Chương 8. Tiên thiên chi khí (2)
Phương Thốn đã âm thầm thử qua loại phương pháp thứ nhất, phát hiện mình chỉ có thể chạy tối đa tám mươi bước.
Về sau hắn điên cuồng luyện tập cực khổ một trận, nhưng cũng chỉ có thể cố đến tám mươi lăm bước, rất khó thêm được một bước nữa, trong lòng hắn cũng rõ ràng, đây là giới hạn của hắn, không thay đổi được. Giống như là ở kiếp trước khi làm một bài kiểm tra chạy một trăm mét, không phải là ai luyện tập một chút là cũng có thể chạy trong mười giây.
Có những thứ đã quyết định từ trong bụng mẹ là không có cách nào có thể thay đổi, chỉ có thể nhận mệnh.
Lúc trước hắn một mực không muốn đi vào thư viện là bởi vì một khi đi vào sẽ bị lộ.
Vì Tiên Thiên chi khí yếu đuối như thế, cho nên thiên phú của Phương Thốn tự nhiên cũng không cao hơn bao nhiêu, nhưng hết lần này tới lần khác, Phương Xích viết ở trong thư nói thiên phú của hắn cao hơn hắn ta, rõ ràng chính là đang nói hươu nói vượn, chẳng lẽ huynh trưởng nhà hắn đang già mồm trấn an cổ vũ hắn?
Người bình thường nhìn vào thì thấy bình thường, nhưng Phương Thốn biết, đây không phải là tính cách của huynh trưởng nhà hắn.
Đây chính là người trong tiệc mừng thọ của cha mẹ, chỉ nói sống lâu trăm tuổi mà không nói thọ tựa Nam Sơn...
Trong lòng hắn hiện lên nghi ngờ, Phương Thốn cúi xuống tiếp tục xem.
Hắn chậm rãi đọc, đến cuối thư thì thấy một câu rất đơn giản: "Thế gian dù như thế nào, thiên đạo huy hoàng, đạo ta không cô độc! Lời cổ nhân Xích hữu sở đoản, Thốn hữu sở trường, như đệ tâm theo tiên đạo cũng nhất định không thua vi huynh. Có thể rút hết mây loạn, trấn hết tà ma, huynh cũng có thể giải sầu quy điền làm chó mèo mà thủ mặt trời sáng tỏ. Vui vẻ của thế nhân, không hề có người như thế…"
Từ lời nói trên thư, Phương Thốn dường như cảm thấy ý muốn quy ẩn của huynh trưởng, hình như hắn ta có chút mệt mỏi.
So với toàn bộ bức thư, đoạn cuối này giống như là một lời tự thoại, lại giống như đang lời than thở với hắn.
Nhưng với tính cách của Phương Xích, liệu hắn ta sẽ càu nhàu sao?
Phương Thốn ngồi trước bàn sách, chậm rãi đọc, cố gắng tìm hiểu từng câu, từng chữ.
Thiên đạo huy hoàng, đạo ta không cô độc...
Thiên đạo huy hoàng, đạo ta không cô độc.........
..........
Thanh âm dần dần thấp lại, chỉ có một mình hắn có thể nghe thấy.
Nhìn thì như Phương Thốn đang bị những lời của huynh trưởng mình làm cho cảm động, lâm vào trong một loại cảm giác bi thương, nhưng không một người ngoài nào biết, trong tim Phương Thốn đang vô cùng kinh hãi, hắn có thể cảm nhận được một loại cảm xúc khác từ trong những chữ này, trong ký ức của hắn, đây cũng không phải một lần huynh trưởng nhắc những từ này với hắn khi tấm bé...
Đây không phải thứ Phương Xích thường nói, bởi vì chỉ khi Phương Xích ở một mình mới đề cập qua lúc hắn còn nhỏ...
Mà bây giờ nó lại xuất hiện ở trên thư viết, đây là có ý gì?
Hắn chậm rãi đọc chín chữ này, Phương Thốn để tâm thần của mình bình tĩnh, đắm chìm vào trong chín chữ này, không biết qua bao lâu, chín chữ này giống như sấm nổ trong hắn, tràn ngập khắp trái tim hắn, càng lúc càng vang, giống như là sấm chớp cuồn cuộn.
Xung quanh đang chậm rãi biến mất, chỉ để lại bóng tối vô tận, giống như lâm vào bên trong giấc mộng.
Án thư, cửa sổ, thậm chí nóc phòng đều biến mất, giống như bản thân đang ở hư vô.
Mà xung quanh hắn lại vang lên vô số tiếng sấm.
Cẩn thận lắng nghe thì sẽ phát hiện tất cả tiếng sấm đều đánh vào một chỗ, đó chính là chín chữ ‘Thiên đạo huy hoàng, đạo ta không cô độc, giống như những chữ này đã biến thành sấm chớp, vang vọng ở giữa phiến thiên địa này.
Rắc....
Phương Thốn ngẩng đầu, giống như nhìn thấy trên trời cao có từng tia điện xẹt qua!
Chỗ này giống như có lực lượng nào đó, xuyên qua thời không vô tận, ngang qua Đại Hạ, vọt về phía Phương gia.
Thần lôi kia giống như là mạng nhện giăng khắp bầu trời đen, sau đó từ cửu thiên rũ xuống.
Một đạo rồi lại một đạo, bổ xuống chỗ hắn, ở dưới thiên lôi vô tận kia, hắn chỉ là một người bình thường, là một con kiến hôi, giống như chỉ một đạo thần lôi kinh khủng dị thường kia đều có thể đánh hắn tan nát.
Không chỉ hắn, mà tất cả mọi người trong Phương gia cũng sẽ bị đánh nát.
Đối mặt với loại cục diện này, thậm chí hắn không có chút sức lực để giãy dụa nào.
Đến cả Phương Thốn cũng không nhịn dâng lên một loại cảm giác khủng hoảng, cảm thấy rất bất lực.
Trong lúc cấp thiết, hắn chỉ làm hai việc.
Việc thứ nhất, là nhảy lên thư án nghiên mực, đặt ở bên trái thư án một cái phù văn mơ hồ chưa từng gặp.
Việc thứ hai là cầm chiếc dù cũ chống lên đỉnh đầu.
Phương trạch là tòa nhà lớn nhất ở thành Liễu Hồ, trước cửa có hai con sư tử đá.
Một con nghiêng đầu, một con há miệng!
Bá tánh trong thành Liễu Hồ nhìn thấy đều nói nhị công tử của Phương gia không đứng đắn, nên hai con sư tử này cũng không đứng đắn.
Các tiểu thư trẻ tuổi và các phu nhân đi ngang qua Phương phủ đều cảm thấy hai con sư tử này nhìn mình không có thiện ý.
Có điều vô số người đi qua vào lúc nửa đêm đều sờ lên, đó chỉ là hai con sư tử đá, không phải vật sống.
Nhưng lúc Phương Thốn bày nghiên mực và thư án lên trên, hai con sư tử đá này lại mơ hồ xuất hiện chút thay đổi, vừa nhìn thì có vẻ vẫn vậy, vẫn là bộ dáng nghiêng đầu há miệng, nhưng tòa nhà sau lưng Phương gia thì lại mơ hồ thay đổi.
Còn thay đổi như thế nào thì không ai nói được.
Họ chỉ cảm nhận được vẫn là tòa nhà đó nhưng lại có gì đó không đúng lắm.
Cũng vào lúc này, Phương Thốn che dù, đi vào trong sân.
...
...
Dù nhìn qua vẫn là cái dù cũ bình thường, vải bạt màu đen, cán dù màu đen, phía trên không có hoa văn, nhìn qua rất cổ xưa cũ nát nhưng chỗ cán dù có khắc những đường cong ngang ngang dọc dọc.