải đứng đắn và có trách nhiệm”

“Ngoài ra, anh có một sự nghiệp quy củ ở đây”

“Và chậm hiểu và buồn chán”

“Điều anh nhận thấy không có nghĩa lý gì với em”

“Và hoàn toàn tẻ nhạt”

“Nhưng nó có nhiều ý nghĩa với anh”

“Không đề cập đến một nhận xét nghiêm túc là anh thật sự muốn em ít đến thế nào”

“Hay ít nhất đủ để anh không mạo hiểm nó để mà quan hệ trong một chiếc xe”

“Đấy là nguyên nhân em không thấy có lý do gì để theo đuổi mối quan hệ này”

“Và dù sao thì anh thích giường hơn”

“Vậy nên anh có thể lượn về giường mình ngay đi!” Tess bùng lên.

“Như cái này, giả dụ,” Nick kết thúc.

“Cái gì?”

“Anh nghĩ chúng mình nên làm tình,” Nick nói.

Tess nhìn anh không tin nổi. “Anh có nghe một lời nào em vừa nói không đấy?”

“Không. Anh đang giải thích ý mình. Em đã nói gì?”

“Ra khỏi giường tôi,” Tess ra lệnh.

“Tại sao? Anh vừa xin lỗi.”

“Không, anh không xin lỗi,” Tess nói. “anh đang giải thích gì đó cho em về sự nghiệp của anh. Đấy không phải lời xin lỗi. Đấy là một cái cờ đỏ. Sự thực là, nếu anh từng muốn bắt đầu tranh cãi với em, cứ nhắc đến chuyện đối với anh sự nghiệp quan trọng hơn em tới mức nào. Tin em đi, lần nào cũng sẽ được việc.”

Nick chớp mắt. “Hãy để anh thử lại. Anh xin lỗi nếu anh làm tổn thương cảm xúc của em vào cái đêm trên bãi đậu xe đó. Anh đã không nói không vì anh không muốn em. Anh đã nói không bởi vì nơi chúng ta đã ở. Anh biết em sẽ không đời nào hiểu chuyện đó, nhưng ít nhất hãy tin anh khi anh nói không phải do em.”

Tess nhìn lên khuôn mặt anh và nghĩ về việc anh có thể ngọt ngào như thế nào, đôi môi anh tuyệt vời làm sao khi ở trên môi cô, cảm xúc dễ chịu khi được ôm xung quanh anh, cô nóng tới mức nào nếu cuộn tròn trong anh và cô sẽ bắt đầu la hét ra sao nếu cô không có anh, và rồi cơn giận của cô bốc hơi. Cô dựa lưng vào chiếc gối, cố gắng một cách khó khăn để không run rẩy. “Được rồi. Em vẫn không đồng ý với anh, nhưng em tin anh, và có lẽ em đã quá khích, vậy nên em sẽ chịu trách nhiệm. Anh được tha thứ. Giờ anh có thể đi.”

“Có lẽ là quá khích?” Nick nói. “Em đã không thèm nói với anh trong sáu tuần bởi vì anh nói, ‘Hãy chờ mười lăm phút nữa,’ mà chỉ có lẽ là em quá khích?”

“Anh cũng muốn tranh cãi chuyện đó hả?” Tess hỏi.

“Không,” Nick nói, rút lui. “Anh không muốn tranh cãi bất cứ điều gì.”

Tess cố nghĩ điều gì khác để tranh luận với anh trong khi cô ngắm nhìn anh dưới hàng mi. Vấn đề với Nick là, bên cạnh sự thật là cô không bao giờ biết được khi nào anh là Alan Alda và khi nào anh sẽ là Donald Trump, càng ngày càng khó hơn để bắt đầu chiến đấu với anh bởi vì anh thật phù hợp ở đó trên giường với cô, và nếu cô với tay ra cô có thể có anh, và cô muốn anh.

Cô thật sự muốn anh.

Dính líu đến ai đó như Nick là một ý kiến tồi tệ. Anh thấy những việc cô làm là điên khùng; cô thấy bị tổn thương bởi vì anh muốn làm cộng sự hơn là muốn cô. Cô sẽ quên bảo vệ sự nghiệp của anh; anh sẽ quên cả tên cô khi theo đuổi nó. Toàn bộ ý tưởng đã bị kết tội sụp đổ.

Cô có thể nhìn thấy đường nét bờ vai anh qua làn áo pijama vẫn chưa cài khuy. Cổ anh cong dần xuống vai, cơ ngực phồng lên và rồi thẳng xuống bụng, bắp tay anh căng phồng vì đôi tay đang bắt chéo…

Nick với qua và dịu dàng lướt nhẹ một lọn tóc đổ xuống từ mắt cô bằng ngón tay mình. “Thôi nào, Tess. Em muốn ném thứ gì khác vào anh sao?”

“Cảm ơn anh đã giới thiệu em với tất cả những người tối nay,” cô nói, cố giữ nỗi khao khát khỏi âm giọng mình.

Anh chớp mắt trong sự ngạc nhiên. “Em đến đây giúp anh. Em không nợ anh điều gì khi em được giúp lại. Hơn nữa, anh muốn em có việc ở Decker.”

“Anh biết không, ngay khi em nghĩ anh là một gã khó chịu vô tích sự, anh lại làm điều gì đó tốt cho em,” Tess nói.“Như tháng trước khi anh đến đồn cảnh sát khu buôn bán ngay giữa đêm.”

“Ồ, đó là bởi em đã bị bắt vì tội gạ gẫm.” Nick thoải mái dựa vào gối, khuôn mặt anh gần mặt cô, và tay anh di chuyển tới đường cong trên eo cô. “Anh đã nghĩ em sẽ xuống đường biểu tình. Anh có trăm đô sẵn sàng.”

“Rất là vui,” Tess chuyển mình một chút và cảm thấy tay anh giữ chặt cô, và những ý nghĩ của cô trong giây lát chìm vào cả một biển ham muốn. Rồi cô kéo tâm trí mình trở lại câu chuyện họ đang nói. “Và anh biết quá rõ là em không bị bắt vì tội gạ gẫm.”

“À, anh đã hi vọng.” Nick trượt cánh tay qua eo cô và kéo cô lại gần hơn. “Anh thích chuyện đó hơn nhiều so với chuyện em đã lấy những bức hình trong bằng đăng ký xe của Johns để ngăn chặn nạn mại dâm ở khu em sống.” Anh hôn nhẹ lên trán cô.

“Đó là ý hay,” Tess nói, cố lờ anh đi và chấm dứt một cách khốn khổ. Bất chấp sự trừng phạt mạnh hơn của mình, cô xích lại gần anh.

“Không đâu,” Nick thậm chí dịch lại gần hơn, và cô cảm thấy chiều dài cơ thể ấm áp của anh sát cơ thể cô và sức nóng làm đầu óc cô đặc lại. “Nhưng anh không đủ quan tâm điều này để mà tranh cãi,” anh kết thúc.

“Em cũng không,” Tess nói, chống lại sự gắn kết. “Chúng ta đang tranh luận về điều gì nhỉ?”

“Chừng nào mà chúng ta còn tránh xa chủ đề chính trị, không có gì để tranh luận cả,” Nick nói, niềm hi vọng làm giọng anh bừng sáng. “Bãi đậu xe không phải là vấn đề nữa, nhé?”

“Được,” Tess nói. “Chắc là chúng ta sẽ phải tranh luận về chính trị.”

“Tại sao?” Nick hôn má cô, di chuyển gần hơn tới miệng cô. “Tại sao chúng ta không thể chỉ hòa thuận thôi?”

Tess sụp xuống giường hơn nữa và nhắm nghiền mắt để cô không thể nhìn thấy miệng anh và bị cám dỗ bởi nó. “Vì nếu chúng là hòa thuận, em sẽ kết thúc bằng việc ngủ với anh,” cô nói, trùm một phần miệng mình dưới tấm chăn. “Em không thể làm thế.”

“Chờ một phút.” Nick giật lại, vẻ giận dữ. “Em bắt đầu những vụ tranh luận để chúng ta không thể quan hệ sao?”

“Không phải luôn luôn,” Tess nói, vừa khuây khỏa vừa thất vọng vì anh đã tránh ra. Giọng cô bắt đầu cao hơn khi cô kháng cự để không chạm vào anh. “Đôi khi anh như một gã cứng đầu nên em phải tranh luận với anh. Nhưng những lần khác, đúng vậy – bởi vì anh thật sự là một người tốt và anh thật sự tác động đến em, và Chúa biết em muốn anh, nhưng em biết chuyện đó không tốt bởi vì anh làm những điều như là cạnh khóe về Gina và tất cả những gì anh nghĩ là về hãng luật chết tiệt đó, nên em chỉ tự nhủ với mình rằng anh là đồ con lai, cho dù một lúc nào đấy anh là người yêu, và cho dù nếu em nhượng bộ anh, em sẽ kết thúc trên đôi chân trần và mang bầu trong chiếc áo bở-lu ngồi đọc Marabel Morgan và phủ tóc mình trong màu rượu Marilyn Quayle trong khi anh làm việc trễ ở văn phòng! Em không thể chịu được! Chỉ là em không thể tin anh! Anh là kiểu như Jekyll và Hyde.” Cô ngồi dậy bất thình lình và trừng trừng nhìn anh, điên cuồng với ham muốn và cơn giận dữ. “Và em đã nói với anh,” cô đập vào anh. “Em thật tình ghét Jekyll.”

“Jekyll là anh chàng tử tế,” Nick nói qua kẽ răng, và rồi anh ngồi dậy và đặt tay lên đầu gối, nhìn đi chỗ khác và kiểm soát sự cáu kỉnh của mình với một nỗ lực hiển nhiên.

“Không, Jekyll là gã bảo thủ,” Tess nói. “Ông ta luôn luôn làm những điều đúng đắn và ông ta chưa từng có bất kỳ cảm xúc nào nên tất cả những gì ông ta quan tâm là dư luận.”

“Hyde đã đánh một ông già đến chết bằng gậy,” Nick nói, quay qua quắc mắt nhìn cô. “Em muốn anh như thế hả?”

“Thực ra em luôn nghĩ rằng phần đó đầy ý nghĩa tình dục,” Tess nói, mất trí trong giây lát. “Nhưng, không, dĩ nhiên không. Em chỉ muốn anh có một chút xúc cảm - thứ không được chấp nhận bởi Opera Guild và xã hội thượng lưu.”

“Em đang cường điệu quá mức.”

“Sao?” Tess dựa lưng lại đầu giường và gập tay lại. “Hừm, vậy sao anh không làm tình với em ở Music Hall?”

“Anh nghĩ chúng ta đã xong chuyện này rồi chứ. Đó là bãi đậu xe,” Nick nói. “Khiếm nhã nơi công cộng là một hành vi xấu.”

“Cảm ơn, tiến sĩ Jekyll,” Tess nói. “Tôi biết trường hợp của mình rồi.”

Nick nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc, và Tess chờ đợi anh rời khỏi giường, đi về phòng và đóng sầm cánh cửa sau lưng. Sự thất vọng đã gây ra sự yếu đuối trong cô. Cô không muốn anh về phòng. Cô muốn anh ở bên trong mình. Và nếu cô muốn anh nhiều như thế, có lẽ đã đến lúc ngừng nói không. Có lẽ -

“Nói cho anh biết,” bỗng nhiên Nick nói, lăn lại bên cạnh để nghiêng qua nhìn cô. “Tại sao em đồng ý tới đây tuần này, và tại sao em lại ở trên giường với anh, biết rằng em phải tiến gần chuyện này?”

“Em đến đây vì em thật sự muốn việc ở Decker,” Tess nói, và rồi cô trượt thấp hơn xuống gối để quan sát anh. “Nhưng em ở trên giường với anh là vì em thật sự muốn anh. Em đoán mình đã hi vọng rằng anh sẽ xốc em lên.”

“Hả, chết tiết, anh đang cố,” Nick nói. “Em muốn cho anh vài gợi ý không?”

“Không,” Tess nói, nhưng anh quá gần và cô muốn miệng anh trên miệng cô, tay anh quanh người cô, và càng nghĩ về điều đó, cô càng muốn anh hơn, cô đã mất mọi nỗ lực để không kéo anh xuống và hôn anh. Hãy nghĩ điều gì khác, cô nghĩ, lúc đó cô nhìn ánh mắt anh và biết rằng cô sẽ không thể nghĩ điều gì khác và rằng dứt khoát là cô sẽ làm tình với anh đêm nay. Vậy nên cô kéo anh xuống và hôn anh.

Bất kỳ nghi hoặc mỏng manh nào mà Nick có thể có là tại sao mình lại lãng phí thời gian với mảnh còn sót lại của một người dân chủ đã biến mất khi Tess hôn anh. (nguyên văn là ‘a bleeding-heart liberal’- cụm từ thường được những người bảo thủ cánh hữu dùng để đề cập đến những người dân chủ hoặc tự do). Anh đã chờ đợi cô cả một năm mà không nhận ra điều đó – suốt từ khi cô nức nở trong vòng tay anh về chuyện chia tay với gã thua cuộc sau cùng của cô, ấm áp, thẳng thắn và yếu đuối và vẫn điên cuồng chiến đấu, xin lỗi vì đã khóc lên áo anh và rồi lại thu mình nức nở trong tay anh, quá xúc động không giấu diếm rằng anh đã bị cuốn đi bởi kinh nghiệm. Anh đã tự bảo mình suốt từ đó rằng sự cuốn hút của anh với cô chỉ là tình dục, nhưng sự khuây khỏa anh cảm thấy khi cuối cùng cô cũng hôn anh lớn hơn nhiều so với sự hài lòng đơn thuần khi rốt cuộc thì anh cũng sẽ có cơ thể cô. Anh nhận ra với trái tim đang chìm xuống điều anh đã luôn biết và thích lờ đi hơn – cảm xúc của anh về Tess không chỉ là về tình dục.

Đó chắc chắn là sự khám phá tệ nhất anh từng có.

Khi Tess vạch lưỡi theo môi anh và cong người để áp sát vào anh, anh cảm thấy cái giường đang di chuyển bên dưới mình khi anh lướt tay quanh cô và kéo cô gần hơn.

Không, đây không chỉ là trụy lạc, nhưng trong giờ tiếp theo hoặc cỡ đó, hầu như sẽ chỉ là trụy lạc.

Miệng cô nóng bỏng và có vị bạc hà, muối và vị Tess, và anh ngần ngừ ở đó, thưởng thức cô, bởi vì cô không như bất kỳ ai khác anh từng hôn. Rồi cô ngồi dậy và đẩy anh ra một cách dịu dàng, và anh tự vấn mình về lý lẽ một người Cộng hòa hôn. Nhưng cô chỉ kéo tấm áo ngủ của mình qua đầu, mớ vải flannel thổi qua mặt anh, tỏa ra mùi hương của cô, rồi cô ném cái váy xuống sàn, và anh ngắm nghía cô duỗi dài trong ánh đèn, bộ ngực cô tròn và đầy đặn phía trên đường dốc bụng. Không suy nghĩ gì, anh nói, “Park đúng thật.”

Tess dừng lại. “Cái gì?”

“Quên đi.” Nick cởi phăng cái áo của mình và với tới cô, hơi rung động khi làn da cô chạm vào da anh. Rồi anh kéo cô xuống để cảm nhận trọng lượng mềm mại của cô trên ngực mình. “Chúa ơi, em thật tuyệt diệu.”

Cô lại hôn anh, cắn môi anh, và anh đánh mất mình trong hơi ấm của cô, lướt bàn tay mình một cách kiên quyết xuống đường cong nơi lưng cô, kéo hông cô chặt khít vào hông anh và lăn cô xuống dưới anh, và làm tất cả những chuyện đó mà không rời miệng cô.

Anh đã mất tất cả lý trí của mình.

Nick là tất cả những gì Tess khao khát, tất cả những sự vững chắc, che chở và kích thích trong một cơ thể to lớn đang rung động dựa vào cô. Sức nặng của anh neo cô lại khi tâm trí cô di chuyển tới bản năng và nóng bỏng. Những ngón tay cô lần theo những đường khắc trên lưng anh, đôi môi cô chạm vào mọi nơi ấm áp mà cô đã tự hứa hẹn với mình nhưng chưa bao giờ nếm. Cô run rẩy trong tay anh, cảm thấy mềm mại và tan chảy khi chạm vào sự cứng rắn và sức nóng của anh, yêu thích cái cách thân thể cô bị ép vào cơ thể anh, cảm giác thấy mọi điểm khác biệt giữa họ, cứng cáp và mềm mại, thô ráp và mượt mà, mặn và ngọt, cho đến khi họ cuộn tròn cùng nhau, cười và run rẩy với nỗi khát khao đang điều khiển họ. Và bởi vì là Nick, mọi thứ thật dễ dàng và an toàn; bao cao su trong túi áo pijama của anh, và rồi ở chỗ Nick, rồi ép sát vào cô, cô sát lại gần anh, khoan khoái vì sự cần thận của anh và phát điên vì sự đụng chạm của anh.

Rồi Nick mỉm cười với cô, nụ cười lười biếng và tràn ngập thèm muốn, thầm thì, “Bây giờ,” và kéo hông cô tới hông anh, cô cong người để gặp anh, và cơn sốc khi anh di chuyển trong cô làm cô giữ chặt lấy anh trong khi anh rên trong họng cô, và cô thưởng thức cách anh tràn đầy trong mình cho đến khi đôi mắt cô mờ đi. Chúng không đùa nghịch thêm nữa; có quá nhiều nhu cầu. Tess quặp chặt quanh anh, cố làm dịu đi sự thèm muốn bất ngờ của tâm trí, cào móng tay xuống lưng anh, cắn vào vai anh khi anh dâng tràn cứng ngắc bên cô, cho đến khi cuối cùng cơn lốc xoáy đói khát tới phun trào trong cô và cô hét lên. Anh chặn miệng cô bằng miệng mình, đập thình thịch chạm vào cô, bên trong cô, khiến cô mất trí. Và rồi cả hai người run rẩy cùng nhau, bện chặt trên tấm khăn trải giường, im lặng bởi cơn sốc của sự gắn kết giữa họ.

Và rốt cuộc khi Nick rời khỏi cô, hơi thở hổn hển của Tess còn hơn cả một tiếng cười, và anh kéo cô gần lại và hôn cô; rồi cô ngủ thiếp đi, yên ổn dựa vào ngực anh.