Chương 5: Vị huynh trưởng này

Chương 5. Vị huynh trưởng này

Rất nhiều luyện khí sĩ, tốn mất mấy trăm, thậm chí là mấy nghìn năm, lại bị một kẻ hai mươi chín tuổi như hắn ta vượt mặt.

Một khi đã vào Chúng Thánh Thiên, đó chính là ý nghĩa thực sự để thành tiên.

Đến lúc đó, Phương gia ở thành Liễu Hồ, cũng sẽ trở thành vương triều của Đại Hạ, là nhà có tiền có thế nhất rồi!

Nhưng ai mà ngờ được, đột nhiên hắn ta lại chết vào lúc này?

Không biết được hôm nay có bao nhiêu tròng mắt của mọi người đã rơi xuống rồi, nhưng là em trai của Phương Xích…

Phương Thốn không hề cảm thấy bất ngờ!

Người đời chỉ biết Phương Xích ở Liễu Hồ vô cùng tài giỏi, có thể so với mặt trăng, mặt trời, nhưng Phương Thốn vẫn biết, vị huynh trưởng này của mình có một vấn đề!

Hắn ta là một người tốt!

Từ lúc hắn ta còn rất nhỏ, đi đường gặp phải ăn mày bắt cóc trẻ nhỏ, sẽ lớn tiếng quát mà đuổi đi, kết quả là suýt nữa thì mình cũng bị bắt mất, lúc Phương gia chưa phát tài, thấy người ăn xin nghèo khổ, hắn ta liền đưa lương khô của mình đi tặng người ta, tình nguyện mà để mình đói cả ngày.

Hắn ta không thể nhìn nổi bất công của thế gian này, gặp kẻ bắt nạt, lừa gạt, hắn ta đều trực tiếp quở trách, đụng vào người nghèo khó vất vả, hắn ta sẽ giúp tiền bạc.

Rõ ràng hắn ta có thể yên ổn tu hành, làm một thiên tài an nhàn mà hưởng hết ánh mắt ngưỡng mộ của người đời rồi, lại cứ hết lần này đến lần khác vì thích xen vào chuyện bao đồng, không biết đã rước lấy bao nhiêu tai họa. Người đời chỉ biết được năm bảy tuổi hắn ta đã vào được thư viện Bạch Sương, chính là một thiên tài nhỏ được mọi người đồn thổi, nhưng lại không biết lúc hắn ta chín tuổi, đã vì chuyện đuổi hổ ở Nam Hương mà bị nhiều người căm ghét, đã bị viện trưởng của thư viện Bạch Sương ngày trước ép phải lui về ở ẩn.

Người đời chỉ biết hắn ta mười tuổi đã vào tiên tông Yến Thành Cửu để tu hành, lại không biết được năm hắn ta mười bốn tuổi bởi vì chuyện vạch trần Phổ Thiên Nguyệt Hoa ở Trần Châu đánh cắp linh châu ở dưới vực sâu ba nghìn dặm mà trăm họ đang sinh sống, mà bị thích khách của Thiên Hành Đạo truy sát một khoảng thời gian dài…

Những chuyện tương tự như vậy, có rất nhiều rất nhiều!

Cũng bởi vì người huynh trưởng này là một người tốt, vì vậy Phương Thốn vẫn luôn cảm thấy, chắc chắn mạng hắn ta không dài lâu.

"Trong ánh mắt của ngươi không chấp nhận được nửa hạt cát, thế giới này làm sao mà chứa được ngươi" Phương Thốn nghĩ trong lòng, chậm rãi đi ra khỏi hiên nhà.

Toàn bộ trong Phương Phủ, đâu đâu cũng toàn tiếng khóc.

Nha hoàn, nô bộc, tạp dịch, thậm chí con ngựa trong chuồng ngựa xa xa kia cũng giống như bị sự đau thương này nhiễm vào, hí lên một tiếng dài.

Có lẽ bọn họ chưa gặp được Phương Xích nhiều, thậm chí còn chưa từng gặp qua, nhưng toàn bộ Phương phủ đều đã được nghe về truyền thuyết của vị thiên tài tuyệt thế của vương triều Đại Hạ, cũng đã thành thói quen lấy vị đại công tử của Phương gia này mà làm vinh dự, quen được danh tiếng của hắn ta che chở.

Cũng là làm người hầu, được làm người hầu của Phương gia ở Liễu Hồ, làm người hầu trong nhà của tiên sư Đại Hạ, đó là một phần vinh quang.

Nổi tiếng nhất, đó là quản gia họ Hoàng trong Phương phủ, đi xa ba nghìn dặm để thăm người nhà, lại gặp phải gia tộc của mình bị người ta hãm hại, lập mưu đoạt tài sản, ngay cả lão ta cũng bị bắt lại, suýt thì hại đến tính mạng, nhưng lão ta chỉ cần nói mình là người hầu của Phương gia Liễu Hồ là lập tức được thống đốc tự thân đến hỏi han, sau đó liền lắng xuống, con cháu gia tộc, tài sản vẫn còn, thậm chí còn được ban thưởng thêm không ít…

Chuyện như vậy, nhiều không kể xiết!

Nhưng cũng bởi vì như vậy, chợt nghe được Phương Xích đã mất, toàn bộ Phương phủ như mất đi trụ cột.

Đi vào sảnh chính, Phương Thốn nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang mặc áo giáp màu lam đứng ở giữa sảnh, bên cạnh còn có hai vị thần binh Huyền Thiết bảo vệ, trên chiếc bàn trước mắt, có một chiếc hộp được bọc bằng vải đen, giờ đây đã bị mở ra, Phương Thốn liếc qua một cái thì nhìn thấy trong hộp đó trống trơn, cũng chỉ bỏ được bộ quần áo, một thanh bảo kiếm, cùng với mấy khối linh châu mà thôi.

-Lão tiên sinh, xin nén bi thương, một tháng trước, ta đi theo tiểu tiên sư Phương Xích vào cánh đồng Vĩnh Dạ, gặp phải sự bao vây của ma quỷ, mặc dù tiểu tiên sư Phương Xích dùng trường kiếm giết ma, giết đến Thất Bia Giới, nhưng cuối cùng không đánh lại quân địch mạnh, vẫn rơi vào trong cánh đồng hoang kia, ta đã liều mạng xông lên bảo vệ, nhưng sức mạnh đám ma quỷ rất lớn, cuối cùng không thể đánh lại được, chỉ có thể lấy được binh khí của cậu ấy từ trong đám ma quỷ kia, cậu ấy vẫn…

Nghe thấy người đàn ông mặc áo giáp kia nói đến đây, Phương mẫu đã khóc đến hôn mê bất tỉnh.

Cả Phương lão gia cứng rắn cũng không nhịn được mà nước mắt lưng tròng, buồn bã không gì tả nổi.

Mặc dù đám người bọn họ chưa từng bước trên con đường tu hành, cũng chỉ là người phàm, nhưng cũng biết được đồng hoang Vĩnh Dạ, nơi đó không mặt trăng không mặt trời, dài vô tận, đầy nguy hiểm, là nơi yêu ma sinh ra, nếu đã mất mạng ở đó thì sợ là cả hài cốt cũng không thể tìm được về…

-Huynh trưởng của ta đi đến Hoang Nguyên Vĩnh Dạ làm cái gì?

Phương Thốn đứng trong sảnh, trầm mặc hồi lâu bỗng đột nhiên mở miệng hỏi.

Người đàn ông mặc áo giáp đứng giữa sảnh xoay người lại, nhìn Phương Thốn một cái:

-Vị này chính là?

Giọng nói của Phương lão gia đã không còn sức lực nữa, kiên cường mà nói:

-Đây… chính là nhị nhi tử của nhà ta, tên Phương Thốn, mười bảy tuổi rồi…

Nói đến đây, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống.

Liền nghĩ lại, đứa nhi tử Phương Xích của mình, không phải lúc đó cũng từ năm mười bảy tuổi mà không về nhà nữa sao?

-Hóa ra là nhị công tử…