Chương 1
EDITOR: Aisunie
Hộp đêm quán ba, dưới ánh sáng mờ ảo, trên bàn những chai rượu nằm rải rác, màu đỏ màu trắng, trộn lẫn vào nhau.
Nhạc nền được một giọng nữ cao hát khuấy đảo trên sàn diễn, bài hát này đã có từ rất lâu về trước khiến người ta không thể nhớ nổi tên, ở dưới có vài ba tên đàn ông nói năng lộn xộn cùng hát theo, tạo nên âm thanh hỗn tạp.
Lục Ngạn nhàm chán chống một tay lên bàn.
Cô để chiếc áo khoác màu đỏ ở sau ghế, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng.
Biết hôm nay ra ngoài nói chuyện, cô cố ý mặc áo có cổ trước áo sơ mi ngắn, nhưng quần áo ôm sát như vậy khiến cho bầu ngực đẫy đà của cô hiện lên rõ ràng, xuống phía dưới thì lộ ra chiếc eo nhỏ nhắn, trắng nõan như sữa, một tay có thể ôm hết.
Vẻ đẹp của Lục Ngạn là không thể nghi ngờ.
Lúc này, trong ánh đèn mờ ảo của hộp đêm, cô lười biếng ngồi ở đó, giữa lông mày và mắt như có làn khói mờ ảo, phảng phất khí chất nét đẹp mỹ nhân Trung Hoa, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng, đôi môi đầy đặn phá lệ câu hồn người đối diện.
Cô xoay xoay điện thoại, các ngón tay mảnh khảnh xương cân đối nhẹ nhàng đặt tay trên điện thoại, gõ, gõ,____
Nếu mà là người quen của cô, họ sẽ biết rằng hiện tại cô đang thiếu kiên nhẫn.
Thật tiếc là ở đây chỉ có mấy người đàn ông bụng phệ còn, không quen biết và họ cũng không biết là cô đang khó chịu thế nào.
Bên tai truyền đến tiếng nịnh nọt của tên đàn ông.
“ Lucy tôi từ lâu đã nghe nói rằng cô chính là tỷ của Star Diamond TV, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, nhất định phải uống sảng khoái!”
Lục Ngạn trợn tròn mắt trong lòng
Trước khi đến đây, Tần Ngọc nói với cô rằng:” Lục đại tiểu thư của ta ơi, hôm nay tôi bận quá, buổi tối có bữa tiệc cô đi giúp tôi với. Cô không cần phải e ngại, nếu thấy người ta đáng tin cậy. Nếu đáng tin cậy, khi quay về thì mời bia với thịt xiên.
Hiện tại nghĩ lại, thật không nên mời bia và thịt xiên với loại người tham lam này.
Lục Ngạn sốt ruột cọ cọ lòng bàn chân vào giày cao gót, cảm thấy hôm nay mặc quần áo này đối với những người kém cỏi này thật lãng phí.
Lục Ngạn và Tần Ngọc là bạn tốt và cũng là cộng sự.
Hai năm trước, Lục Ngạn đào được Tần Ngọc tại nước ngoài, cô phải bỏ ra một số tiền lớn mới chuộc được. Cùng Tần Ngọc điều hành Star Diamond TV, chủ yếu là phát sóng trò chơi điện tử trực tiếp, được mọi người hưởng ứng rất tốt.
Người ngoài chỉ biết Lucy là người truyền bá Star Diamond TV, nhưng không ai biết danh tính cổ đông lớn nhất là cô.
Nếu không......
Cô liếc nhìn những người đàn ông ngồi trên bàn, đáy mắt lộ ra vài phần khinh thường.
Nhóm người này sẽ ở không ở quán rượu ăn bớt lại đắc ý như vậy không che đậy.
Cánh của đột nhiên bị đẩy ra.
Tiếng ồn ào trên bàn rượu tạm ngừng, Lục Ngạn nhìn về phía cửa.
“ Ngài Tống, tôi thật sự xin lỗi, Lăng Mặc vừa thông báo rằng anh ấy sẽ đến muộn.”Người ở cửa tiến đến cạnh anh Tống giải thích.
Lục Ngạn tầm mắt lướt qua người nói chuyện và bị thu hút bởi người ở phía sau đang im lặng.
Đây là một người đàn ông khác sạch sẽ.
Hoặc nói chính xác hơn, chính là một chàng thiếu niên.
Trang phục rất đơn giản, áo khoác màu xanh phối hợp với áo len bên trong, phía dưới là quần bò rộng thùng thình, thoạt nhìn đôi giầy thể thao cũng không phải hàng hiệu, bị tẩy đến phát sáng. Nhìn ra được, chủ nhân của đôi giày này là người tiết kiệm và yêu thích sự sạch sẽ.
Chàng trai ở phía sau nửa ẩn nửa hiện, dưới chiếc mũ lưỡi trai, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chỉ có thể nhìn được chiếc cằm nhọn, rất gầy.
Lục Ngạn cuối cùng cũng rời khỏi khuôn mặt đó, bắt đầu có chút tò mò, không biết khuôn mặt dưới mũ lưỡi trai như thế nào.
Tống tổng vừa mới uống rất nhiều rượu, liền lớn tiếng giới thiệu: “Đây, nghệ sĩ của công ty chúng ta, Vương Phóng, chàng trai phía sau...”
Tống tổng tựa như cảm thấy không hài lòng với chàng trai đang cúi đầu không nói gì này, hắn giơ tay kéo người từ phía sau đến trước mặt Lục Ngạn.
“Đây là nghệ sĩ của công ty chúng ta, Trì Vu. Trì Vu đây là chị Lucy, đại tỷ của phòng phát sóng trực tiếp Star Diamond, chính là tiền bối. Khi hai bên chúng ta hợp tác hoàn thành, phải học hỏi thêm từ tỷ Lucy, hiểu chưa?”
Lục Ngạn dừng trên người chàng trai, thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu, ngay cả một câu cũng không nói, đột nhiên thấy hơi buồn cười.
Vì thế, cô thật sự bật cười thành tiếng.
Người đại diện vội vàng giải thích: “Trì Vu tuổi còn nhỏ, có chút nhút nhát, chị Lucy, đừng trách móc.”
Lục Ngạn xua tay: “Không sao, không sao.”
Trên bàn rượu lại bắt đầu náo nhiệt.
Có lẽ là nhìn ra ánh mắt Lục Ngạn dừng trên người chàng trai, bọn người Tống tổng liền để Trì Vu ở bên cạnh Lục Ngạn, còn cố ý dặn dò: “Nhất định phải bổi tỷ Lucy tỷ uống rượu.”
Điều này, rất giống không trâu bắt chó đi cày*
[ Không trâu bắt tró đi cày: theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người ]
Lục Ngạn tấm tắc hai tiếng, tự mình rót rượu cho bản thân.
Khi thời gian một bài hát trôi qua, cô cùng Trì Vu vẫn ở trong trạng thá trầm mặc, tương đối im lặng.
“Uống rượu?” Lục Ngạn đẩy cái ly sạch sẽ đến trước mặt hắn, rót rượu đỏ vào “ Rượu đỏ, nồng độ không cao.”
Sau vài giây im lặng, rốt cục ở đêm nay lần đầu tiên nghe chàng trai mở miệng.
“Cảm ơn.”
Giọng nói rất trong trẻo, sạch sẽ y như khí chất của chàng trai này.
Nếu hắn mà ca hát hát nhất định rất êm tai......Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lục Ngạn.
Đáng tiếc, khi chàng trai chỉ đơn giản là muốn làm theo từ “im lặng là vàng” đến hết buổi tối hôm nay.
Lục Ngạn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tri Vu, trong lòng nảy sinh ý nghĩ gian trá.
Vì vậy, giây tiếp theo, cô cố ý đè thấp ấm lượng, nhỏ giọng nói: “Này, cậu nghĩ tôi là một nhân vật lớn nên rất căng thẳng?”
Cô nghiêng đầu và cuối cùng cũng nhìn thấy đôi mắt của chàng trai dưới chiếc mũ lưỡi trai cao chót vót.
Mắt một mí, ánh mắt giống y như nàng tưởng tượng, sạch sẽ lại thanh thuần, giờ phút này tựa hồ còn mang theo vài phần nghi vấn.
Lục Ngạn sau đó buộc chính mình ép độ cong khóe miệng đè xuống, cố ý thở dài yên lặng buồn bực nói: “Kỳ thật ta chính là tiểu chủ bá, hôm nay ông chủ không có thời gian, làm cho ta phải ở đây để bồi các đại lão uống rượu.”
Thời điểm cô nói lời này, hàng mi dài của cô cong lên và cụp xuống, đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều khiến cho người ta khó rời mắt.
Chàng trai mắt dưới mũ nhanh chóng rũ xuống, không dám nhìn nữa.
Lục Ngạn không chú ý tới điều này, cô tiếp tục nói: “ Cậu có thấy chai rượu Whiskey ở bàn trung gian kia không?Ông chủ của chúng tôi nói, chúng tôi phải cùng các đại gia uống xong mới rời đi, nếu không về tôi sẽ bị đuổi việc.”
Nói xong, cô thở dài một cách đáng thương.
Chàng trai lúc này hình như thực sự tin, đầu chuyển động, mắt cố gắng nhìn chai rượu, như đang tìm kiếm bằng được.
Lục Ngạn đem bình rượu kia lấy lại đây, mở nó ra và rót cho mình một ly, khí thế giống như tráng sĩ đoạn cổ tay......
Cuối cùng, khi viền cốc chạm vào đôi môi của mình, chàng trai giơ tay ra và cầm lấy chiếc cốc trong tay cô.
Lục Ngạn nghiêng đầu nhìn hắn.
Trì Vu nhìn xuống đầu ngón tay của mình khi cậu vừa cầm lấy chiếc ly, cậu đã chạm phải tay cô.
Ngay khi Lục Ngạn, muốn hỏi một câu, anh đã nghiêm giọng nói: “Con gái không được uống rượu.”
Lục Ngạn ngạc nhiên nhìn hắn, trắi tim mềm nhũn bởi giọng nói nghiêm túc của hắn.
Muốn chọc ghẹo vài câu, băng nhóm của Tống tổng kia lại kéo đến kính rượu.
Lúc này đây, ai cũng tiến tới kính rượu, tiếp cận cô, Tống tổng còn cố ý nâng tay cầm ly rượu qua vai, ngón tay lại đi xuống, dừng ở gần ngực cô.
Lục Ngạn tiếc nuối thở dài, thời gian quấy rối đứa em trai sắp hết rồi.
Trong giây tiếp theo, Lục Ngạn đứng lên , khiến cho Tổng tốc đang rót rượu cô hoảng sợ.
Cánh tay mảnh khảnh lướt qua, sạch sẽ lưu loát đem chai rượu Whiskey cầm trong tay cậu, không đợi Tống tổng đặt câu hỏi, chai rượu đã chạm vào trên tay của cậu rồi.
“Tống tổng có thể hợp tác với mọi người, là vinh hạnh của Star Diamond TV.” Lục Ngạn cười khẽ quơ quơ ly rượu trong tay mình, “Tôi sẽ làm điều đó điều tiên để biểu thị cho sự chân thành của tôi.”
Lục Ngạn nói xong ngẩng đầu lên, cầm cả chai rượu đổ trực tiếp vào miệng.
“Lục......”
Trì Vũ đang im lặng kinh ngạc đứng lên, cậu hoảng sợ khiến cho mũ lưỡi trai rớt xuống đất.
Dưới ánh đèn, Lục Ngạn cuối cùng cũng nhìn rõ mặt cậu.
Một khuôn mặt thật yêu nghiệt.
Rõ ràng có đôi mắt một mí với ánh mắt trìu mến, thâm tình, dưới nét mặt ngây thơ của cậu ta, vẻ ngây thơ trong sáng chỉ lộ ra ở trong đôi mắt cậu – dễ khiến người ta nhầm lẫn như hồ nước trong veo.
Nếu Tần Ngọc mà đến đây, có lẽ sẽ nói đây là gương mặt có thể khiến người ta mê mẩn không thể thoát ra.
Nhưng nếu để cho Lục Ngạn miêu tả, đây chính là tiểu yêu tinh.
Thoạt nhìn đơn thuần vô hại, kỳ thật thần không biết quỷ không hay, liền câu mất hồn của người khác khi nhìn gương mặt yêu nghiệt này.
Khóe môi đỏ mọng của Lục Ngạn giương lên, tay không ngừng duy chuyển ly rượu.
Mùi rượu Whiskey thoang thoảng khắp bàn rượu.
Tư thế uống rượu của cô rất tao nhã.
Dưới ánh đèn trần, cô khẽ híp mắt lại, sống mũi cao khiến cho gương mặt càng thêm quyến rũ, gương mặt phản chiếu trên tường là một bóng dáng yêu kiều, giống một bức tranh phác họa đẹp đẽ.
Chất lỏng trong chai lăn tăn dưới ánh sáng, giảm dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sau khi uống cạn chai rượu, cô đặt chai rượu lên bàn “bốp” kèm theo nụ cười tà ác nơi khóe miệng.
“Tống tổng, mời?”
Tống tổng tựa hồ bị cục diện này dọa sợ, tầm mắt dừng ở chai rượu trước mặt, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Dưới ánh mắt sáng rực của Lục Ngạn, nếu nói mình uống không được thì thật sự không tốt chút nào, vì thế nghiến rắng nghiến lợi rót cả chai rượu lớn vào.
Những tràng vỗ tay của những người đàn ông trong hộp vang dội xem lẫn sự thương cảm.
Lục Ngạn thản nhiên nhìn, ánh mắt không hướng tới người nam nhân kia nhiều thêm vài phần.
Chờ Tống tổng cắn răng đem chai Whiskey uống cạn, Lục Ngạn khẽ cười nói:”Xin lỗi các vị, ta còn có việc, phải đi trước rồi.”
Ánh mắt cô đảo qua vài người, cuối cùng dừng lại ở trên người Trì Vu.
Chàng trai nhìn cô với vẻ lo lắng.
Lục Ngạn chịu không nổi vẻ ngoài ngây thơ của cậu ta, chỉ nhìn thôi đã muốn đùa giỡn.
Vì vậy, cô nghe theo trái tim mình, tiến lại gần và thì thầm vào tai cậu một cách tinh nghịch: ”Xong rồi, ông chủ sắp sa thải ta thật rồi.”
Chàng trai tin điều đó, vẻ mặt khẩn trương đứng lên.
Lục Ngạn vui vẻ nâng tay lên, ngón trỏ cô nhẹ nhàng nâng cằm cậu ta, ngả ngớn nói.
Lời nói vang bên tai mang theo vài phần tà mị.
“Tạm biệt, nhóc.”
Đầu ngón tay cảm thấy dễ chịu, để lại cảm giác mềm mại trên quai hàm của chàng trai.
Khi Lục Ngạn ngồi tren xe, cô vẫn suy nghĩ về hành động vừa nãy.
Hành động này .........thật giống một bà cô già biến thái.
Bất quá dù sao cũng sẽ không gặp được lần thứ hai, không sao cả.