Chương 12. Ý chỉ của Tiên Điện (2)
Vẻ mặt người thiếu niên hiện ra một tia hận ý nặng nề, gần như là nghiến răng mà nói:
-Vốn dĩ hắn ta chỉ là một con chó mà Tiên Điện ta nuôi, nhưng lại thích dạy chủ nhân làm gì, vốn hắn chỉ là cỏ dại mọc ra từ bùn nhão ở cái Liễu Hồ này, lại mang bộ dạng nực cười muốn ban ơn cho thiên hạ, đáng ra hắn ta phải ra sức mà ủng hộ ta, phụng dưỡng hầu hạ ta, nhưng mà hắn ta lại cứ hết lần này lần khác răn dạy ta…
-Loại người như vậy, đáng đời phải chết ở hoang nguyên Vĩnh Dạ, đáng bị người trong thiên hạ này cười nhạo!
Nhưng mà, dù sao hắn ta cũng là lão sư của điện hạ…
Nội thị nhìn thấy người thiếu niên đã tức đến méo cả mặt, cẩn thận mà nói:
-Vậy thì quà tặng ban cho Phương gia…
-Ngươi là muốn nói viên cửu Khí Cửu Chuyển Đại Đạo Diệu Sinh Đan mà phụ hoàng lấy từ Thiên Ngoại Thiên đến ban cho Phương gia sao?
Người thiếu niên quay đầu nhìn về phía nội thị, cười hì hì:
-Nghe nói hắn ta chết, phụ hoàng đã đặc biệt chạy từ Thiên Ngoại Thiên qua đây, không thèm đề ý đến Thiên Ma đang tiếp cận, muốn vào hoang nguyên tìm thi hài của hắn ta, nghe nói hắn ta chết, Phi Thăng đạo nữ tôn cũng tức giận mà hủy cả ba tòa yêu sơn, nghe nói hắn ta chết, đại ca cũng xông vào trong Ma Đàm mà mạnh tay đại sát… Ha ha, đám người bọn họ đều thực sự không thích người này nhưng cứ phải làm ra bộ dạng vô cùng đau lòng, cứ giống như là con chó đó chết rồi thì trời Đại Hạ ta cũng phải sụp xuống ấy…
Xung quanh đều yên lặng, không ai dám đáp lại lời của hắn ta.
Mà người thiếu niên này càng nói, sắc mặt càng u ám hơn, đột nhiên lại nói:
-Đưa qua đây.
Thị vệ và người nô bộc đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, sau khi do dự một lát, có người đi đến giữa đoàn lính, đi đến trước chiếc đỉnh đồng tử kim ở trên thuyền, mở nắp chiếc đỉnh đồng lấy ra một cái hộp tử kim nhỏ, hai tay nâng lấy đưa đến trước mặt của hắn ta.
Người thiếu niên mở hộp tử kim ra, liền nhìn thấy một viên đan dược có màu đỏ lẫn trắng trong đó.
Mùi dược liệu thơm nồng mà tản ra ngoài không khí, dường như trong nháy mắt cỏ cây xung quanh lương đình tràn đầy sức sống, xanh ngắt đến mức tỏa sáng.
Mọi người nhìn đan dược, vẻ mặt khẽ thay đổi, đều có chút rung động.
-Ngay cả con cháu Tiên Điện ta cũng phải lập được công huân mới có thể được ban thưởng Đại Đạo Diệu Sinh Đan, thế mà lại cứ ban thưởng cho người nhà hắn ta như vậy?
Người thiếu niên đó khẽ để đan dược trong tay mà ngắm nghía, trên mặt dần lộ ra nụ cười suy tư, bỗng nhiên ngay lúc đó, hắn ta ây da một tiếng, năm ngón tay buông lỏng, viên đan dược kia lập tức lăn trên mặt đất, dính đầy bùn đất.
Những người xung quanh đều thấy kinh hãi, định chạy đi nhặt lấy, nhưng lại không dám.
Cũng ngay lúc đó, con chó đang được thị nữ đứng bên cạnh người thiếu niên kia lại đột nhiên ngửi ngửi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào viên dược, bỗng dãy dụa nhảy ra khỏi người thị nữ, vội vàng đáp xuống mặt đất, một ngoạm liền nuốt viên đan dược kia xuống.
-Này…
Cho dù là lão nội thị, hay là những hộ vệ nghi trượng xung quanh đều kinh hãi, sau đó người người cúi đầu, giả bộ không nhìn thấy.
-Hắn thân làm sư của ta, lại chỉ biết đối kháng với ta, hôm nay lại muốn bảo ta tặng đan dược cho người nhà hắn?
Người thiếu niên kia nhìn thấy cảnh đó, đột nhiên phá lên cười, tiếng cười rất sảng khoái:
-Cho chó ăn cũng đỡ hơn là cho hắn ta.
Vẻ mặt nội thị trở nên vô cùng sa sút, không khuyên bảo gì nữa.
…
…
Vì vậy, trong màn mưa phùn như sương mù, toàn bộ mọi người chỉ có thể chờ đợi.
Bao gồm cả Phương Xích đã chết, vì ý chỉ của Tiên Điện chưa đến, hắn ta cũng chỉ có thể chờ đợi mà không thể xuống mồ.
Lúc áo mũ của Phương Xích được nhập thổ thì đã là đêm khuya rồi.
Vốn dĩ quy củ là buổi sáng hạ táng, buổi tối động phòng, nhưng Phương Xích lại không thể không đợi.
Bởi vì mãi đến tối thì mưa mới ngừng, cuối cùng thì ý chỉ của Tiên Điện cũng tới.
Hơn nữa tuyên đọc ý chỉ, cũng chỉ là một vị nội thị mập mạp, đọc một cách qua loa, rồi vội vàng rời đi, thậm chí chỉ nghe đồn lúc đầu vị đó là Thất Điện Hạ đã tự mình thay mặt cho Tiên đế bệ bạ đến an ủi người Phương gia lại căn bản không hề lộ mặt, người Phương gia chỉ có thể quỳ trên bùn đất, khấu tạ tiên ân, chôn y quan, sau đó mới đỡ Phương lão gia và phu nhân cả người đã ướt đẫm trở về phủ.
Mà trong Phương phủ đã bày tang yến cũng không có mấy người đến ăn, không biết vì đợi quá lâu hay là vì mấy sứ giả của Tiên Điện chậm chạp chưa đến, lại qua thái độ qua quýt lúc tuyên chỉ cũng hiểu được gì đó, vốn là hô hào là đến nhà người ta để đưa tang, lại không kiên trì đợi đến buổi đêm, sớm đã tự mình tản đi hết rồi, thậm chí còn không hề chào hỏi gì.
Phương phủ treo đầy lồng đèn trắng, dưới cơn mưa phùn lại lộ ra vẻ thưa thớt người, im lìm vắng vẻ.
…
…
-Lão huynh à lão huynh, huynh đường đường là Tiên Sư, sao lại biến thành bộ dạng như thế này?
Đoàn người Phương Thốn ướt sũng quay về Phương phủ, thay xong một bộ xiêm y sạch sẽ lại đi ra ngoài.
Hắn đi qua tiền viện náo nhiệt, lại xuyên qua nội đình vắng vẻ, lạnh nhạt mà đánh giá toàn bộ mọi thứ, trong đầu lại nhớ lại lúc đưa tang buổi sáng, đợi mãi mà không thấy Tiên Điện đến phúng viếng, trái tim cũng sinh ra chút bi thương, yên lặng mà thở dài.
Thân phận của huynh trưởng Phương Xích chắc là rất cao, làm sao lại đi thê lương như thế?
Tu hành lâu như vậy, chẳng lẽ không kết giao được người bạn thân nào sao?
Cũng không biết có người nào có ý xấu không, bởi vì việc này sinh ra ý tưởng…
Nghĩ đến mấy vấn đề này, hắn gọi quản gia lại hỏi:
-Thu lại toàn bộ bạc của các cửa hàng được bao nhiêu?