Thành Thiên Đạo nằm giữa hư không, là nơi mà chúng thần đều hướng tới.
Không chỉ vì nó là nơi giao dịch nhiều vật quý hiếm lạ lùng nhất của vũ trụ, mà còn là nơi đặt một Học Viện siêu cấp.
Có một câu thế này, không cần biết ngươi tu luyện thế nào, cấp bậc cao hay thấp gì cũng vứt, chỉ cần ngươi là học viên của Thiên Đạo học viện, thì ngươi có thể đi ngang gần hết thần giới.
Sao cơ, người muốn đi ngang hết luôn ấy à?
Nằm mơ đi thôi... Đại lão còn không nói chắc đi ngang được.
Ngươi muốn tấn cấp?
Một là đi Thiên Cơ Tháp thi, tốn kém đến mấy tiểu thần gom hết gia tài cũng chưa có được một danh ngạch.
Hai là có chứng nhận của Thiên Đạo Học Viện, mà có miễn phí đi nữa thì một năm Thiên Đạo Học Viện mới mở thi có một lần, ngay trước kì tuyển sinh mới.
Hơn nữa cửa của học viện đâu phải ai cũng vào được, chỉ có hậu duệ các gia tộc Thần Sư nổi tiếng hay thiên tài vạn dặm chọn một thì may ra có cơ hội.
Thiên Đạo Học Viện một buổi sáng cuối tuần.
Ầm... Ầmmmm...
"Mới sáng ra đứa nào ầm ĩ quá vậy, có còn để cho người ta ngủ hay không?"
"Cmn, cả đêm qua bà nương không cho ngủ, mới chợp mắt mà đã rần rần rồi! Được ngày nghỉ cũng không yên nữa!"
...
Tiếng oán thán bỗng vang lên khắp học viện, đến nỗi mấy tiểu thần bán hàng rong ngoài cửa còn nghe rõ mồn một, chốc lát đã lan ra khắp thành Thiên Đạo.
Bình thường những chuyện lông gà vỏ tỏi trong học viện sẽ bị dân chúng đem ra xào nấu, làm thành những câu chuyện cười rồi truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Nhưng lần này không ai cười nổi, có chăng là những nụ cười méo xệch khó coi hơn cả khóc - Anh Linh Đại Thần xuất quan rồi, một cước đạp bể cửa đá động phủ!
Thành Thiên Đạo ai mà chưa nghe qua vị này cơ chứ, siêu tân tinh của Học Viện, gần ngàn năm đã đến Đại Thần.
Chả ai biết hắn tu thế nào, đến hắn còn chả biết - "Ngủ một giấc dậy thế là thành Thần rồi!"
Hắn không chỉ có tốc độ tu luyện kinh nhân, mà còn có cả kho tài nghệ không ai bằng.
Tiếc cái, điều này cũng chính là ác mộng của dân chúng trong thành.
Hỏi tới vị này, dân chúng sẽ bất chợt nhớ tới một ngày nào đó, các lão sư trong học viện gào thét trong tuyệt vọng nhìn đống xương "Kim Kê quay mật ong".
Nguyên liệu đâu xa, con chim Phượng Hoàng yêu quý của Hoàng Viện Trưởng, nguyên một tổ Linh Vĩ Phong mà Minh Thú Sư vất vả lắm mới đem được từ Tây Vực về, lại còn đủ thứ dược liệu hiếm trong kho thuốc của Quy Dược Sư.
Mùi thơm nức mũi bay cả vạn dặm.
Ai cũng biết Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, nhưng ai biết "Kim Kê quay mật ong" có trùng sinh được nữa hay không?
Không nói chuyện đó, lại tới cái lần Anh Linh Thần nấu rượu.
Gã hùng hồn tuyên bố sẽ nấu ra loại Túy Tiên Tửu cực phẩm, phối hợp ngàn loài hoa, vạn loại quả.
Hương rượu tỏa khắp thành, ai cũng tranh thủ hít thêm một hơi.
"Quá thơm rồi!"
"Cái này... Anh Linh Thần làm đấy, liệu có vấn đề gì không?"
"Chắc không đâu, ta thấy dạo này Anh Linh Thần bớt gây chuyện rồi."
Thế mà sáng hôm sau, cả cái thành Thiên Đạo khóc hết nước mắt.
"Ta biết ngay, hắn cmn không gây chuyện mới là chuyện lạ."
"Này nào phải rượu, là thuốc độc thì có."
"Các cô nương hào sảng đang phát ra tiếng đàn ông kia ta còn chịu được. Chứ ngươi xem các Đại lão gia giọng õng ẹo kìa. Cmn sống sao?"
Thành Thiên Đạo bị hành hạ cả tuần mới trở lại bình thường không lâu thì lại có vấn đề xảy ra.
Chuyện là Anh Linh Thần cảm thấy luyện đan chán quá lại tốn thời gian, thế là hắn nghiên cứu chế tạo máy luyện đan.
Chuyện không có gì đáng nói nếu như hắn không chế thêm cặp chân chạy bộ gắn vào đó.
Có ai thấy cái lò đan bê bụng chạy tám hướng chưa?
Mà còn há nắp lò thở hồng hộc nhả ra vừa khói vừa than đỏ?
Đã vậy nó còn đè các hàng quần áo để lủi vào.
Khói um tùm bao trùm cả thành Thiên Đạo, kéo ra bên ngoài tới hơn 10 dặm.
...
Anh Linh Đại Thần xuất quan.
Toàn dân lo lắng đề phòng.
Cao tầng Học Viện họp khẩn cấp.
"Tầm này mà xuất quan là chỉ có kỳ thi sát hạch sắp tới thôi. Ta nhớ hắn mới Tu luyện ngàn năm mà đã sắp lên Thượng Thần rồi. Tu từ trong bụng mẹ cũng không nhanh thế được" - Quy Dược Sư cảm thán.
"Khoan hãy nói tới tốc độ tu luyện của hắn, giờ chúng ta phải nghĩ xem nên làm gì với hắn. Lần nào hắn chẳng làm trò quái dị lật tung cả thành lên. Ta là ta chịu đủ lắm rồi!" - Minh Thú Sư đỏ mắt gào lên, trong mắt còn ánh lên vẻ sợ hãi.
Làm cho lão sư phải sợ đến thất thố như vậy thì trong các đời học sinh của cái học viện này, Anh Linh Đại Thần là người duy nhất.
Mà mỗi lần xuất quan là mỗi lần gà bay chó chạy, khiến tất cả đại lão phải ngồi họp bàn đối sách thì hắn cũng là người đầu tiên.
Hội nghị bắt đầu loạn hết lên, người thì kiến nghị bắt hắn tiếp tục bế quan, kẻ thì muốn đưa ra ngoài rèn luyện, mỗi người mỗi ý ầm ầm như cái chợ.
Lão viện trưởng xoa xoa thái dương, đoạn đập bàn một cái rõ to.
Mọi người im thin thít quay lại nhìn viện trưởng.
"Thôi vậy, quyết định thế này đi..."
Ai cũng không biết, quyết định của lão viện trưởng hôm nay sẽ khiến Thiên Đạo Thành yên ổn được bao lâu.