Chương 1: Thức Tỉnh

Yêu Đô, Hoàng Yêu Thành, mọi ngõ ngách đều bị tuyết phủ trắng xóa. Trong cái thời tiết lạnh cắt da cắt thịt, hai người thiếu niên trên người đơn thuần mỗi người mặc một bộ võ phục, mồ hôi vã ra như tắm.

"Phụng Bạch, ngươi có giỏi thì đừng tránh nữa!!"

Phụng Minh, đứa trẻ này năm nay mới chỉ mười tuổi, hai tay mang theo một thanh đại đao họa tiết hoàng long uy mãnh, lưỡi đao to bản nhưng không kém phần sắc bén. Thanh đại đao này vốn được xếp vào hàng cổ đao vì tuổi thọ của nó đã hơn ba ngàn năm, lưỡi đao cũng không ít những vết sứt mẻ, minh chứng cho một thời tung hoành cùng chủ nhân của nhân của nó.

Cổ đao này trọng lượng cũng tới ngàn cân, so với sức lực của một đứa trẻnhư Phụng Minh quả là vô cùng miễn cưỡng. Phụng Minh kéo lê lưỡi đao dưới đất tạo thành những tia lửa, Phụng Minh toàn thân vận lực vung đao dưới lên chém về phía Phụng Bạch. Chiêu thức của Phụng Minh tuy uy lực thì không thiếu nhưng có phần chậm chạp do trọng lượng thanh đao so với nó quá chênh lệch.

Phụng Bạch lợi hại nhất lại chính là tốc độ, nhảy lùi ra sau tránh đi đường đao của Phụng Minh. Phụng Minh lúc này đã bắt đầu thở gấp, sức lực không còn lại bao nhiêu. Phụng Bạch tay cầm trường kiếm trắng như tuyết, miệng khẽ nở một nụ cười đắc ý

"Phụng Minh, hôm nay ta lại thắng nữa rồi!"

Phụng Minh hừ lạnh một cái, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, đôi tay nhỏ nhắn siết chặt lấy chuôi của đại đao

"Phụng Bạch! Thắng thua còn chưa phân định, ngươi đừng có vội mừng!"

Phụng Minh toàn thân vận khí, miễn cưỡng nhấc được đại đao giơ lên, hai tay giữ đại đao tại tên đỉnh đầu, yêu khí công lực toàn bộ dồn vào chiêu này. Phụng Bạch nhìn thấy chiêu này, trong lòng cảm thấy có chút kinh hãi "Hắn vẫn còn đủ yêu khí để vận chiêu này?". Thế nhưng Phụng Bạch nhanh chóng định thần, bộ dạng bình tĩnh trở lại "Có vận được chiêu này thì sao chứ? Chỉ là một tên bán yêu, ta mà phải sợ hắn sao?".

Phụng Minh nước da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng dễ thương, chỉ có điều đồng tử có chút dị biệt, một bên màu đỏ, một bên màu vàng. Cái này đồng tử yêu tộc không phải đều là giống hắn, mỗi cái một màu mà là do bản thân hắn bên trong cơ thể mang hai dòng máu của cả yêu tộc lẫn của nhân loại.

Cha của Phụng Minh là yêu tộc phượng hoàng, tại trong gia tộc lại là thiên tài trong những thiên tài. Thế nhưng cha của Phụng Minh, tên gọi là Phụng Kỳ, đem lòng yêu một nữ nhân của nhân loại. Khi sinh ra Phụng Minh, gia tộc phát giác liền phái người truy sát mẹ con Phụng Minh. Phụng Kỳ vì muốn bảo toàn mạng sống cho Phụng Minh, lấy một mạng đổi một mạng, chết thay nó.

Phụng Minh điều này đối với gia tộc cũng là một lòng thù hận, thanh Bá Long Đao này cũng chính là binh khí cha hắn năm xưa dùng để lấy mạng biết bao tuyệt thế cao thủ nhân tộc cũng như yêu tộc. "Phừng", cả thanh đại đao bỗng nhiên phát ra dị lam hỏa, nhìn dị hỏa bao bọc cảm giác giống như thanh đao đang bốc cháy.

(Hồi ức)

"Cha! Cha! Con sau này nhất định sẽ trở thành thủ lĩnh của Bách Yêu Vi Hành, nhất định tại Yêu tộc trở thành người mạnh nhất, sau này đại lục diễu hành cha nhất định tới xem!"

Nam nhân bộ dáng còn rất trẻ, so với nhân loại tầm tuổi 30 thế nhưng yêu tộc tuổi đã quá ba ngàn một trăm chín mươi tuổi. Nam nhân này tướng mạo vô cùng soái, bộ dáng thật giống một gã thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, thế nhưng tại yêu tộc lại là người đứng đầu Bách Yêu Vi Hành, tại yêu tộc chính là người mạnh nhất.

Nam nhân ôn hòa bộ dạng, miệng khẽ mỉm cười, bàn tay đẹp như ngọc đặt lên xoa đầu tiểu hài tử

"Hài tử ngốc, con muốn trở thành người mạnh nhất, không lẽ ngay cả phụ thân con cũng muốn phân thắng bại sao?"

Tiểu hài tử bộ dạng như vừa nhớ ra điều gì đó, hai má phụng phịu

"Vậy là con chỉ được mạnh thứ hai thôi sao"

"Phụt! Hahaha.............."

Phụng Kỳ phì cười, thật không ngờ Phụng Minh kia lại nói với hắn như vậy. Phụng Kỳ véo véo cái má phúng phính của Phụng Minh

"Hài tử ngốc, đợi đến khi con biến cường phụ thân cũng đã phi thăng thần giới rồi, làm sao có thể cùng con tranh giành vị trí mạnh nhất"

(Thực tại)

Phụng Minh hai hàng nước mắt chảy ra, hai tay siết chặt chuôi đao, "Phụ thân, nếu không phải vì bảo vệ con và mẫu thân, người hiện giờ đã có thể phi thăng Thần giới rồi. Đều là lỗi của con, con không nên sinh ra trên thế giới này!". "Ầm!!", một cột thiên lôi khổng lồ từ trên trời đánh thẳng xuống người Phụng Minh khiến toàn bộ những người chứng kiến một phen ngỡ ngàng.

"Cái...cái này không phải là............" - Phụng Bạch lắp ba lắp bắp không nói lên lời

"Cái này là Độ Kiếp lần thứ nhất"

Yêu tộc lão giả râu tóc bạc trắng, dáng người gầy gò, một tay chống gậy. Lão yêu này tên gọi Phụng Hạo, là gia gia của cha Phụng Minh, tuổi tác cũng đã hơn tám ngàn tuổi, số mệnh cũng sắp đến hồi kết thúc. Phụng Hạo hai mắt nheo lại, cái này không giống độ kiếp. Cảm thấy có gì đó không đúng, Phụng Hạo hai mắt chuyển đỏ phát ra quang mang nhàn nhạt Phượng Hoàng Chi Nhãn.

Phụng Minh thân thể nằm trên nền tuyết trắng, tóc tai dựng đứng lên, mặt đen xì xì. Phụng Hạo hai mắt nheo lại, cái này linh hồn vì sao màu sắc lại khác trước đây? Từ đằng xa chạy tới, một đám yêu tộc năm người thấy Phụng Minh nằm dài trên nền tuyết vội vàng chạy đến

"Thiếu gia! Thiếu gia người không sao chứ?"

(Hồi ức)

"Cha, con không thể đánh bại Phụng Bạch"

Tiểu hài tử bộ dáng tám tuổi, thực chất tuổi đã tám trăm, bộ dạng ủ rũ ngồi cạnh Phụng Kỳ. Phụng Kỳ nhìn thấy bộ dạng này của Phụng Minh cũng chỉ mỉm cười một cái rồi nói

"Phụng Bạch sinh trước con năm mươi năm, tất nhiên nguyên lực bản thân mạnh hơn con một chút."

"Cha! Có cách nào không cần đánh bại Phụng Bạch mà vẫn trở thành người mạnh nhất không?"

Phụng Kỳ vốn đang viết thư pháp, nghe được lời này liền dừng lại. Hắn đặt cây viết vào giá để rồi quay sang phía Phụng Minh, hắn hỏi

"Con muốn từ bỏ ước mơ? Muốn từ bỏ trở thành người mạnh nhất?"

"Không! Con nhất định không từ bỏ ước mơ, không từ bỏ việc bản thân mục tiêu trở thành người mạnh nhất!" - Phụng Minh vội nói

"Nếu đã như vậy thì sẽ không có bất cứ con đường tắt nào cho con. Muốn trở thành người mạnh nhất yêu tộc, bản thân phải chứng minh cho toàn thể mọi người thấy được thực lực của mình, phải khiến cho người người khâm phục."

Phụng Kỳ nói đến đây thì dừng lại, nghĩ đến ngày hành quyết không khỏi thở dài một cái. Được ở bên cạnh chăm nom cho Phụng Minh tám trăm năm đã là đặc ân của gia tộc, thế nhưng tộc quy nhất định thực thi, thời gian không còn nhiều nữa. Phụng Kỳ không muốn Phụng Minh bản thân quá áp lực, thế nhưng muốn Phụng Minh sau này tiếp quản Bách Yêu Vi Hành của hắn, thực lực Phụng Minh phải khiến cho những người khác trong Bách Yêu Vi Hành nể phục.

Yêu Đô là lãnh địa của Yêu Tộc, Hoàng Yêu Thành chỉ là một cái địa phương nho nhỏ, đối với Yêu Đô lãnh địa chỉ bé bằng một con kiến. Yêu Đô toàn bộ đều do một bộ máy cai trị, đứng đầu là Yêu Đế, bên dưới là các yêu thần. Tại Yêu Tộc, người người thu thập thuộc hạ cho Bách Yêu Vi Hành của mình, người sở hữu Bách Yêu Vi Hành thực lực mạnh nhất chính là Yêu Đế, những thành viên nòng cốt khác trong Bách Yêu Vi Hành của Yêu Đế không ai khác chính là các yêu thần.

Phụng Kỳ là chủ nhân của Bách Yêu Vi Hành có thực lực tại Yêu tộc đại lục mạnh nhất, bản thân cũng là người mạnh nhất yêu tộc nên hắn hiện tại nắm giữ vị trí Yêu Đế. Phụng Kỳ muốn mình sau khi chết đi, Phụng Minh sẽ thay hắn lên ngôi cai quản Yêu tộc nên đối với Phụng Minh mà nói hắn không thể lơi lỏng nuông chiều.

Phụng Minh nhìn thấy bộ dạng Phụng Kỳ, Phụng Minh cũng suy nghĩ một lúc, cuối cùng nó nói

"Cha, con sau này nhất định tự lập Bách Yêu Vi Hành của chính mình."

Phụng Minh bộ dạng đầy quyết tâm làm cho Phụng Kỳ cũng có chút ngạc nhiên. Phụng Kỳ trên miệng nở một nụ cười, xoa đầu Phụng Minh

"Phụng Minh, sau này con tuyệt đối đừng quên những gì con vừa nói ra. Phụ thân chờ ngày con tự thành lập Bách Yêu Vi Hành của riêng mình!"

(Hiện tại)

Phụng Minh hai bàn tay siết chặt lại, thiên lôi vừa rồi không chỉ giúp hắn nhớ lại những hồi ức về Phụng Kỳ, mà cả những hồi ức kiếp trước của hắn cũng thức tỉnh. Hắn thực ra tên thật là Trần Nhật Minh, là một tên chuyên viết tiểu thuyết tiên hiệp cùng sắc hiệp. Trong một lần ra đường, chẳng may bị tai nạn mà chết, như vậy không ngờ xuyên việt đến hành tinh này, sinh ra trong một cái yêu tộc.

Một ngàn năm qua hắn không có ký ức kiếp trước, làm một tiểu hài tử ngây ngô lương thiện, hiện giờ ký ức toàn bộ ùa về, ánh mắt so với trước đây khác biệt rõ ràng. Phụng Minh đứng dậy, hắn không cố gắng với lấy thanh đại đao mà từ bên hông lấy ra một con dao găm được làm bằng vàng hoa văn tinh xảo.

Thấy Phụng Minh đột ngột thay đổi, đám người vây quanh không khỏi lo lắng

"Thiếu chủ, người không sao chứ?"

Phụng Minh đứng hẳn dậy đi tới đối diện Phụng Bạch, những người kia thấy Phụng Minh cũng lập tức tránh đường cho nó. Phụng Minh chỉ tay thẳng vào mặt Phụng Bạch

"Phụng Bạch, ta muốn đấu với ngươi một lần nữa!"

Phụng Bạch bộ dạng lộ ra vài tia kinh ngạc, Phụng Minh bị thiên lôi đánh trúng không lẽ đầu óc có vấn đề? Phụng Minh do sử dụng Bá Long Đao một cách miễn cưỡng, dùng yêu khí cường hóa sức lực duy trì một thời gian dài, yêu khí lúc này còn lại nhiều lắm non nửa. Phụng Bạch từ đầu đến cuối dễ dàng né tránh những chiêu thức của Phụng Minh, đến một chút yêu khí còn chưa hao tổn. Như vậy Phụng Minh lấy cái gì để đấu với hắn?

Phụng Minh cười khẩy

"Sao hả? Đừng nói với ta là ngươi sợ rồi nhé"

Phụng Bạch lửa giận đùng đùng, hắn là yêu tộc thực sự không lẽ lại sợ một tên bán yêu. Phụng Bạch hừ lạnh một cái

"Nếu có lỡ tay đánh ngươi nằm giường một năm cũng đừng trách ta!"

Phụng Bạch thân thể khẽ động, toàn thân lao vụt về phía Phụng Minh, trường kiếm trong tay đâm thẳng về trước. Phụng Minh hai mắt tập trung, tính toán thời điểm, xoay người sang một bên né tránh. Phụng Bạch hừ lạnh một cái, lập tức xuất ra chiêu thứ hai. Lần này trường kiếm trong tay Phụng Bạch biến hóa khôn lường khiến cho Phụng Minh vất vả né tránh.

Phụng Bạch hai chân nhảy lên đồng thời dạng ra, hai tay đem trường kiếm bổ xuống muốn đem Phụng Minh toàn thân cắt làm hai mảnh. Phụng Minh cười tà một cái, hai tay chống xuống đất xoay người chân được đà đạp mạnh vào hạ bộ không gì bảo vệ của Phụng Bạch. Phụng Bạch một phen mặt mày biến dị, vừa rồi Phụng Minh thật chơi ăn gian a.

Phụng Minh vừa rồi động thủ nhanh hơn Phụng Bạch một chút nên mới như vậy, nhìn bộ dạng nằm tại dưới đất hai tay ôm hạ bộ của Phụng Bạch mà Phụng Minh không nhịn được cười. Những người chứng kiến xung quanh cũng được một phen cười hả hê.

"Ta nhất định thành lập Bách Yêu Vi Hành của riêng ta! Nhất định trở thành mạnh nhất yêu tộc!"

Phụng Minh hai bàn tay siết chặt lại.

.

.

.

P/s: Bộ đầu tay mong mọi người ủng hộ ^^