Chương 10: Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn - Chương 10

Mèo biến mất rồi.

Ivan ngồi ngẩn ra trong phòng bừa bộn khắp nơi.

Sáng sớm cậu tỉnh lại, phát hiện ga trải giường và chăn đều bị cào phá, bàn và trên tủ quần áo cũng tất cả đều là vết cào. Những thứ này đều không trọng yếu, quan trọng là…, mèo không ở trên giường.

Không biết có phải là tất cả mèo đều như vậy hay không, nhưng mèo của cậu lúc ngủ thích ôm đồ vật, tỉnh lại luôn có thể nhìn thấy mèo đang ôm cánh tay hoặc là sừng cậu.

Ngày hôm nay cậu tìm khắp toàn thân từ trên xuống dưới, đều không có mèo.

Sau mười phút, cậu tìm khắp cả phòng, cuối cùng nhìn cánh cửa sổ mở kia, không phải không thừa nhận, mèo của cậu, có khả năng là chạy rồi.

Trước khi chạy còn tức giận cào khắp cả gian phòng. Tại sao? Mấy ngày nay cậu đều kiên trì tán gẫu trước khi ngủ, cậu còn tưởng rằng đã dỗ đến không khác biệt lắm.

Ivan bất đắc dĩ niệm chú triệu hồi.

Ngày thường cậu đối với mèo nhỏ muốn gì được đó, dễ dàng không chịu sử dụng khế ước để ràng buộc, mà bây giờ cũng chỉ có thể trước tiên dựa vào khế ước tìm mèo trở lại hẵng nói.

Một giây sau, sắc mặt của cậu thay đổi.

Chú triệu hồi thất bại.

Thần chú như đá chìm biển lớn, không có nửa phần đáp lại.

Tại sao lại như vậy. Ivan ngơ ngác ngồi trên cái giường bị mèo cào đến vô cùng thê thảm. Làm sao có khả năng? Loại huyết khế này không thể giải trừ, chỉ có hai trường hợp không có tác dụng: Thực lực kẻ bị trói buộc hơn xa kẻ trói buộc, hoặc là… kẻ bị trói buộc tử vong.

“Mèo… Đã chết rồi sao?” Ivan tự lẩm bẩm, nước mắt lập tức dâng lên.

Thật ra cậu rất đáng yêu, lúc ở một mình, thường thường lén lút chảy nước mắt — kỳ thực cũng không tính lén lút, dù sao sau khi viện trưởng cô nhi viện qua đời, cậu vẫn một mình, cũng không có ai đến quan tâm cậu.

Nhưng đã rất lâu cậu không khóc, có ba tháng lâu như vậy. Cậu cảm thấy mình mới vừa cảm nhận được vui sướng, mà vui sướng này liền im bặt đi như vậy.

“Ông chủ! Thêm một cốc bia đen!” Người trẻ tuổi say khướt mặc một bộ đồ da lôi thôi kêu lên.

Từ khi người của giáo đình tới rồi đi, người trẻ tuổi này liền nổi danh, bởi vì gã anh dũng hiệp trợ giáo đình bắt ác ma — tuy rằng cuối cùng ác ma giảo hoạt đào thoát.

“Là đúng, lúc đó tôi hất tung cậu ta xuống mặt đất, mũ trùm của cậu ta trượt xuống dưới — Quang Minh thần tại thượng! Cặp sừng ác ma tội ác kia giấu giữa tóc của cậu ta — “

Người hơn nửa quán rượu đều mắt lom lom nhìn gã, nghe gã kể cố sự đã từng tay không chế phục ác ma.

“Lúc đó cậu ta còn muốn phản kháng, tôi nắm chắc một cái sừng ác ma trong đó — “

Trong quán rượu thốt lên một tràng, người trẻ tuổi đang đắc ý dào dạt, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh âm trầm hỏi: “Ngươi sờ soạng sừng của cậu ta?”