Chương 1. Phương gia ở Liễu Hồ
Đèn hoa vừa lên trong một kỹ viện ở thành Liễu Hồ, quận Thanh Giang, dưới sự trị vì của vương triều Đại Hạ!
-Nhanh gọi Tiểu Thanh Mộng cô nương ra đi...
Trong một mảnh đèn lồng rực rỡ gấm hoa, nơi yên hoa lớn nhất thành Liễu Hồ là một mảnh vô cùng náo nhiệt.
Vô luận là học sinh thư viện Bạch Sương của thành Liễu Hồ, con cái thế gia phú giáp một phương, hay là các loại anh hùng tung hoành giang hồ, bất kể giai tầng cùng địa vị, con đường mỗi người không giống nhau thì bây giờ lại đều tụ tập ở dưới một tòa lầu cao, hơn nữa còn cùng là vẻ mặt vô cùng hưng phấn, lại bày ra một dáng vẻ hào hoa xa xỉ, trong tay quơ ngân phiếu, còn có người mang cả rương bạc tới.
Ngươi kêu ta gào, tràn đầy phấn khởi, gấp không dằn nổi.
Ầm ĩ vỗ bàn, hô hoán với tú bà phía trên.
Nguyên nhân rất đơn giản, là vì tiểu Thanh Mộng cô nương trong Lưu Lầu hiện giờ đi ra gặp người.
Nguyên nhân quan trọng hơn là, bây giờ tiểu Thanh Mộng cô nương tuổi tác lớn dần, đến lứa tuổi có thể nghỉ lại, ai không muốn lấy đi lần đầu tiên này?
Nếm trước là tươi, nếm sau thì tinh!
Nói về tiểu Thanh Mộng cô nương này, đó đúng là cô nương tuyệt thế thành Liễu Hồ, người đời nói nàng vốn xuất thân tiểu thư khuê các, gia tộc khốn đốn mới có thể rơi vào nơi yên hoa dương liễu này, chỉ là thân đọa hồng trần cũng không đổi ý chí, thổi kéo đàn hát, cầm kỳ thư họa, không gì là không tinh thông, một tay chữ Khải như tiên lại viết rất xinh đẹp phiêu dật, những tấm thiếp nàng viết trước đây, ngay cả mấy vị quý nhân trong thành cũng khen nức nở...
Nếu là có may mắn được vào phòng nàng, bản thân thư thái không nói, mà sợ là toàn bộ thành Liễu Hồ cũng phải ước ao!
Trên lầu hai, tiểu Thanh Mộng tiên tử lụa trắng che nửa gương mặt, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng đảo qua, người phía dưới nhất thời càng điên cuồng hơn.
-Ta ra 80 lượng, nguyện cầu tiểu Thanh Mộng cô nương ban thưởng một tách trà.
-Ta ra một trăm lượng, nguyện nghe tiểu Thanh Mộng cô nương đàn một khúc.
-Ai cũng đừng đoạt với ta, ta ra hai trăm lượng, nguyện mời tiểu Thanh Mộng cô nương làm bạn đi chơi hồ...
-...
-...
Càng ồn ào, càng náo nhiệt.
Trong thành Liễu Hồ này, các tiểu nương tử khác cũng chỉ hai lượng ba lượng, ngay cả lúc niên hoa đẹp nhất cũng tới hơn 10 lượng mà thôi, nhưng bây giờ, nhìn Thanh Mộng tiểu nương tử trên lầu hai này bộ ngực non mềm trắng nõn, đám người phía dưới dường như càng trở nên kích động, kêu giá cả càng ngày càng cao, lời nói lại nói thật dễ nghe, hoặc là ban thưởng trà, hoặc là đánh đàn, còn gọi tiểu Thanh Mộng cô nương treo bảng!
-Công tử nhà ta ra giá 300 lượng, muốn cùng tiểu Thanh Mộng cô nương một đêm!
Trong một mảnh ồn ào, bỗng nhiên vang lên một tiếng la to, nhất thời khiến cả nội đường lập tức im ắng.
Theo tiếng ồn vang lên, không biết có bao nhiêu người quay đầu trợn mắt nhìn bên ngoài.
Cuồng đồ từ đâu tới mà thô tục như thế?
Mọi người đều muốn cùng tiểu Thanh Mộng cô nương một đêm, nhưng không ai dám nói thẳng ra...
-Ôi vị khách này đã tới chậm rồi, hơn nữa Thanh Mộng cô nương của chúng ta cũng không phải có nhiều bạc là có thể...
Ngay cả tú bà trên lầu hai cũng lộ vẻ không vui.
Nơi này, mỗi ngày đều có người có mấy đồng tiền bẩn rồi cho là có thể lỗ mãng tự ý làm bậy...
Ngươi cho bản thân có mấy đồng thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Còn không đợi tiếng hét phẫn nộ trong lòng đám người vang lên, cũng không đợi tú bà nói xong, cửa gỗ được điêu khắc tinh mỹ bị đẩy ra, chỉ thấy ngoài cửa có vị công tử ca thân mặc bạch bào đi đến. Hiện giờ bên ngoài đang có mưa phùn sương mù, hắn cầm một cái ô đen cũ kỹ, không nhìn thấy diện mạo, chỉ thấy vóc người thon dài, một thân quý khí, bên hông đeo mấy khối ngọc bội tinh xảo, thật không tầm thường.
Ánh mắt dưới tán ô tự có khí độ, tiếng ồn ào trong lầu lập tức trở nên nhỏ bé tĩnh lặng.
Lúc này, có một thằng nhóc thanh tú chui ra từ phía sau hắn, nở nụ cười:
-Lão ma ma nghe cho rõ, công tử nhà ta nói chính là vàng!
Đám người trong phòng nhất thời hít vào một hơi.
300 lượng… vàng, đúng thật sao?
Một lượng vàng đổi được mười lương bạc, cái này 300 lượng vàng chẳng phải là... Ba ngàn lượng bạc?
-Ôi mẹ ơi...
Tú bà trên lầu nhìn thiếu niên vừa bước vào này cũng có chút sửng sốt, lập tức dụi mắt một cái, nhất thời liền hoảng hồn, quơ khăn tay đi từ lầu hai xuống nghênh tiếp:
-Ta tưởng là ai, thì ra là Phương nhị công tử tới...
-Chẳng lẽ là tay ăn chơi kia?
Mà trong đại sảnh có không ít người, chợt nghe đến tên Phương nhị công tử liền nghĩ tới người kia, lập tức nhìn chăm chú thêm vài lần, lại hoảng sợ đến tròng mắt cũng phải rớt ra, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, vểnh tai nghểnh cổ nhìn sang.
-A, vị huynh đài này, ngươi cũng từng làm việc...
Có người nhận ra nhưng cũng có người không biết hắn, sau khi hết kinh ngạc lại tức giận mặt đỏ bừng lên, hình như là một vị học sinh đến từ thư viện Bạch Sương, ghét nhất những thứ ỷ vào tiền áp bức người thế này, tức giận vén lên vạt áo, trách mắng:
-Không có quy củ không thành tiêu chuẩn, mọi người đều tới mời Thanh Mộng tiên tử, dù sao ngươi cũng tới muộn, sao có thể cầm mấy lượng bạc tới thì đã muốn đoạt người...
Bạch bào công tử ca này ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói:
-Không biết vị này xưng hô như thế nào?
Vị học sinh thư viện này ngạo nghễ ưỡn ngực, nói:
-Ta họ Hạc, tên gọi Chân Chương, đến từ thư viện Bạch Sương!
Xung quanh nổi lên rối loạn ầm ầm.
Thư viện Bạch Sương, là học phủ bồi dưỡng Luyện Khí sĩ cho tiên điện Đại Hạ, phàm là xuất từ nơi đó... ít nhất... cũng là một dị nhân hiểu thần thông biết huyễn pháp, thần thông quảng đại, không phải chỉ dùng tiền là có thể so sánh, người bình thường sao có thể chọc vào nổi?