Trong hai ngày sau đó Tess dạy kèm ở Quỹ, nghiên cứu lai lịch và sở thích của những người thuộc hội đồng DeckerAcademy và cố gắng quên Nick cùng cuối tuần đang tới. Quên Nick là việc không dễ. Cô tự nhắc mình rằng anh đã vỗ về lên đầu Gina và làm cô ấy đủ bồn chồn để phải nhai kẹo cao su. Nhưng rồi cô cũng tự nhắc mình chuyện anh đã vội vàng mang Angela tới bác sĩ thú y khi nó bị một chiếc xe đâm phải và mặc dù nó đã cào cấu làm anh chảy máu qua chiếc áo da anh nhưng chưa bao giờ anh nói một lời mắng mỏ. Và rồi cô nhớ anh có đôi tay tuyệt vời nhất mà cô từng thấy ở đàn ông. Rồi tâm trí cô đi lang thang và cô lại đâm đầu vào rắc rối lần nữa. Thực ra, tâm trí cô đi lang thang khá nhiều, và luôn lang thang tới chỗ Nick, và cuối cùng thì những ý nghĩ của cô luôn trở nên nồng nhiệt hơn bất kể cô cố gắng bảo mình thoát ra, chúng thường dẫn dắt khi cô đang nằm cuộn tròn trong tư thế của một bào thai trên chiếc trường kỷ ngẫm nghĩ về những hành động nồng nhiệt không đứng đắn tại những nơi không trang nhã một cách đầy hứng thú với một chàng luật sư thận trọng đang sẵn lòng.
Vào thứ năm, cô hối hận vì đã gặp anh và nhẩm tính từng giờ cho tới khi cô được gặp lại.
**
Nick hoàn toàn hiểu.
“Đây có lẽ là một sai lầm,” anh bảo Christine vào sáng thứ năm khi cô mang thư tới văn phòng anh và thả nó lên chiếc bàn gỗ mun đồ sộ.
“Hẳn rồi,” Christine đồng ý. “Park để lại một tin nhắn. Anh ấy đã có bạn hẹn vào tối mai với một người có đầu óc. Anh ấy nói cảm ơn anh.”
“Cô có ý gì ‘hẳn rồi’?” Nick gặng hỏi, đẩy chiếc ghế da quay lại để anh có thể nhìn mắt cô. “Thậm chí cô không biết tôi đang nói về chuyện gì.”
“Anh không chắc chắn về chuyện Tess,” Christine nói.
“Sao cô biết?” Nick nheo mắt đầy ngờ vực. “Cô biết không, đôi khi cô làm người khác sợ đấy, Christine.”
“Tôi sống để phục vụ,” cô nói.
Nick nhìn cô chằm chằm một lúc, cắn môi, gõ nhẹ bút lên mặt bàn. “Không chỉ vì mồm miệng của cô ấy,” cuối cùng anh nói. “Quần áo. Cô ấy hoàn toàn có khả năng bọc mình trong một tấm khăn trải bàn ở một cửa hàng giá rẻ và gọi nó là áo choàng Victoria.”
Christine chờ đợi, chăm chú nhìn vào không gian như thể đang nghĩ ngợi đến bộ móng tay.
“Christine…” Nick bắt đầu, mỉm cười với mọi sự quyến rũ trong khả năng của mình.
Christine tiếp tục đánh bóng một cái móng khác.
“Ê này, Christine,” Nick nói, bật ngón tay.
“Tôi đây,” Christine nói. “Đang chờ mệnh lệnh. Bất cứ cái nào.”
“Cô biết đấy, Christine,” Nick nói. “cuộc sống của một thư ký là một kiểu… muôn màu muôn vẻ.”
“Anh muốn tôi làm gì?” Christine hỏi thẳng.
Nick từ bỏ vẻ quyến rũ. “Tôi biết chuyện này không thuộc công việc của cô, nhưng hãy đi kiếm cho Tess một chiếc váy và giao nó cho cô ấy. Rồi cứ nghỉ ngơi cả chiều nay đi để tôi không cảm thấy có tội về việc bắt cô đi mua sắm thay vì đánh máy. Dẫu sao tôi sẽ chả có lấy một việc quái nào phải làm cho tới sau bữa tiệc.”
Christine đứng một cách kiên nhẫn. “Ở đâu, cỡ nào, màu gì?”
Nick lấy một tấm thiệp từ bàn và bắt đầu viết. “Tôi không quan tâm ở đâu. Tôi không biết cỡ. Màu đen. Tao nhã.” Anh viết xong và đưa cho cô. “Cài cái này với nó.”
Christine đọc tấm thiếp. “Tôi cần biết cỡ.”
Nick cau mày. “Cỡ trung bình.”
Christine nhìn anh với sự coi thường, điều mà Nick thấy là một sự dịch chuyển đúng hướng, cần cho vẻ thờ ơ vốn dĩ của Christine với sự giao thiệp của con người.
“Cô ấy cao bao nhiêu?” Christine hỏi.
“Ừm… khoảng đến đây,” Nick nói, đưa tay lên ngang cằm.
“Khoảng năm thước tám,” Christine đoán. “Cô ấy nặng bao nhiêu?”
“Tôi không biết,” Nick nói. “Cô ấy không béo, nhưng không giơ xương. Cô biết đấy, mềm mại.” Anh có vẻ bối rối. “Cô ấy cỡ trung bình.”
“Ngực?” Christine hỏi.
“Phải.”
“Không, chúng lớn cỡ nào?”
Nick nhướng mày nhìn cô, cố gắng không nghĩ về bộ ngực của Tess. Anh đã vượt qua hai ngày, và anh đã bị điên đầu đủ rồi. “Chúng, ừm, hơn mức bình thường, tôi đoán vậy. Chúng ta phải nói về chuyện này à?”
“Cỡ mười, mười hai hoặc là mười bốn.”
“Lấy trung bình đi – mười hai.”
“Được rồi,” Christine nói, và chuyển hướng tới cửa, cầm tấm thiệp trên tay.
“Này,” Nick nói. “Cô không muốn lấy tiền trả cho vụ này à?”
“Không,” Christine nói từ cửa. “Tôi sẽ để nó trong visa của anh.”
Nick chớp mắt. “Cô có thể làm thế?”
Christine mỉm cười một cách lặng lẽ và bỏ đi.
“Này, Christine,” Nick gọi sau lưng cô. “Nếu cô trở thành tội phạm, nhớ là tôi đối xử tốt với cô đấy. Christine?”
Không có gì ngoài sự im lặng đáp lời anh, nên anh quay lại vấn đề của mình. Bao nhiêu nguy cơ Tess có thể gây ra ở bữa tiệc? Càng nghĩ về nó, anh càng phiền muộn. Mời Tess đã là ngu ngốc rồi, và nhét cô vào một chiếc váy màu đen đắt tiền sẽ không giúp được nhiều. Không trừ khi anh kiếm cho cô cái khóa miệng màu đen đắt tiền đi kèm. Chuyện này là việc sẽ xảy ra khi mày để cảm xúc lấn át, anh xỉ vả mình. Chỉ vì anh muốn gặp lại cô – chỉ có cô lần này – anh đã mời cô đến một dịp cuối tuần vô cùng quan trọng. Sự nghiệp trên hết, anh nhắc nhở mình. Đừng quên lần nữa.
Rồi anh quay lại với nỗi lo lắng.
Chiều hôm đó, cửa hiệu phù phiếm nhất thành phố mang một gói đồ đến cho Tess.
Người giao hàng thiếu ăn có vẻ lo lắng khi anh ta đứng trên hành lang bên ngoài căn hộ của cô. “Trời, tiểu thư,” anh ta nói. “Thật cô sống ở đây à?”
“Đừng có nhút nhát thế,” Tess bảo anh ta, nhưng cô cũng boa cho anh ta nhiều hơn mức cô có thể trả, kháng cự cơn bốc đồng để đề nghị anh ta nhận đồ ăn thay thế. Rồi cô mang cái hộp vào trong phòng và mở ra.
Nick đã gửi cho cô một chiếc váy đen vải nhiễu. Nó dài tới đầu gối và viền hai bên với những dải buộc màu đen hòa trộn rất tuyệt với chất vải làm chúng gần như vô hình. Chiếc váy thật là đẹp nếu cắt đi phần kín kẽ, và Tess ghét nhìn nó. Khi mặc thử, cô còn ghét nó hơn. Nó hết sức vừa vặn khi những dải buộc được nới lỏng ra, và nó làm cô trông đoan trang và thành đạt. Cô muốn giết Nick, nhưng thay vì vậy cô lại gọi Gina.
“Ngừng chê bai đi,” Gina nói khi cô đến căn hộ của Tess. “Anh ấy chắc chắn biết cậu không có thứ gì dành cho loại chiêu đãi này. Anh ấy sâu sắc đấy.”
“Chờ khi cậu nhìn thấy thứ này,” Tess nói, kéo cô vào phòng ngủ.
Nhưng tất cả những gì Gina nói khi cô thấy cái váy là, “Nó đẹp thật. Suy nghĩ sâu sắc thật đấy, Tess.”
“Sâu sắc á, lạy trời. Anh ta hợm hĩnh. Anh ta nghĩ mình không có thứ gì lịch sự cả.”
Gina nhìn quanh phòng ngủ của Tess, nơi được trang bị một chiếc giường cọt kẹt, một tá gối giá rẻ và Angela, rồi nhướng mày nhìn cô.
Tess nhăn nhở và vỗ tay. “Đó không phải là ý mình. Ý mình là anh ta cho rằng mình không có thứ gì lịch sự để mặc.”
“Cậu không có.” Gina thả mình lên giường và bâng khuâng nhìn chiếc váy trước khi tấn công trở lại. “Coi này, Tess, anh ấy đã sửa soạn đồ cho cậu. Anh ấy biết quần áo của cậu trông ra sao. Anh ấy biết cậu mặc váy trông như thế nào. Anh ấy đã giúp cậu. Tấm thiệp nói gì?”
“Thiệp nào?”
“Phải có một tấm thiệp.” Giọng Gina nghe bực bội khi cô với tới cái hộp và sờ qua lớp giấy lụa cho tới khi thấy nó. “Đây này. Nó viết…” Cô ngập ngừng khi kéo nó ra. “Nó viết, ‘Anh thấy cái này và biết em sẽ rất tuyệt với nó. Cảm ơn vì đã cứu đời anh. Nick.’” Gina cau có với Tess. “Và cậu không có ý bám lấy anh ấy? Đồ dở hơi. Mình sẽ làm bất cứ điều gì để có ai đó viết cho mình những tấm thiệp như thế này.”
“Đó là vì cậu không biết anh ấy như mình,” Tess càu nhàu. “Ý mình là, nhìn cái váy xem. Nancy Reagan sẽ yêu nó. Anh ấy cố gắng biến mình thành một người Cộng hòa vào cuối tuần.”
“Nancy Reagan mặc quá tuyệt,” Gina nói. “Cậu là một đứa mù quáng. Nếu là Cộng hòa, cậu sẽ muốn đốt cháy cây thánh giá trên sân. Thử đi.” Cô đăm chiêu nhìn chiếc váy lần nữa. “Sẽ tốt biết bao nếu có những trang phục thế này, cậu biết không? Những bộ đồ thật sự, không chỉ là hàng giá rẻ.”
Tess nhìn chiếc váy một cách hồ nghi. “Mình cho là thế.” Cô kéo nó lên một chút, trở nên vui vẻ hơn khi quan sát nó. “Chỉ một đêm thôi. Và có lẽ mình có thể thay đổi mấy cái dải buộc thành màu đỏ và hạ thấp viền cổ xuống.”
“Và rạch một đường ở cạnh bên rồi giả vờ cậu là Suzie Wong,” Gina thêm. “Sao cậu không thể cho sự đứng đắn một cơ hội?”
“Không đời nào,” Tess nói. “Cậu sẽ biết mình đã chết khi mình bắt đầu hành xử đoan trang.”
“Không biết sao mình chả lo,” Gina nói. “Nghe này, tất cả những gì mình kiếm được cho dịp này là cái váy len đen của mình. Cậu biết đấy, cái có thắt lưng ấy? Nó sẽ được chứ?”
“Chắc rồi.” Tess nhún vai. “Cậu mặc gì trông cũng tuyệt cả.”
“Không như cái này,” Gina nói, lướt ngón tay lên nền vải của chiếc váy lần nữa trước khi về.
“Nó không phải là loại váy người ta chỉ nhìn cũng biết là hàng tốt.”
“Gina, cậu mặc thứ gì trông cũng quá đáng yêu đến nỗi người ta không quan tâm cậu đang mặc cái gì.” Tess treo chiếc váy vào phía sau phòng để đồ. “Quên về vụ váy đi. Cậu sẽ rất tuyệt. Nick sẽ đón mình lúc bốn giờ. Cậu sẽ đi với Park, phải không?”
“Cậu sẽ không đến trễ chứ?” Gina nói, đột nhiên sự hốt hoảng làm giọng cô sắc nhọn. “Làm ơn.”
“Cậu thậm chí sẽ không đi cùng bọn tớ,” Tess nói. “Có gì khác với cậu đâu nếu tớ đến trễ hay không?”
“Tất cả những người đó.” Gina nắm chặt hai tay với nhau. “Mình muốn họ nghĩ mình ưu tú. Mình cần cậu ở gần mình.”
“Không đâu nếu cậu muốn mọi người nghĩ cậu ưu tú,” Tess nói, và đóng cửa phòng chứa chiếc váy Nancy Reagan lại.
Nick không ngạc nhiên chút nào về chuyện Tess không ở nhà khi anh tới đón cô vào chiều thứ sáu. Anh đặt vali lên cửa rồi bấm chuông, và khi không có hồi đáp, anh dựa người vào tường chờ đợi. Tess luôn luôn trễ bởi vì cô luôn bị cuốn theo niềm say mê trong từng khoảnh khắc ở bất cứ nơi nào. Thời gian là tương đối theo Einstein và theo Tess.
Trong khi chờ, anh nghĩ về Tess và mọi cách cô có thể tác động đến cuộc đời anh, đặc biệt là cuối tuần này. Càng nghĩ về Tess và sự vui vẻ thẳng thắn của cô, anh càng căng thẳng. Anh nhắm mắt và nghĩ về chuyện ngừng lại toàn bộ vụ này, và rồi anh nghĩ đến Tess và chuyện dành cả cuối tuần với Tess và – nếu anh sắp xếp kế hoạch cẩn thận – qua đêm với Tess. Sự nghiệp trên hết, anh nhắc nhở mình, nhưng rồi anh cũng nhắc mình rằng người ta không chỉ sống vì sự nghiệp. Tối thiểu cô sẽ mặc đẹp trong bữa tiệc, và miễn là anh không rời khỏi cô, có lẽ anh có thể ngăn cô thực sự phá hoại cuộc đời anh, và ngoài ra, anh muốn ở cùng cô. Anh nhớ cô. Được thôi, cuối tuần với Welch chắc chắn không phải là nơi tốt nhất để phục hồi sự thân mật của Tess, nhưng đó là tất cả những gì anh có. Không có lý gì khi bị ám ảnh bởi sự khó đoán của cô. Đó là sự bất lợi cho việc ở cùng Tess. Tess sẽ dừng phóng túng khi cô dừng luộm thuộm và chậm trễ, và chuyện đó là không bao giờ. Đôi khi anh nghĩ đó là một trong những lý do anh nhớ có cô ở bên – sự lộn xộn của cô là một phần của niềm khuây khỏa trong cuộc sống được sắp xếp cẩn thận của anh. Chuyện đó không có nghĩa là có gì sai với cuộc sống được sắp xếp cẩn thận. Anh đã trải qua hai mươi năm cân nhắc mỗi lựa chọn của mình và nó đã mang lại cho anh mọi thứ anh muốn.
Ngoại trừ trở thành cộng sự.
À, anh cũng sẽ có nó sớm thôi. Nếu có Welch là khách hàng, anh sẽ có nó, thậm chí nếu anh phải trói và khóa miệng Tess để làm. Và rồi anh sẽ có mọi thứ anh muốn.
Rồi thì sao?
Nick ngẫm nghĩ về tương lai của mình.
Anh nghĩ về lý thuyết của chaPark là những người đàn ông không kết hôn hơn ba lăm tuổi đều ủ rũ. ChaPark sai, dĩ nhiên, nhưng có lẽ ông có lý nếu ông đổi giới hạn tuổi đến bốn mươi. Hai năm nữa dành cho Nick. Có lẽ thật sự đến lúc bắt đầu nghĩ về hôn nhân. Không phải là anh không muốn kết hôn. Anh muốn. Cuối cùng. Khi sự nghiệp đã ổn định. Khi anh tìm được người phụ nữ phù hợp.
Nhưng giờ anh sẽ trở thành cộng sự. Và nếu anh làm được, anh sẽ cần ai đó là bà chủ, ai đó mở cửa nhà anh và chào đón mọi người vào, ai đó gọi cho hãng cung cấp thực phẩm. Ý nghĩ chợt nảy ra trong anh là nếu Christine có thể có được vài biểu cảm, chắc chắn là cách dễ nhất khi chỉ cần cải thiện tình trạng của cô ấy để làm vợ. Chúa biết, cô ấy không đòi hỏi và có khả năng. Không may cô ấy cũng là Morticia Addams mà không có chút hăng hái nào.
Điều anh cần là sự giao hòa giữa Christine và Tess.
Anh nghĩ về chuyện kết hôn với Tess và nhăn nhở. Dĩ nhiên, cô sẽ phải có những bộ đồ khác, và anh sẽ phải để người giúp việc của anh tới mỗi ngày để dọn dẹp phía sau cô, và cô sẽ phải học cách im lặng khi cần thiết một cách khôn ngoan, nhưng cô cũng sẽ luôn ở xung quanh, cười đùa, sưởi ấm cuộc đời anh, sưởi ấm giường anh…
Đó quả là một ý nghĩ đầy hứa hẹn.
Anh nghe tiếng cửa đóng sầm phía tầng dưới, và rồi ai đó chạy rầm rầm trên ba cầu thang tới tầng của Tess, và rồi Tess lao tới, dừng chân khi cô nhìn thấy anh.
Trông cô như quảng cáo cho Gap, mặc dù anh biết tốt hơn là đừng nói với cô. Mái tóc ngắn màu đỏ ôm xung quanh khuôn mặt da trắng, và đôi mắt cô mở lớn đầy hối lỗi khi cô mỉm cười xin lỗi anh. Chiếc áo phông xanh biển quá cỡ dài tới hông trùm qua chân váy ngắn vải thô màu xanh, và cô đang mặc cái áo khoác sợi thô xanh dương rộng thùng thình hết sức khinh khủng mà cô thích. Nó đã bị bào mòn tới mức dập dờn khi cô bước lại chỗ anh, nhưng chỉ lần này thôi, anh không quan tâm. Chỉ nhìn thấy cô là anh cảm thấy vui.
Bỗng nhiên ý nghĩ về cuộc sống với cô hứa hẹn hơn nhiều.
“Em xin lỗi,” cô nói khi tới bên anh. “Thật tình.”
“Thoải mái đi,” anh nói, khoanh tay để anh không chạm vào cô. “Chúng ta có thời gian.”
Tess dừng lại và đặt tay lên hông. “Anh đã nói bốn giờ là muộn nhất.”
“Bởi vì anh biết em sẽ trễ.” Nick nhìn chiếc đồng hồ Rolex của mình. “Nhưng bây giờ chúng ta phải đi thôi. Nói với anh là em đã sửa soạn rồi.”
“Em sửa soạn rồi,” Tess nói, nhường nhịn khi cô đi qua anh tới mở khóa cửa. “Em không thể tin anh đặt em vào tình thế này.”
Nick cầm vali và theo cô vào căn hộ. “Vậy đã có chuyện gì thế? Không, để anh đoán. Em đã ở Quỹ. Vài đứa trẻ cần giúp đỡ.”
Tess tươi cười. “Được rồi. Coi nào. Anh biết em mà.”
“Nhớ đấy.” Nick nhìn quanh rồi thở dài khi anh nhìn mớ đồ lỉnh kỉnh trên trường kỷ. “Anh đã nghĩ vậy. Đưa cho anh cái thứ chết tiệt đó. Anh sẽ không mang nó tới Kentucky.” Tess trao cho anh cái túi, và anh cau mày nhìn áo khoác của cô. Quần áo của cô thật là không thể chịu nổi. “Chúng ta cũng có thể tạm quên cái áo khoác, chỉ cho cuối tuần thôi?”
“Không, đừng quá phách lối.” Tess vuốt ống tay áo với sự yêu mến. “Đây là một chiếc áo khoác tuyệt vời. Nó rất có ích và không bao giờ bạc. Và nó có nhiều kỉ niệm.”
“Chắc hẳn còn hơn những gì em có,” Nick nói. “Nó có mặt trên đời trước em lâu đấy.” Anh đẩy đống đồ trên chiếc bàn ăn ọp ẹp của Tess và mở vali bên cạnh. Rồi anh bắt đầu chuyển quần áo của cô vào vali. “Dĩ nhiên, em mặc cái áo khoác đó trông tuyệt vời, nhưng em mặc cái gì cũng đều tuyệt cả.”
“Đồ xảo trá.” Tess tươi cười. “Em thích cái áo này. Nó là em. Em sẽ mặc nó.”
“Được, tốt thôi. Bất cứ điều gì làm em vui.” Nick nhét bộ quần áo cuối cùng vào vali rồi đóng lại. “Giờ thì, chúng ta sẵn sàng.”
“Nếu anh nói thế.” Tess lắc đầu. “Nhưng đống đồ kia sẽ dễ hơn nhiều.”
“Trong mắt anh thì không.” Nick cầm cái vali. “Chưa kể đến lòng tự trọng của anh.”
Nụ cười của Tess nở rộng hơn. “Anh làm gì có lòng tự trọng.”
“Không có khi ở quanh em.” Nick cười lại với cô, bỗng nhiên ấm áp bởi vì cô sinh động biết bao khi đứng trước anh và bỗng nhiên vui sướng một cách quái quỷ chỉ vì ở bên cô. “Đây là lý do chúng ta nên bên nhau. Em có thể cứu anh khỏi sự buồn tẻ vô cùng.”
“Tốt cho anh,” Tess khoanh tay và nhìn anh với sự hoài nghi giả tạo. “Ai sẽ cứu em đây?”
“Anh,” Nick nói. “Quỷ thật, phụ nữ, em không thể nhận ra một anh hùng trong khi em có một người ngay trong phòng khách của mình sao?”
“Là anh á?” Tess nhướng mày.
“Là anh. Tưởng tượng anh trong bộ áo giáp. Tốt hơn nữa là tưởng tượng anh cởi bộ áo giáp ra và làm tình với em.”
Tess chớp mắt nhìn anh, và nụ cười của Nick trở nên quỷ quyệt.
“Không,” Tess nói. “Đừng có lố bịch thế.”
Nick lắc đầu. “May cho em anh là một người đàn ông kiên nhẫn.”
“Chuyện đó chả liên quan gì đến em.”
“Được rồi, cứ thế. Chúng ta có thể đi chưa? Anh muốn có ít nhất một đôi nắp trục còn lại trên đường về. Mà này, sao em vẫn sống ở cái đống rác này thế? Tỉ lệ tội phạm quanh đây phải ở mức mất kiểm soát.”
“Không đâu.” Tess đột nhiên mang vẻ có lỗi đủ để làm Nick tự hỏi liệu tỉ lệ tội phạm cao có thật sự đủ tệ để làm cô lo lắng. “Và hơn nữa,” cô tấn công, “nếu anh không mang cái xe quá đắt giá đó tới một khu thiếu thốn, anh sẽ không phải lo lắng về vài đứa nhóc ăn cắp mấy cái nắp trục xe của anh ngang bằng với tình trạng mất cân bằng kinh tế. Vậy đó.”
Nick cảm thấy sự phiền phức mang tên Tess quen thuộc lại đang mọc lên. “Vậy em đang nói rằng vài gã tội phạm có lý do chính đáng để trộm nắp trục của anh bởi vì hắn ta không có nhiều tiền như anh?” Nick chuyển cái vali sang tay phải để ngăn mình siết cổ cô. “Luân thường đạo lý, thế hả?”
“Em chỉ đang nói – ” Tess bắt đầu, và rồi Nick nhớ đến cuối tuần và giơ tay lên.
“Chờ chút,” anh nói. “Chúng ta phải trải qua hai ngày cùng nhau. Trông em tuyệt vời, trông anh tuyệt vời, chúng ta rất thích nhau khi chúng ta không tranh cãi, và chúng ta đều bị sự hấp dẫn tình dục mạnh mẽ điều mà về phía anh, nghĩ rằng chúng ta nên tuân theo, vậy tại sao chúng ta không đồng ý với nhau là không dính đến những quan điểm chính trị cho đến khi, ừm, nói chuyện, đêm chủ nhật?”
“Cái gì mà sự hấp dẫn tình dục? Em không cảm thấy sự hấp dẫn nào cả.” Tess nhìn đi chỗ khác. “Và em không nói trông anh tuyệt vời.”
“Ha, anh không thế sao?”
Tess miễn cưỡng nhìn lại anh, biết rằng cô đã thua. Anh thật đẹp, vừa vặn trong bộ đồ rõ ràng là không có đường nối nào hết, mỗi sợi tóc sẫm màu nằm đúng vị trí không chê vào đâu được. Chỉ khuôn mặt anh thôi cũng đã phản bội lại bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào của con người, chủ yếu vì anh đang tươi cười với cô. Nụ cười đó lần nào cũng chế ngự cô. Bộ trang phục và mái tóc thuộc về chàng Nick luật sư, anh chàng hám tiền. Với anh ta, cô có thể kháng cự, không vấn đề. Nhưng nụ cười thuộc về chàng Nick đã cùng xem những bộ phim cũ và đưa khăn giấy cho cô khi cô khóc. Nó thuộc về chàng Nick người bắt chước Bogart tệ nhất thế giới và là người biết thế mà vẫn làm. Nó thuộc về chàng Nick người đã giúp một học sinh của cô thoát khỏi rắc rối với cảnh sát khi thằng bé bị bắt vì cố ý phá hoại trường, và là người đã đặt lòng kính Chúa vào thằng bé để nó không bao giờ đụng đến bình phun sơn lần nữa.
Nụ cười đang nói với cô rằng chàng Nick thật đã bị bẫy bên trong những bộ đồ thời thượng, chàng Nick anh-sẽ-trở-thành-cộng-sự-trước-tuổi-bốn-mươi. Có lẽ đó là lý do cô vẫn mường tượng, chống lại sự sẵn lòng của mình, về chuyện giật bộ đồ thời trang đó khỏi anh.
Cô run rẩy và bước tới cửa. “Được rồi, trông anh tuyệt vời. Em xin lỗi vì đã ác miệng. Em bồn chồn về cuối tuần này. Em không muốn làm anh thất bại.”
“Không đâu,” Nick nói.
Tess lắc đầu. “Em không giỏi nói dối. Hoặc là trở nên ngoan ngoãn. Và em nghĩ Norbert Welch là một gã hoài nghi khó chịu người tìm cách làm dịu sự tự ti của mình bằng cách cố ý chọc tức người khác với đống thiểu thuyết bảnh chọe của ông ta. Mặc dù chắc chắn em không nên đề cập đến chuyện đó cuối tuần này.”
“Hẳn là không,” Nick nói. “Nhưng dù sao thì chắc chắn em sẽ làm.” Giọng anh nghe cam chịu nhưng không tức tối. Thật ra, anh dường như khá vui vẻ.
“Anh thật tình lạc quan về chuyện này phải không?”
Tess nói, mỉm cười vì anh dường như vui thực sự. “Anh thật lòng nghĩ là chuyện này sẽ được việc.”
“Anh chỉ sung sướng vì lại được ở bên em. Anh nhớ em.”
Tess ngừng cười. “Ồ.”
“Anh biết.” Nick dựa vào tường, cái vali lủng lẳng ở tay kia. “Đừng nói. Em đã làm mọi thứ hết sức hoàn hảo khi không có anh.”
“Không, em cũng nhớ anh,” Tess thừa nhận. “Em ghét nó, nhưng đúng vậy.”
“Anh biết em nhớ,” Nick nói. “Mặc dù anh ngạc nhiên là em đã thừa nhận.”
“Em đang cố gắng nhớ xem sự tự tin của anh hay quan điểm chính trị của anh làm em khó chịu hơn,” Tess nói.
“Quên đi,” Nick nói. “Tập trung vào điều em thấy cuốn hút ở anh.”
Tess cầm lấy cái mắc treo chiếc váy-nhựa-dẻo của cô và đi ngang qua anh tới cửa. “Đó sẽ là tình bạn của anh, nếu dành cho em khả năng sửa soạn quần áo của mình trong tầng hầm mà không bị bóp cổ.”
“Cứ chống lại tất cả những gì em muốn,” Nick nói, theo cô ra ngoài. “Nó sẽ không làm em tốt hơn. Em luôn là tốt nhất, bé yêu.”
Anh nhăn nhở khi cô khịt mũi trong sự phẫn nộ giả tạo và khóa cửa lại sau lưng họ.