Ngày hôm sau Tess nhảy ngang qua nàng tiếp tân Pamela để thò đầu vào văn phòng của Gina, chỉ định ở lại đủ lâu để xem liệu Gina vẫn ổn và vẫn chưa hay biết sự phản phé của Park. Cô vẫy chào Gina, và cô ấy, vừa nghe điện thoại, vừa vẫy lại.
“Chỉ mười lăm phút nữa là đến chuyến xe buýt tiếp theo,” Tess thì thầm. “Mình chỉ ghé qua để bảo cậu…”
Nhưng Gina ra hiệu cho cô vào, và Tess từ bỏ chuyến xe đó và ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Gina.
“Rất cảm ơn, Ngài Edelstein. Tôi chắc là sẽ vừa ý,” Gina nói bằng giọng trầm bổng của một phát thanh viên chuyên mục tin tức.
Tess há miệng.
“Chắc rồi. Tôi sẽ chờ. Cho đến lúc đó.” Gina treo máy và quay qua Tess. “Cậu có gì mới thế?”
“Mình á? Từ lúc nào cậu trở thành Diane Sawyer thế?”
“Giọng điệu hay trang phục?” Gina hỏi, và Tess nhận ra rằng mớ quần áo len thô đen quen thuộc của Gina giờ là đồ len mịn màu đỏ son.
“Chúa ơi. Có chuyện gì xảy ra với cậu thế?” Tess hỏi, chằm chằm nhìn quần áo của Gina.
“Mình đang học luyện thanh,” Gina nói. “Mình chưa bao giờ giao tiếp nhiều, nên trước đây mình không cần.”
“Và bây giờ cậu ở bộ phận giao tiếp?” Tess cứng rắn nói. “Giống như là bạn gái Park?”
“Đây không phải ý Park,” Gina nói. “Mình sẽ… sẽ làm thế này, dù sao đi nữa. Việc này quan trọng cho công việc của mình. Mình dành… nhiều thời gian trên điện thoại. Mình cần nó.”
“Còn trang phục? Nó cũng giúp cậu trên điện thoại nữa chứ?”
Gina vuốt lên chất vải đắt tiền nơi tay áo. “Park đã mua cho mình. Anh ấy nói thích mình mặc đồ đen, nhưng anh ấy cá là mình sẽ nổi bật trong màu đỏ. Vậy nên bọn mình đã đi mua cái này cùng nhau. Rất vui.”
“Mình cá là thế,” Tess nói, đày Park xuống tầng xa nhất của địa ngục vì đang cố gắng che đậy tội lỗi của mình bằng cuốn séc.
“Có tệ lắm không khi mình để anh ấy mua nó?” Gina hỏi. “Mình thích bộ này. Mình muốn bộ này. Không phải là vì anh ấy.” Cô ngênh cằm ra. “Và trông mình nổi bật trong màu đỏ. Mình không biết tại làm sao trước đây mình không mặc đồ nhiều màu.”
“Trông cậu rất tuyệt,” Tess nói nhẹ nhàng.
Gina dựa lưng vào ghế. “Cậu không nghĩ mình nên mặc đồ hiệu.”
“Không,” Tess nói. “Đồ hiệu không phải việc của mình. Mình chỉ đang nghĩ là Nick sẽ thích thú bao nhiêu nếu mình thích mớ quần áo anh ấy đã mua cho mình như cách cậu thích bộ đồ này. Mình chưa kể đúng không? Anh ấy lại làm thế. Như cái váy đen ấy. Nhưng lần này anh ấy đánh cắp đống áo của mình rồi thay thế chúng bằng mớ đồ lụa trơn tuột. Mình đã nói không, và anh ấy vỗ về mình và vẫn cứ tiếp tục. Quần jean của mình hiệu DKNY, áo phông cổ tròn casơmia nhãn Ralph Lauren và áo ngủ hiệu LaPerla.” Tess nhăn mặt. “Giống như là Invasion of the Body Snatchers. Chúng rất đẹp, nhưng chúng không phải là mình. Mỗi lần anh ấy làm thế, mình lại bảo không, anh ấy chỉ cười và nói trông mình gợi cảm trong đống đồ mới.”
“Vậy thì thoải mái và thưởng thức chúng đi,” Gina nói.
“Gina, mình không thích quần áo anh ấy mua cho mình. Mình không trở nên kiểu cách đúng đắn. Mình ghét chúng. Cổ tròn làm mình ngứa ran và mình thích ngủ trong mớ áo phông cũ. Chúng thật thoải mái. Và mình ghét cái cách ngôi nhà đáng ghét ấy được trang hoàng – nó như một cái kho với đống thảm dày đó. Và mình ghét Opera Guild. Mình đã ráng trở thành người dễ chịu với tất cả những việc đó, nhưng việc trở thành người dễ chịu đang lấy hết thời gian của mình.”
“Thì sao? Cậu có việc gì khác để làm với thời gian của cậu sao?”
“Tìm Lanny,” Tess nói, và Gina lầm bầm. “Nghe này, mình đã gọi nhiều cuộc đúng hướng và cuối cùng thì mình cũng đã có chỉ dẫn rồi. Một người bạn của Elise hồi ở vùng đó đã cho mình biết là một người khác cũng ở đấy đã hiến tất cả giấy tờ của ông ta cho thư viện Đại học Riverbend, và những giấy tờ ấy gồm cả lịch sử truyền miệng của vùng thông qua những người đã sống ở đó trong những năm sáu mươi. Ý mình là, đây là một chỉ dẫn hứa hẹn. Mình đã lên kế hoạch qua đó, nhưng mình đã phải tạm hoãn để có thể cùng Nick đến nhà hát, đi ăn tối với Welch hay Bữa tối River Clean-up, hoặc là đến ngôi nhà Opera Guild mở cửa hay những thứ chết tiệt khác.” Tess đăm đăm nhìn bạn một cách khổ sở. “Điều thông minh nhất mình có thể làm là dọn đi, nhưng mình sợ rằng bọn mình sẽ không bao giờ gặp nhau nữa bởi vì bọn mình đều bận, và bọn mình sẽ không bao giờ làm tình trên đàn piano nữa.”
“Mình nghĩ mình đã bỏ lỡ một đoạn,” Gina nói. “Về đàn piano.”
“Đấy là một vấn đề khác khiến mình lo lắng,” Tess khổ sở ngồi xụp xuống ghế. “Mình đang thay đổi. Bằng chứng là, mình đã thật sự nghĩ sex truyền thống là buồn chán.”
“Sex truyền thống?”
“Cậu biết đấy, trên giường, trong đêm, cửa khóa chặt. Tư thế thông thường. Đèn tắt.”
“Tiếp đi,” Gina nói. “Mình sẽ ráng theo. Nick thích tư thế thông thường?”
“Nick thích mọi tư thế, mỗi lần mỗi cách. Chuyện đó thật không tưởng tượng nổi, nếu cậu định nghĩ về nó.”
“Tốt,” Gina nói. “Thế còn phần đèn tắt?”
“Đấy là sự cường điệu. Nhưng anh ấy thích quan hệ trên giường. Anh ấy hạnh phúc hơn khi ở trên giường. Anh ấy thích giường hơn.”
“Mình cũng thế,” Gina nói. “Lưng sẽ không bị đau, rồi mình có thế cuộn tròn và ngủ mà không phải di chuyển.”
“À, đấy là vấn đề,” Tess nói. “Mình ghét phải thừa nhận, nhưng mình cũng thế. Ý mình là, những nơi khác thật kích thích, nhưng không kéo dài lâu vì mạo hiểm, mình cũng không thể sờ vào anh ấy nhiều, và mình đang thật sự thích quan hệ trên giường.”
“Đấy đâu phải là vấn đề.”
“Có chứ,” Tess nói. “Mình đang trở nên truyền thống hơn. Mình đang mất quan điểm. Mình đang thay đổi.”
Gina cau có nhìn cô. “Cậu thôi được không? Cậu không thay đổi. Nào, giờ là về đàn piano. Chính xác nó ở đâu?”
“Ngôi nhà Opera Guild.”
Gina ngồi thẳng dậy. “Cậu có hâm không đấy?”
“Cậu biết không, cậu đang nói nghe như Nick ấy.”
“Làm gì có cửa ở căn phòng đó.”
“Sao cậu biết?”
“Park đã đưa mình đến đó trưa hôm qua.” Gina lại ngồi xụp xuống. “Mình không thể tin cậu đã nhử anh chàng lên cây đàn piano đó. Anh ấy hẳn phải phát điên vì cậu.”
“Ô.” Tess dừng lại ngẫm nghĩ. “Cậu đúng. Anh ấy hẳn như vậy. Mình đã không nghĩ về chuyện đó. Anh ấy đang đứng ở ngưỡng cửa trông như Jekyll, và mình sợ, nên mình – ”
“Nên cậu cám dỗ anh ấy vào trò sex mạo hiểm để giúp cậu cảm thấy tốt hơn?” Giọng Gina nghe không tin nổi. “Cậu có ý nghĩ nào về điều gì sẽ xảy ra với sự nghiệp của anh ấy nếu anh ấy bị bắt gặp đang cùng cậu trên một cây đàn piano trong ngôi nhà Opera Guild không hả?”
“Thật là mình chưa nghĩ về chuyện đó,” Tess nói. “Chuyện gì sẽ xảy ra?”
Gina rên rỉ một cách điên tiết. “Cậu không nghĩ gì đến anh ấy sao? Mình không thể tin cậu ích kỷ đến thế.”
“Cậu đang nói về chuyện gì?” Tess nói, bị xúc phạm. “Dĩ nhiên mình có nghĩ đến anh ấy.”
“Thế thì cậu sẽ phải nhận thấy cuộc sống xã hội quan trọng nhường nào với sự nghiệp của anh ấy,” Gina nói. “Cậu sẽ phải nhận thấy anh ấy phải thường xuyên giao tiếp với mọi người và thiết lập quan hệ. Cậu sẽ phải nhận thấy danh tiếng vang lừng anh ấy có ở thành phố này.”
“Dĩ nhiên, mình biết,” Tess nói. “Mình đã trải qua hai tuần lễ của đời mình trên bề nổi xã hội nông cạn đó.”
“Nó nông cạn với cậu,” Gina nói. “Không phải với Nick hay Park. Hay với mình.”
“Cái gì cơ?”
“Mình nói, ‘hay với mình.’” Gina bướng bỉnh nhìn cô. “Mình xin lỗi. Mình đã gia nhập phe bóng tối rồi. Kiện mình đi.”
Tess ngó trần nhà đăm đăm, không nói gì được trong một khoảnh khắc. “Mình không tin nổi chuyện này. Sao cậu có thể?”
“Mình không tin nổi cậu,” Gina nói. “Mình không hiểu tại sao cậu quá mù quáng như thế.”
“Mù quáng!” Tess nói. “Mình á? Mình – ”
“Nghe này, nếu mình cạo đầu hay là quyết định trở thành tu sĩ hoặc là nói với cậu rằng mình là một anh chàng giả gái, cậu vẫn sẽ ở bên mình, không chỉ trích, không tranh cãi. Nhưng chỉ vì mình muốn đi theo xu hướng chung, cậu sẽ chê bai mình ngay.”
“Ồ, không. Mình chỉ - ”
“Và từ giờ mỗi lần trò chuyện sẽ là ‘Gina, cậu có chắc không?’ hay ‘Gina, cậu đã bị mua chuộc bởi sự giàu sang rồi,’ hoặc ‘Gina, nếu cậu không quên Park và gặp một anh chàng tử tế có nhiều phẩm chất ’ và – ”
“Ê này,” Tess nói. “Chỉ là – ”
“Chỉ là cậu không tôn trọng mình đủ như mình muốn,” Gina nói. “Mình phải muốn điều cậu muốn hoặc là không có lý hay không tốt. Nick cũng vậy mà Park cũng vậy. Này, bọn mình không muốn điều cậu muốn. Và cậu không hiểu tại sao bọn mình phải như vậy. Ý mình là, miễn là bọn mình tôn trọng điều cậu muốn và để cậu sống cuộc đời cậu, sao cậu phải quan tâm?”
“Bởi vì cậu đang thay đổi,” Tess nói. “Mình nhìn cậu khi cậu ở bên Park. Cậu lặng lẽ hơn, cậu cũng không nói và cậu mặc – ”
“Mình mặc đồ phù hợp,” Gina nói. “Và mình sẽ bảo cậu điều này. Mình thích thế.”
“Nhưng cậu vẫn thường mặc…” Tess lóng ngóng tìm từ. “Cậu biết đấy, đồ vũ công. Cậu rất đáng yêu, đi tiên phong và gợi cảm. Và giờ thì trông cậu… Mình không biết. Đứng đắn.”
“Mình đã ăn mặc như một vũ công bởi vì mình là vũ công,” Gina nói. “Bây giờ mình muốn đứng đắn nên mình mặc như một người đứng đắn. Và khi mình và Park ở riêng, bọn mình nói chuyện. Bọn mình luôn trò chuyện.”
“Nhưng không phải ở bên ngoài.” Tess chộp lấy ý đó. “Khi cậu ra ngoài cùng Park – ”
“Mình chưa từng chuyện trò nhiều ở nơi công cộng,” Gina nói. “Mình thích lắng nghe hơn. Mình vẫn luôn như thế.”
“Thế sao? Vậy tại sao mình không biết?”
“Bởi vì cậu luôn luôn nói,” Gina nói. “Cậu nói. Mình thì không.”
“Mình vẫn nghĩ cậu đang thay đổi vì Park,” Tess nói bướng bỉnh.
“Được rồi, cho là cậu đúng,” Gina nói. “Thì sao?”
“Sao, thế là sai. Cậu phải là chính mình chứ.”
“Mình là chính mình. Chỉ là mình đang cố gắng trở nên tốt hơn như người mình quan tâm. Mình đang điều chỉnh. Và tại sao không? Anh ấy đang điều chỉnh mình. Anh ấy tới nhà mình qua đêm, mình đã làm bánh bao và anh ấy thích nó. Đợt cuối tuần trước mình đã cho anh ấy xem The Rocky Horror Picture Show và anh ấy đã ném bánh mỳ.”
“Park ném bánh mỳ?”
“Thay đổi không phải là tệ, Tess. Người ta vẫn viết sách về chuyện đó suốt đấy thôi. Họ gọi nó là ‘sự trưởng thành cá nhân’.”
“Mình hi vọng thế,” Tess miễn cưỡng nói. “Mình chỉ nghĩ là mình có thể xem sự trưởng thành cá nhân của cậu tốt hơn nếu nó không bị thúc đẩy bởi Park.”
“Tess, mình yêu Park.” Tess nhắm mắt lại trong sự khổ sở, nhưng Gina tiếp tục. “mình biết cậu không thích anh ấy, nhưng mình không quan tâm. Cậu không biết anh ấy. Ở bên trong anh ấy thật sự ngọt ngào, tốt bụng và hiểu biết, và mình chưa từng cảm thấy được bảo bọc như thế trong đời, mình muốn tặng cho anh ấy cả thế giới và mình sẽ làm thế, vậy nên đừng bàn ra nói vào nữa.”
Tess nuốt xuống mọi thứ cô biết về Park và mỉm cười. Nặng nhọc. “Được thôi. Được thôi. Mình hạnh phúc nếu cậu hạnh phúc.”
“Thật không?”
“Thật,” Tess nói dối.
Gina thở dài. “Ừm, vậy thì, nói thật với cậu, mình không biết liệu mình có hạnh phúc hay không nữa. Park rất tuyệt vời, và khi chỉ có bọn mình, mọi thứ đều tuyệt, nhưng sớm muộn gì mình cũng sẽ phải gặp gia đình anh ấy, và mình không nghĩ mình phù hợp để trở thành vợ của một người nhà Patterson.”
“Mình cũng không,” Tess nói. “Nhưng mình đã gặp họ và mình sẽ giả vờ. Chả có lý do gì cậu không thể làm thế.” Cô cựa quậy không thoải mái trong ghế, biết rằng cô nên nói sự thật với Gina – rằng không đời nào Park sẽ giới thiệu cô với gia đình hắn, rằng cô sẽ không bao giờ phải giả vờ, rằng Park đã phản bội cô ấy bởi ông bố xoi mói địa vị của hắn đang tìm mẹ cho những đứa cháu của ông ta. Lúc ấy cô nhìn Gina, sáng sủa, đáng yêu và sinh động, và cô nghĩ về việc Nick đã nói cô không dính vào cuộc sống của người khác, rồi cô kiềm chế bản thân mình. Biết đâu đấy. Có lẽ. Có lẽ Park sẽ yêu, tìm được dũng khí để chống lại cha mình, và lấy Gina.
Cơ hội lớn làm sao.
“Xem nào, có việc gì mình có thể làm cho cậu ở đây không?” Tess hỏi, tuyệt vọng muốn giúp một điều nhỏ nhặt nào đó khi mà cô rõ ràng là không thể giúp gì Gina về vấn đề lớn kia.
Gina nhìn cô nghiêm nghị. “Ừ. Đừng để Nick bị bắt vì khiếm nhã nơi công cộng trên một cây đàn piano. Chuyện đó sẽ hại đến hãng.”
“Ôi, thôi nào, Gina, nó có đáng kể gì đâu.”
“Cậu biết không, cậu không cần thay đổi hoàn toàn để ở cùng Nick. Cậu chỉ cần hiểu vị trí của anh ấy thôi.”
“Anh ấy đã rất thích thú trên cây đàn đó.”
“Quên đi,” Gina nói. “Cậu sẽ không đời nào hiểu. Có lẽ cậu đúng đấy. Có lẽ tốt hơn hết cậu nên dọn đi. Với việc Nick đang cố gắng nhét cậu vào danh sách những người ăn mặc đẹp nhất và cậu đang cố gắng đưa anh ấy vào Sách Kỷ lục Guinness về Tình dục ở những nơi ngu ngốc nhất, có lẽ hai người thật sự hại lẫn nhau.”
Tess cảm thấy lạnh người. “Cậu nghĩ vậy à?” Cô cắn môi, cảm thấy còn khổ sở hơn trước đó.
“Nếu cậu sẽ làm làm cuộc đời anh ấy như địa ngục, phải.”
“Điều cậu đang nói là không thêm sex mạo hiểm nữa. Điều gì là đúng đắn trong cuộc sống nếu cậu không mạo hiểm?”
“Công việc. Tình yêu. Con cái.”
“Nghe thật buồn chán.”
“Vậy hãy dọn đi,” Gina nói. “Cậu sẽ chỉ đưa đến điều tệ hại cho anh ấy nếu cậu không làm thế.”
“Chắc hẳn mình nên làm thế,” Tess nói. “Mình đã ở đấy gần một tháng rồi. Đã đến lúc.”
Gina gật đầu. “Đúng vậy.”
“Không có vẻ như là bọn mình đang yêu nhau hoặc là lên kế hoạch hợp thức hóa hay là gì đó.”
Gina lắc đầu. “Dĩ nhiên không.”
“Vậy mình thật sự nên đi thôi.”
Gina gật đầu. “Chắc chắn.”
“Mình không muốn,” Tess nói.
“Mình không nghĩ cậu muốn,” Gina nói.
“Cuộc sống với Tess ra sao rồi?” Park hỏi Nick vào bữa trưa ở The Levee ngày hôm sau.
“Tuyệt.” Nick nhìn anh ta một cách thận trọng qua lớp vải lanh không vết nhơ. “Sao cậu hỏi thế?”
“Chỉ tò mò thôi,” Park có vẻ mất trí khi anh nói, trong lúc lơ đãng bóp vụn ổ bánh mì. “Tớ cho là đã có vài thay đổi ở nhà cậu.”
“Một vài.” Nick ngồi sau chiếc đĩa trống không của mình. “Nhưng đều là những thay đổi tốt. Quần áo của Tess là ví dụ. Cô ấy đã mặc như Annie Hall nhờ tiền phúc lợi vậy, nhưng tớ đã bảo Christine mua đồ mới và cô ấy trông rất tuyệt.” Anh mỉm cười, nhớ lại Tess đẹp thế nào trong làn vải len jersey xanh đêm trước. “Và tiếp theo là cái áo kiểu lính thủy chết dẫm đó,” anh nói thêm, giọng anh tràn ngập sự thỏa mãn.
“Cô ấy hơi bị… kỳ cục ở bữa tối,” Park nói. “Điềm tĩnh. Lịch thiệp. Cô ấy ốm à?”
“Không,” Nick nói, kiên nhẫn. “Cô ấy đang gắng giúp sự nghiệp của tớ.”
“Ồ.” Park ngẫm nghĩ lời Nick rồi nhún vai. “À, được việc đấy. Tớ nghĩ lý do duy nhất Welch chú ý đến chúng ta là vì Tess. Ông ta chưa lúc nào rời mắt khỏi cô ấy.”
“Tớ biết.” Nick quắc mắt, nhớ lại. “Đồ dê già.”
“Sao?”
“Tớ biết chúng ta muốn khách hàng,” Nick nói. “Tớ chỉ không thích ông ta liếc mắt đưa tình với Tess.”
“Ông ta không thế đâu,” Park nói.
Nick lại cau mày. “Chắc chắn. Ông ta – ”
“Không. Tớ không biết ông ta thấy gì ở Tess, nhưng không phải là sex.”
“Ồ?” Nick ngồi dựa lưng và quan sát bạn mình. “Sao cậu biết?”
“Bởi vì ông ta chưa bao giờ nhìn cơ thể cô ấy,” Park nói. “Thực tế đi, hầu hết đàn ông chú ý hoặc là bộ ngực hoặc là cặp chân, và Tess có cả hai thứ đó, nhưng ông ta chưa từng nhìn cái gì ngoài khuôn mặt cô ấy.” Anh ta tư lự, suy nghĩ. “Như thể ông ta đang tìm kiếm gì đó hoặc là chờ đợi gì đó.”
Nick chớp mắt. “Cậu đúng. Tớ chưa từng nghĩ đến, nhưng cậu đúng. Chuyện gì vậy nhỉ?”
“Tớ không biết,” Park nói. “Và tớ không quan tâm miễn là nó giúp chúng ta có khách hàng.” Anh ta cựa quậy trong ghế và bắt đầu bẻ vụn một cái bánh khác. “Tớ đã kể cho cậu về cô nàng tớ mới phỏng vấn chưa? Rất nóng bỏng. Tớ nghĩ tớ có thể mời nàng đi chơi.”
Nick khoanh tay và đăm đăm nhìn Park trong sự điên tiết. “Park, cậu đang định làm trò quái gì thế?”
Park thả ổ bánh mỳ xuống. “Cái gì?”
“Vấn đề là cậu hẹn với Corinne lúc bảy giờ, với Gina lúc mười một giờ. Và bây giờ lại còn một nàng mới nữa.” Nick nhìn anh ta nghiêm khắc. “Chuyện này không hay đâu.”
“Sao cậu biết?” Park nói, sững sờ.
“Tess nói chuyện với Gina,” Nick nói. “Cậu mất trí rồi hả?”
“Ừ,” Park rầu rĩ nói.
Nick tròn mắt và cúi xuống. “Park, cậu không thể tiếp tục thế này. Tớ không muốn xen vào, Chúa biết thế, nhưng cậu phải dừng lại.”
Park nhăn nhó. “Tớ biết tới phải bỏ Gina. Tớ biết thế. Nhưng cô ấy quá hạnh phúc – ”
“Ồ, vì cô ấy khóc thét à.” Nick ném khăn ăn xuống bàn trong sự phẫn nộ. “Cậu không thể làm ơn cho toàn bộ thế giới. Và tớ cảnh cáo cậu, tớ chỉ có thể giữ Tess không la hét một thời gian thôi. Lúc này cô ấy muốn cậu chết rồi.”
Park kinh hoảng. “Cô ấy sẽ bảo Gina?”
“Dĩ nhiên cô ấy sẽ bảo Gina,”Nick nói. “Chết tiệt, Park, cậu dễ dàng bỏ rơi Gina, đừng gặp cô ấy nữa. Điều cậu đang làm thật độc ác.” Anh hoang mang nhìn bạn. “Thế này không giống cậu.”
“Tớ biết,” Park nói. “Tớ biết. Tớ sẽ làm thế. Sớm thôi. Thật đấy. Dù sao tớ cũng không thể chịu đựng thêm nữa. Nó đang khiến tớ phát điên. Tớ ngồi đó uống sâm-banh với Corinne và rồi tớ đến nhà Gina, và cứ như là tớ đến một thế giới khác vậy. Bánh bao. Ném bánh mỳ. Xem TV mười hai inch. Không phải là điều tớ mong đợi.”
“Cậu đang nói về chuyện gì thế?” Nick nói, hết sức lúng túng.
“Không có gì.” Park nhún vai. “Quên đi. Nó qua rồi. Tớ biết sẽ thế. Chỉ là tớ đã nói chuyện với Gina và… và…” Anh dừng lại, khổ sở và mất phương hướng, rồi lại bắt đầu nghiền vụn ổ bánh. “Chết tiệt. Quên đi. Phụ nữ là địa ngục. Tớ không biết làm sao mà cậu vẫn tỉnh táo sau bốn tuần sống với Tess.”
“Tỉnh táo á? Không đâu.” Nick thoải mái dựa lưng vào ghế, vui mừng vì thoát khỏi chủ đề về Gina. “Cậu đã bao giờ sống với một người phụ nữ nào mà cậu không thể nói ‘không’ chưa?”
“Rồi,” Park ủ rũ nói. “Mẹ tớ.”
“Chuyện này khác,” Nick nói. “Bọn mình đã làm tình trên cây đàn piano ở ngôi nhà Opera Guild.”
Lúc này trông Park bối rối. “Tại sao?”
“Bởi vì nó ở đó,” Nick nói. “Tớ không biết tại sao. Tess nói, ‘Hãy làm đi,’ và tớ nói, ‘Không,’ và rồi bọn tớ đã làm chuyện ấy.” Anh lắc đầu. “Bọn tớ sẽ bị bắt một ngày nào đấy, nhưng nó cũng đáng lắm.”
“Vậy đó là điều đang giữ cậu gắn với cô nàng sao? Tình dục mãnh liệt trên đàn piano?”
“Không,” Nick nói. “Nhưng nó không tổn hại đến việc gì cả.”
“Nếu cô ấy là điều cậu muốn…” Park nói đầy hồ nghi.
“Cô ấy là điều tớ muốn.” Nick đẩy ghế lùi lại và đứng lên. “Đủ với tớ. Rời khỏi Gina đi trước khi Tess kể cho cô ấy cậu đang làm gì và rồi chặt nhỏ cậu ra.”
“Phải,” Park nói. “Rời khỏi Gina.”
Mười một rưỡi tối hôm đó, Tess bước ra khỏi kho sách lịch sử ở thư viện trường đại học và thấy Nick đang ngủ với đầu đặt trên bàn.
“Nick,” cô nói dịu dàng, lay anh. “Nick, anh yêu, em xin lỗi.”
Anh lắc đầu một chút để tỉnh táo. “Không sao. Em có tìm được gì không?”
“Không,” Tess khổ sở nói. “Không có cái nào đề cập đến Lanny cả. Em thề là em không dựng chuyện.”
“Anh biết em không thế.” Nick dụi mắt. “Em sẵn sàng chưa?”
“Sao anh biết em không làm?” Tess hỏi.
“Đừng kỳ cục thế.” Giọng anh nghe gắt gỏng khi anh đẩy ghế khỏi bàn. “Em biết anh tin em. Dĩ nhiên em không dựng chuyện.”
“Vậy sao anh không làm việc với Welch?” Tess nói bực bội. “Sao anh không thể nói với ông ta về chuyện này? Sao anh không thể bảo ông ta đừng có xử tệ với Lanny? Anh là luật sư. Anh có thể nói với bất kỳ ai điều gì đấy. Và anh biết em sẽ không bao giờ tìm thấy tập bản thảo. Thật vô vọng.”
Nick tập trung vào cô, chậm rãi đứng dậy. “Em sẽ từ bỏ sao?”
Tess ngồi xụp xuống chiếc ghế cạnh anh. “Em đã nói chuyện với những người nhớ Lanny và những người nhớ cậu chuyện, nhưng không ai có bản thảo và không ai nhớ nó đủ rõ để dẫn ra. Em không có gì cả.” Cô vẫy tay hướng về kho sách phía sau. “Đây là cố gắng cuối cùng của em. Nhưng thậm chí không ai nhắc đến Lanny. Những lời ghi chú của năm mươi thành viên trong cộng đồng đó và không ai nhắc đến Lanny.”
Nick cau mày. “Sao không?”
“Gì cơ?”
“Ông ấy đã ở đó cả mùa hè,” Nick nói. “Sao không ai nhắc đến ông ấy?”
“Em không biết.”
“Tập tài liệu này trông ra sao?”
Tess nhún vai. “Nó chỉ là một tập hồ sơ lớn với những tờ giấy.”
“Nó không được gói à?” Nick nói. “Những tờ giấy có đánh số không?”
“Em không biết. Nó – ” Tess khựng lại khi Nick dựa lưng vào ghế và thở dài. “Gì vậy?’
Anh đứng dậy và kéo cô đi. “Tới đây. Anh ghét mình về chuyện này, nhưng chỉ cho anh cái hồ sơ chết dẫm đó.”
Mười phút sau, Tess nhìn những chú ý cô đã ghi. “Theo cuốn sổ này, bốn tập giấy đã bị mất,” cô nói. “Tất cả đều là mùa hè năm sáu lăm. Một trong số chúng là tập bản thảo. Ai đó đã lấy chúng đi. Tại sao?”
“Chúng ta biết tại sao,” Nick nói, nhét hộp tài liệu trở lại giá. “Ai đó đang cô gắng xóa sạch bằng chứng về Lanny. Điều chúng ta cần biết là ai.”
Người thủ thư giận dữ khi cô tìm ra đống giấy đó đã bị lấy đi. Bà ngay lập tức kiểm tra file trên máy tính, và rồi họ thấy cơn giận của bà trở thành sự bối rối. “Không thể thế được,” bà bảo họ. “Tập hồ sơ đã ở đây mười năm rồi, và chỉ có một người đã xem nó.”
“Và đó là?” Nick giục.
Bà chớp mắt nhìn họ. “Norbert Welch. Sao ông ấy lại cố ý phá hoại một hồ sơ lịch sử truyền khẩu cũ chứ?”
“Tôi không biết,” Nick nói dối, dùng khuỷu tay thúc Tess để giữ cô im lặng. “Cảm ơn bà nhiều.”
“Đồ chuột cống,” Tess nói khi cô theo anh ra khỏi thư viện. “Đồ chuột cống chấy rận, lừa đảo, ăn cắp, phá hoại.”
“Anh biết,” Nick nói. “Anh sẽ nói chuyện với Park và bọn anh sẽ xem phải làm gì vào ngày mai.” Anh nắm tay cô và kéo cô theo đến bãi đậu xe, không nghe câu hỏi tiếp theo của cô. “Anh không biết bọn anh sẽ làm gì nữa. Và ngay bay giờ anh không quan tâm. Anh chỉ muốn về nhà đi ngủ. Anh phải có mặt ở phiên tòa đầu tiên vào sáng mai.”
Tess bắt đầu phản đối sự qua loa của anh với Welch và rồi cau mày khi tội lỗi ập đến trong cô. Anh mệt mỏi và cô đang cằn nhằn anh. Cậu đã bao giờ quan tâm đến anh ấy chưa? Gina đã hỏi, và giờ cô đang ở đây, hoàn toàn không nhớ tới một sự thực là anh đã dậy sớm sáng nay. Anh đã dành cho cô những điều tốt đẹp nhất và cô ghét tất cả chúng, và lúc này cô đang kéo anh qua thư viện ngay giữa đêm để anh có thể giúp cô phá hủy sự nghiệp của anh.
Nếu mày có chút suy nghĩ nào cho người đàn ông này, cô tự nhủ, mày nên ra khỏi cuộc đời anh ấy. Với cá nhân mình, cô không muốn chút nào, nhưng đấy là một việc đúng đắn nên làm.
“Em ổn không?” anh hỏi khi họ đã xuyên qua bóng tối nơi bãi đỗ và trở lại xe. Anh quay chìa khóa để khởi động, và động cơ nổ đều đặn. “Em im lặng khủng khiếp.”
“Em nghĩ tốt hơn hết em nên dọn đi,” Tess nói.
“Cái gì?” Nick tắt máy và nhìn thẳng cô với vẻ mặt tối sầm. “Em đang nói về chuyện gì thế?”
“Em không tốt đối với anh,” Tess nói một cách khổ sở. “Em không trông chừng cho anh và em sẽ phá hoại sự nghiệp của anh và – ”
“Em đã nói chuyện với người quái nào thế?” Nick nói. “Anh không cần em trông chừng cho anh. Anh trông chừng cho mình. Và sự nghiệp của anh ổn thỏa. Em đang nói về chuyện gì thế?”
“Phải, nhưng lỡ có ai bắt gặp chúng ta trên cây đàn piano đó thì sao?” Tess nói. “Anh sẽ đi đến đâu?”
“Chắc chắn là được trân trọng cất giữ trong trái tim đầy ghen tỵ của mỗi người đàn ông ở Riverbend,” Nick nói. “Ai đã khơi chuyện này với em?”
“Em chỉ nghĩ rằng có lẽ anh sẽ tốt hơn nếu không có em hạ thấp uy tín của anh mỗi mười lăm phút một.”
“Anh thích hạ thấp uy tín,” Nick nói. “Anh đã có tình dục tuyệt vời từ khi anh khám phá việc hạ thấp uy tín với em hơn là anh từng mơ thấy trong đời. Lại đây.” Anh nghiêng qua và nâng niu má cô trong tay rồi hôn cô, và Tess tan chảy trong tay anh, quá sung sướng vì cô đã không mất anh đến nỗi cô giữ anh thật chặt và cảm nhận bắp cơ trên tay anh.
“Anh yêu em, Tess. Đừng đi,” anh thầm thì.
“Em sẽ không đi,” cô nói, tựa trán mình vào trán anh. “Không thể. Thật sự không thể. Không được nữa. Em cũng yêu anh.”
Anh lại hôn cô, miệng anh nóng bỏng, và mỗi lần hôn anh, cô lại thấy bờ môi anh làm cô choáng váng hơn. Khi cô đánh mất mình trong sức nóng ở đó, cô để tay mình lười biếng trượt từ ngực anh xuống bắp đùi. Anh thở mạnh và bàn tay anh khum lấy ngực cô và cô cảm thấy hơi thở nghẹn lại, cảm thấy máu sôi lên, và cô muốn anh, ngay lập tức, bây giờ, bất kỳ cách nào, cô ép mình vào anh mạnh hơn, nhưng anh bỏ tay ra và nói, “Không.”