“Tạm thời là cậu ta an toàn.” Quản gia bất động thanh sắc lui về sau một bước, dù cho lợi thế nơi tay, Ma vương thịnh nộ cũng cho y áp lực không nhỏ, “Sau khi yêu cầu của tôi được thỏa mãn, tôi sẽ báo vị trí cho ngài.”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Một lời thề.”
Ma vương nhíu mày lại thật sâu, quản gia tiếp tục nói: “Nếu như tôi bị thua, tôi sẽ rời khỏi Ma giới. Tôi muốn ngài dùng tên thật tuyên thề, bắt đầu từ bây giờ đến trước khi tôi rời đi không hạ sát thủ với tôi.”
Ma vương chậm rãi lặp lại: “Bị thua?”
Quản gia lại không nói tiếp nữa mà chuyển đề tài, nói: “Bệ hạ, lúc ngài vừa mới lên ngôi, tôi từng đề nghị kế hoạch tiến quân tới nhân giới cho ngài.” Y tự giễu nở nụ cười, “Sợ là ngài cũng quên chuyện này. Tôi phụng dưỡng ngài nhiều năm như vậy, không thấy ngài để chuyện gì trong lòng, ngoại trừ gần đây…”
“Kiên nhẫn của ta có hạn.” Ma vương lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt quản gia rút đi. Y yên lặng nhìn Ma vương một chốc, lần đầu tiên không dùng kính ngữ, hỏi: “Ngươi thật sự là ác ma sao?”
Ma vương hất áo choàng của mình ra, đập xuống đất làm một mảnh bụi bặm nổi lên. Hắn căn bản không để ý tới vấn đề này, nói trúng tim đen
(1)
hỏi: “Ngươi muốn đánh?”
(1) Gốc là Nhất châm kiến huyết (一针见血), nghĩa thô là “một châm thấy máu”, nghĩa đúng hơn thì là nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén. Tui tạm thời chọn cái trên.
“Phải.” Quản gia đáp, “Ta không biết ngươi từ đâu tới đây, ngươi không có lòng trung thành với Ma giới, cũng không có hứng thú với nhân giới. Ác ma trẻ tuổi không thể mạnh đến trình độ thế này của ngươi, rất có thể ngươi không phải ác ma, chẳng qua bây giờ những thứ đó không có ý nghĩa gì. Ranh giới ngoài Ma giới rất đặc sắc, ngươi không muốn, ta muốn. Hiện tại phát thệ đi. Đương nhiên — “
Y ưu nhã cười một tiếng, “Ngài cũng có thể không cần để ý tới, trực tiếp ra sát chiêu trong phút chốc. Chỉ là nếu tôi chết, ngài muốn tìm Ivan tiên sinh e có chút khó — với kiên trì của những ác ma đó, đại khái chỉ đủ để cậu ta sống qua đêm nay nhỉ.”
“Ta nói, chắc thời gian ước định đã qua rồi.” Một thanh âm nói ồn ào bên tai, “Làm sao vị đại nhân kia còn chưa tới?”
“Không phải xảy ra chuyện gì chứ? Kế hoạch không thuận lợi?”
Ivan vừa nỗ lực mở mắt, sau một đêm dài cậu mơ hồ ngủ phút chốc, nhìn sắc trời, hiện tại chính là thời gian hắc ám trước tờ mờ sáng.
Trước mắt có mấy tên ác ma cấp cao tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, trong không khí tỏa đầy sự nóng nảy.
Vị đại nhân kia, là chỉ quản gia sao?
Cậu trước trước sau sau sửa sự tình lại một lần, bụng đau nhức ảnh hưởng tới tốc độ suy nghĩ của cậu. Quản gia cũng không dựa theo ước định tới nơi này, có chuyện đang ngáng chân anh ta, là ma vương sao?
Hình như mấy ác ma kia thương lượng xảy ra kết quả gì, một tên ác ma đi tới trước mặt Ivan.
Ivan cả kinh, tâm mới vừa dâng lên dự cảm xấu, quả nhiên liền nghe ác ma kia nói: “Kế hoạch có biến, trước tiên giết thứ trói buộc này, chúng ta — “
“Ngươi nói ai là trói buộc?”
Bốn phía bỗng nhiên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chim hót côn trùng kêu vang truyền đến từ trong rừng rậm tối như mực.
Mấy ác ma kinh ngạc nhìn Ivan, nhất thời chưa kịp phản ứng, tại sao bán ác ma gầy yếu còn chật vật bị người chế trụ này lại có thể có lá gan nói chuyện với bọn họ như vậy.
Chỉ có Ivan tự mình biết, cậu vừa sợ chết vừa lo lắng cho tình cảnh Ma vương, may mắn là giờ phút này bị trói, bằng không e là căng thẳng đến đứng không được, mà từng trải nhiều năm giãy dụa cầu sinh dưới tầng chót giúp cậu nhanh trí khi lâm nguy.
“Ta trói buộc? Một đám ngu xuẩn!” Ivan lạnh lùng nói.
Một ác ma tuổi còn trẻ chút nghe lời này nâng tay lên liền muốn đánh cậu, Ivan cười lạnh nói: “Được đó, bây giờ ngươi giết ta đi, ngược lại đợi lát nữa Ma vương đến ta cũng không sống nổi. Tên quản gia kia là gia hỏa thành sự không đủ bại sự có thừa, bây giờ không đến sợ là dữ nhiều lành ít. Ta cũng điên rồi mới đồng ý kế hoạch của hắn, còn tưởng rằng hắn thổi phồng mình lợi hại như vậy, thật sự có thể đánh bại Ma vương.”
Mấy tên ác ma vừa giận vừa sợ nhìn cậu chằm chằm, đều bị lượng thông tin trong lời nói của cậu làm giật mình.
“Có ý gì?!” Gã ác ma trẻ tuổi kia nôn nóng hỏi, “Ngươi và đại nhân là một nhóm?”
Thắng cược rồi! Bên trán của Ivan rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh không ai chú ý tới.
Hóa ra thật sự là quản gia muốn thay vào đó.
“Cơ hội sống sót duy nhất của chúng ta bây giờ, chính là chắc quản gia còn chưa khai ta ra ở chỗ Ma vương.” Ivan nỗ lực làm rõ dòng suy nghĩ, ý của cậu trong lời nói, phảng phất chính mình biết tất cả mọi chuyện, kỳ thực trong lòng cũng không đến mức rất chắc chắn — quản gia muốn đoạt vị, như vậy bắt cóc mình làm gì? Lẽ nào dùng cậu làm lợi thế, bức Ma vương truyền ngôi? Làm sao có khả năng! Ma vương xác thực biểu hiện ra chút không giống bình thường đối với cậu, mà chỉ dựa vào cái này… Dùng hiểu biết của cậu với quản gia, quản gia cũng không phải người suy nghĩ không chu đáo như thế.
Giờ khắc này Ivan cũng không biết, quản gia biết được một vài việc cậu không biết, mà y so với Ivan tưởng tượng còn phải cẩn thận tỉnh táo nhiều hơn, chỉ dùng những việc này để cho mình một đường lui bảo mệnh sau khi bại.
Đám ác ma bởi vì mấy câu nói này mà sôi sùng sục, bọn họ bán tín bán nghi, vẫn có một nửa âm thanh chủ trương muốn giết cậu.
Đầu Ivan đau như búa bổ, vẫn không hiểu rõ bước kế tiếp phải làm sao, bỗng nhiên trong lòng hơi động, cậu không dám tin giãy giụa mở to mắt.
Cậu hoài nghi mình là căng thẳng đến xuất hiện ảo giác, thế mà ở loại bước ngoặt này, cảm thấy triệu hoán thú của mình tồn tại.
Đoạn sau thì như mọi người thấy, Ivan giả ngầu lòi, vậy nên để nguyên “ta-ngươi” và gọi quản gia là “hắn” nhé. Thật ra thì edit đến tận đây, tui cũng chẳng chắc là để xưng hô kiểu gì cho thích hợp nữa, cảm giác đổi loạn tùng phèo lên ấy. Thôi để lúc nào beta mà nghĩ ra thì sửa.