Chương 6: Bức tranh Tây Hồ, trên thuyền gặp trích tiên
Hứa Thiệu Nhung công vụ bận rộn, ở trong phủ được mấy ngày, liền phân phó gia đinh chiếu cố tốt cho muội muội, cùng Hứa Ngự Tiên rơi nước mắt chia tay.
Hứa Ngự Tiên nhìn xe ngựa rời đi, nặng nề thở dài một hơi. Sự quản giáo của ca ca thật là có chút quá nghiêm khắc, thường xuyên giáo dục nữ tử không được bước chân ra khỏi nhà, người đi rồi nàng cũng tự do hơn nhiều.
Hứa Ngự Tiên thật vất vả lắm mới có thể ra khỏi cửa, một lòng một dạ đem cảnh đẹp ở Hàng Châu xem một lần, kỳ thực nàng tới Hàng Châu đã hơn một năm, có nghe tới Tây Hồ nhưng chưa từng đi tới nơi đó. Lần này có được cơ hội ra khỏi cửa, mục tiêu thứ nhất tự nhiên chính là cảnh đẹp ven Tây Hồ. Tây Hồ cách Hứa phủ có mười mấy dặm lộ đường, Hứa Ngự Tiên ngồi trên chiếc xe ngựa đi tới, nửa ngày liền đến nơi.
Tây Hồ rất rộng lớn không thể chỉ trong vòng một ngày có thể du ngoạn hết, Hứa Ngự Tiên ở lữ điếm sắp xếp cẩn thận phòng ở, sau đó đi dạo ở một con phố sầm uất phụ cận Tây Hồ. Bị những vật phẩm trang sức hấp dẫn, Hứa Ngự Tiên cúi người chọn từng món, phần eo đột nhiên bị đụng trúng, sau đó liền nhìn thấy một nam hài rất nhanh chạy trốn.
Nàng cúi thấp đầu vừa nhìn, phát hiện ngọc bội đeo trên người không thấy đâu. Ngọc bội kia tính chất không tinh khiết, không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đối với Hứa Ngự Tiên mà nói, nó thập phần quan trọng. Bởi vì đây là di vật mà cha mẹ Hứa để lại cho nàng, nếu Hứa Thiệu Nhung biết ngọc bội bị mất, không thương tâm chết mới lạ.
" Bắt kẻ trộm a..."
Hứa Ngự Tiên ở trong đám người hỗn loạn lấn tới lấn lui, bóng dáng nam hài sau một hồi liền biến mất, một hồi lại nhô ra. Đuổi theo qua vài con phố, Hứa Ngự Tiên cũng đuổi tới một con đê, tiểu nam hài nhảy xuống chiếc thuyền sơn màu đỏ có khắc đại bàng vàng, biến mất không thấy tăm hơi, nàng cũng liền theo hắn nhảy xuống thuyền, vén tay áo lên cả giận nói
" Thuyền chỉ lớn tới từng này, ta xem ngươi cái thằng nhóc con này có thể chạy đằng nào."
Trên thuyền có hai tầng lâu, mỗi tầng đều có một khoang nhỏ, tìm người cũng không phải khó khăn. Hứa Ngự Tiên lật tung cả lầu một lên, đều không tìm được tiểu nam hài, chờ nàng hoàn hồn phát hiện thì thuyền đã cách xa bờ. Chung quanh bọn sai vặt dùng ánh mắt khác thường quan sát Hứa Ngự Tiên, một tên trong đó khách sáo nói
" Cô nương, ngươi thế nào lại chạy đến trên truyền của chủ tử nhà ta?"
Chiếc thuyền này hình như thuộc về một quý nhân làm quan to, nếu đắc tội sẽ không tốt. Hứa Ngự Tiên ấp úng trả lời
" Một đứa bé trộm ngọc bội của ta chạy lên trên thuyền, ta vì đuổi theo nó mới lên thuyền, thực sự vô cùng xin lỗi, xin hỏi thuyền này giờ mới có thể cập bờ?"
Gã sai vặt liếc xéo nhìn Hứa Ngự Tiên " Trừ ngươi ra, ta chưa từng thấy qua có kẻ trộm tiến vào, bao giờ cập bờ là do chủ nhân ta quyết định, cô nương chỉ cần ngồi yên một chỗ chờ chủ nhân phân phó là được."
Hứa Ngự Tiên cứng ngắc đồng ý, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trên cầu thang, đối với gã sai vặt lớn tiếng nói: " Thấy không, đứa bé đó chính là kẻ trộm, nó đang lên lầu hai."
Gã sai vặt còn chưa kịp ngăn cản, Hứa Ngự Tiên đã chạy vội lên lầu, ở khúc quang của cầu thang, đụng phải một lồng ngực rắn chắc. Hứa Ngự Tiên bưng kín lấy cái mũi đau đớn, nhưng vẫn hét lên: " Bắt kẻ trộm a, có tên trộm lên lầu."
" Đúng, có tên trộm!" Một cánh tay vươn ra phía sau bắt lấy hai tay nàng, không cho Hứa Ngự Tiên động đậy.
Hứa Ngự Tiên cả kinh nói: " Chờ đã, ta không phải kẻ trộm, ngươi bắt lầm người"
Phía trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hừ khàn khàn: " Ta chỉ nhìn thấy một mình ngươi chạy lên lầu, không phải là ngươi thì là người nào."
Hứa Ngự Tiên kinh sợ ngẩng đầu nhìn về phía người nọ, thấy hắn mặc một bộ hắc y bó sát người, tư thế nguy nga lẫm liệt, mày kiếm giơ lên lệ khí lan tràn, con ngươi như hàn tinh kiêu ngạo không kiềm chế được. Người này dáng dấp tuấn mỹ, cùng ca ca của nàng không kém cạnh, nhưng đáng tiếc cả người lại tràn ngập sát khí khiến cho người khác không rét mà run.
Hứa Ngự Tiên cả giận nói: " Ta thật sự không phải kẻ trộm, chờ sau khi thuyền cập bờ ta sẽ rời đi."
Hắc y nhân cười ha hả: " Ai quản ngươi có phải kẻ trộm hay không, lên thuyền tất có mục đích không thể cho người khác biết."
Hắc y nhân chế trụ cánh tay Hứa Ngự Tiên, không chút thương hương tiếc ngọc kéo nàng tới chỗ bức tranh.
" Ca, xem ta bắt tới thứ gì."
" Ồ? Một con chuột nhỏ, như thế nào lại chạy lên thuyền?"
Đầu của Hứa Ngự Tiên bị nhấn thấp, không thấy rõ tướng mạo của người nói chuyện cùng với hắc y nhân. Thanh âm của đối phương réo rắt thanh thuý như tiếng sáo, cho dù bị hắn chửi thành chuột con, không hiểu sao cũng khiến cho người ta sinh ra vài tia hảo cảm. Hứa Ngự Tiên hàm chứa thanh âm khóc nức nở nói
" Ta không phải chuột con, cũng không phải kẻ trộm, buông ta ra. . ."
Người có thanh âm dễ nghe kia trầm giọng nói: " Tiêu Huyền, thả nàng ra đi."
Hắc y nhân tên gọi Tiêu Huyền nhẹ hừ một tiếng, buông lỏng Hứa Ngự Tiên ra. Hứa Ngự Tiên ủy khuất xoa xoa cánh tay, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh âm vừa rồi, ánh mắt phảng phất như đóng đinh tại đó, một lúc lâu đều không có cách nào rời đi. Thấy Hứa Thiệu Nhung cùng Tiêu Huyền đều đã là cực phẩm mỹ nam, Hứa Ngự Tiên cho rằng không bao giờ có thể tìm được người siêu việt hơn thế nữa, nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh này, nàng mới biết vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người đẹp còn có người đẹp hơn, nhìn nam tử trước mặt đẹp đến không từ nào có thể lột tả.
Người nọ mặc một bộ thanh y mộc mạc, tóc đen chỉ dùng bạch ngọc quan đơn giản thắt lại, tân trang không quá nặng nề. Hắn lẳng lặng ngồi dựa vào thành lan can, chỉ như thế thôi cũng tạo thành một bức tranh tuyệt trần. Con ngươi đen không hề mang theo bận tâm, không màng danh lợi ngưng mắt nhìn về phía ngọn núi xanh thẳm phía xa. Gió mát thổi bay một phần tay áo, phảng phất giống như tiên nhân lạc vào trần thế, phiêu lãng bay trở về chín tầng mây. Bạch y nhân nghiêng đầu, đôi môi khẽ mím, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hướng về phía Hứa Ngự Tiên còn đang ngây ngốc.
Một khắc kia, Hứa Ngự Tiên phảng phất nghe được tiếng trái tim mình vỡ toang, nàng không biết tim đập nhanh là do tâm động hay là sợ hãi....