Đông Lam Sơn. Bên trong sơn động lớn nhất, Nguyễn Tuệ Tư, Nguỵ Lâm Phượng Châu, Lữ Dật Thanh, Hà Nhược Như, Minh Hồng chân nhân, Bạch Thuỷ đạo tôn yên lặng đứng đợi Âu Dương Gia Vũ xuất hiện. - Sư phụ, sư nương!
- Sư tôn, sư nương!
- Tổ sư gia, tổ sư mẫu!
Mọi người cùng hô bái kiến khi Âu Dương Gia Vũ ôm lão bà xuất hiện tại sơn động.
- Ân! Tất cả cùng đứng lên đi, không cần đa lễ! Âu Dương Gia Vũ ánh mắt đảo qua mọi ngươi, nói.
- Thỉnh tổ sư gia chuẩn bị hiện thân lập giáo đại điển, bên ngoài hất thảy đều đã chuẩn bị thoả đáng. Lữ Dật Thanh tiến lên, cung kính nói.
Âu Dương Gia Vũ hài lòng gật đầu, nói: - Nếu đã chuẩn bị thoả đáng vậy cùng đi ra ngoài thôi.
Âu Dương Gia Vũ tiến tới Bách Hợp Giáo sơn môn, phát hiện cả một biển người cùng vô số tán tu và các tông chủ của các đại tông phái đang chờ hăn hiện thân.
Mọi người nhìn thấy một loạt người xuất hiện, ở giữa là một nam tử, cơ hồ mọi người đều nhận thức đấy chính là Bách Thế Tán Nhân.
Một chút cảnh giới tu vi của hắn cũng không thể nhìn ra, tất cả mọi ngừi từ những vị tự nhận tâm thần tu vi phi phàm đến những kẻ tu vi thấp kém đều không thể nhìn thấu Âu Dương Gia Vũ, trong lòng không khỏi dâng lên mộ chút kỳ quái, cùng vài phần kinh ngạc.
Tất cả các trưởng lão của các đại tông phái đều sắc mặt đại biến. Mặc dù tối qua đã mơ hồ đoán được cỗ tiên thức cường hãn kia là của Bách Thế Tán Nhân phát ra, nhưng đoán là một chuyện, nay thật sự thấy trước mặt lại là chuyện khác. Các vị trưởng lão phát hiện tự mình một chút cũng không nhìn thấu tu vi của vị Bách Thế Tán Nhân kia, không khỏi âm thầm truyền âm đến các vị tông chủ nên yên tĩnh quan sát kỳ biến, không nên coi thường vọng động.
Âu Dương Gia Vũ mặt tươi cười lộ rõ vẻ cao thâm khó lường, tiến lên hai bước, bình thản nói: - Các vị, hôm nay đa tạ đã đến đây dự lập giáo đại điển của Bách Hợp Giáo. Được các Đại tông phái tương trợ cùng với các vị tán tu ủng hộ mới có lập giáo đại điển hôm nay, nói nhiều thành ra nói nhảm. Lập giáo đại điển xin phéo được bắt đầu!
Lời này vừa dứt, lập tức có một vài người phi thân đến trước mặt Âu Dương Gia Vũ. Đó hẳn là các trưởng lão của các đại tông phái không cam lòng, âm thầm sai người đi ra gây rối. - Bách Thế Tán Nhân, lập giáo cần phải có thực lực, nếu không cho mọi người biết thực lực của ngươi, sợ rằng không ai tin phục đâu! Một Ngũ kiếp tán tiên thân vận bạch y trước tiên nói. - Đúng vậy, Bách Thế Tán Nhân, nay trước lập giáo đại điển nên hướng đồng đạo Tu Chân Giới thể hiện một chút, không nên dấu diếm nữa. Một vị đại hán Tứ kiếp tán tiên đồng ý nói. - Hừ! Muốn lập giáo, đánh thắng ta hãy nói. Một hắc bào thanh niên Ngũ kiếp tán ma hừ lạnh, nói.
]
- Không sai, đánh thắng chúng ta hãy nói. Hai kẻ khác cũng tu vi Tứ kiếp tán ma cùng hô lên.
Âu Dương Gia Vũ tự bước ra, việc các trưởng lão của các đại tông phái truyền âm sai khiến không thể qua nổi tiên thức của hắn. Hừ! Mấy lão bất tử, không nghĩ tới bọn họ vì sợ hãi tiên thức hôm qua mà không dám ra mặt, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, dám sai kẻ khác ra mặt. Xem ra quả thật phái khiến cho bọn chúng biết thế nào là sâu cạn, nếu không lập giáo đại điển có thể thành trò cười mất. - Hôm nay là ngày Bách Hợp Giáo lập giáo, cũng không phải ngày tỷ thí xem tu vi ai cao hơn ai. Ta hảo tâm mời mọi người tới tham gia lập giáo đại điển, vậy mà hiện tại có kẻ muốn chất vấn xem tu vi ta thế nào. Chẳng lẽ không phải đến dự lễ lập giáo mà là cố ý đến phá hư lễ lập giáo của ta? Âu Dương Gia Vũ tỏ vẻ không biết, hỏi. - Hừ! Vị hắc bào thanh niên Ngũ kiếp tán ma hừ lạnh nói: - Nay thiên địa vốn là cường giả vi tôn, ngươi thực lực không đủ, cho dù hôm nay lập giáo, ngày kế ta đến để tiêu giệt thì có khác gì đâu, kết quả cũng ... “Ba” Lời còn chưa dứt, một âm thanh đã đến tai mọi người khiến cho toàn trường không khỏi ngạc nhiên.
Vị Ngũ kiếp tán ma bưng mặt, trong mắt lộ vẻ không tin. Bản thân minh tu vi là Ngũ kiếp tán ma vậy mà chỉ cảm thấy trước mắt loé lên, thời gian phản ứng cũng không có, liền bị ăn một cái tát. Nếu đối phương muốn lấy tính mạng mình chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Nghĩ vậy mồ hôi lạnh đầm đìa, không dám lên tiếng.
Những kẻ tu vi thấp kém vốn không biết chuyện gì xay ra, còn những kẻ tu vi cao thâm cũng chỉ cảm thấy một bóng người thoáng lướt qua mà thôi.
Năm người đứng trước mặt Âu Dương Gia Vũ không xa bây giờ ngoài vị Ngũ kiếp tán ma không dám nói gì ra, bốn người còn lại ánh mắt bất định nhìn về phía mấy vị trưởng lão.
Tiên Linh Động Đại trưởng lão lắc đầu thầm nghĩ, không hổ là Đại La Kim Tiên cấp bậc nhân vật, quả thật cường hãn, vừa rồi tốc độ đó đừng nói là Ngũ kiếp tán ma kia, cho dù chính mình cũng không tránh khỏi a.
Mây trưởng lão của các đại tông phái không khỏi hối hận trong lòng, biết rõ Bách Thế Tán Nhân vốn là không nên trêu vào, tự mình lại muốn gây phiền toái với hắn, cư nhiên có một địch nhân cường hãn như hắn vậy rõ ràng là mất trí. Bây giờ đã có thể xác định rõ ràng, tiên thức cấp bậc Đại La Kim Tiên hôm qua chính là của Bách Thế Tán Nhân phát ra, không khỏi hối hận, đồng thời vội truyền âm để cho những người đó nhanh đi xuống, đứng thêm nữa khiến vị Bách Thế Tán Nhân đó không thoải mái thì không khéo lại mất người như chơi.
Mọi người vừa rồi chứng kiến năm kẻ kia kiêu ngạo là thế mà giờ đi xuống đầy vẻ chật vật, cho dù không biết chuyện gì nhưng cũng có thể đoán được là do Bách Thế Tán Nhân ra tay. Một hồi tràng diện như vậy bị Âu Dương Gia Vũ dễ dàng hoá giải. - Các vị, không biết bây giờ có còn ai ngăn cản ta lập giáo nữa không? Âu Dương Gia Vũ thản nhiên hỏi.
Hắn cũng không nói rõ chuyện vừa rồi là do các đại tông phái trưởng lão gây ra, dù sao sau này còn ở chung một thời gian dài, cũng không nên làm cho quan hệ trở nên xấu hơn.
Dĩ nhiên là các trưởng lão của các đại tông phái cũng không lên tiếng, bây giờ đã khẳng định Bách Thế Tán Nhân có tu vi Đại La Kim Tiên, bọn họ cũng không có ngu, tự nhiên chạy tới phản đối.
Các tán tu khác thấy các đại tông phái không phản đối, tự nhiên cũng chẳng ai dại gì lên tiếng, bọn họ đến đây chẳng qua là xem náo nhiệt thôi. Âu Dương Gia Vũ lập giáo hay không lập giáo đối với bọn họ không khác gì nhau. - Ta Tiên Linh Tông ủng hộ Bách Thế tiền bối lập giáo. Tiên Linh Tông Đại trưởng lão Đạo Trần chân nhân không để mất thời cơ nói. Lúc này là lúc tốt nhất cho thấy lập trường của Tiên Linh Tông, Đạo Trần chân nhân tự nhiên là không bỏ qua. - Ủng hộ Bách Thế tiền bối lập giáo! Thấy Đạo Trần chân nhân nói, các tông giáo tỉnh ngộ cũng đều lên tiếng ủng hộ. Mắt thấy thời gian đến đại sự kiện không còn mấy ngày, cho dù không thể kết giao với cao thủ như Bách Thế Tán Nhân thì cũng cố có quan hệ tốt, dù sao thì một người cấp bậc Đại La Kim Tiên có thể ảnh hưởng đến kết quả toàn cục.
Âu Dương Gia Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không còn ai dám phản đối, mới tiếp tục nói: - Tốt lắm, nếu đã không có người phản đối, nay ta ở đây tuyên bố, Bách Hợp Giáo thành lập!
Âu Dương Gia Vũ vừa nói xong, Nguyễn Tuệ Tư, Nguỵ Lâm Phượng Châu, Lữ Dật Thanh, Hà Nhược Như vốn đã chuẩn bị tốt, lập tức vung tay tung ra các loại pháp quyết, chỉ thấy trên trời bay lên vô số quang thải, bao phủ khuôn viên trăm dặm bên trong, giống như trên địa cầu, lúc có các đại lễ pháo hoa bắn sáng trời.
Kế tiếp, Âu Dương Gia Vũ đi tới sơn môn, lặng lặng đứng, tay không ngừng đánh ra các loại pháp quyết. Ba mươi sáu đạo pháp quyết vừa đánh xong, sơn môn phía trên phóng ra vạn đạo hào quang, hợp thành “Bách Hợp Giáo”. Ba chữ này không ngừng loé lên các loại vầng sáng, lúc hồng, lúc xanh...
Cứ như vậy, mọi chuyện đơn giản diễn ra. Mặc dù lập giáo đại điển diễn ra đơn giản nhưng do có mặt của các đại nhân vật nên Bách Hợp Giáo nhất định sẽ nổi danh tại Tu Chân Giới.
Trong chớp mắt đã qua ba ngày, các quan khách đến dự lễ lập giáo đều đã trở về, chỉ còn lại Tông chủ Tiên Linh Tông Sở Thiên Sanh cùng phu nhân Lăng Lan Nhi là chưa đi. - Bách Thế tiền bối, vãn bối có một đại sự cần thương lượng với ngài một chút. Sở Thiên Sanh cung kinh nói.
Âu Dương Gia Vũ trong lòng có chút động, thần sắc không thay đổi, nhìn những người trong sơn động nói: - Các ngươi trước tiên ra ngoàiđã.
Đợi tất cả mọi người rời đi, Âu Dương Gia Vũ phất tay bầy ra một cầm chế, hướng Sở Thiên Sanh nói: - Sở tông chủ, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
Sở Thiên Sanh sắc mặt trịnh trọng nói: - Bách Thế tiến bối, ta đây nói thẳng. Chúng ta Tiên Linh Tông tiên giới trưởng bối truyền xuống tin tức nói: sự kiện Ẩn Pháp Tinh, ba trăm sáu mươi lăm ngàn năm xuất hiện một lần, chỉ còn ba năm nữa là đến kỳ.
Âu Dương Gia Vũ trong lòng chấn động, mặc dù không biết Ẩn Pháp Tinh xuất hiện có tác dụng gì, nhưng nghe đến ba trăm sau mươi lăm ngàn năm mới xuất hiện một lần thì chắc là chuyện không đơn giản. Trong lòng khẩn trương nhưng trên mặt lại bình tĩnh dị thường, phảng phất như đã biết chuyện đó. - Nga? Ẩn Pháp Tinh xuất hiện? Sở tông chủ ngươi hẳn là không vô duyên vô cớ nói cho ta biết chuyện này chứ? Âu Dương Gia Vũ cười cười, nói.
Sở Thiên Sanh mỉm cười nói: - Đã làm Bách Thế tiền bối chê cười rồi! Kỳ thật tin tức này các đại tông phái của Tu Chân Giới đều đã biết, lần này Ẩn Pháp Tinh đoạt bảo, thượng giới bởi vì nhiều nguyên nhân, chỉ có thể phái hạ Đại La Kim Tiên cấp bậc nhân vật. Bởi vậy Lan Nhi, vãn bối cùng Bách Hợp Giáo cũng không phải ngoại nhân, bởi vậy vãn bối nghĩ cùng với Bách Thế tiền bối liên thủ, hy vọng đoạt bảo thành công lớn hơn nhiều. - Ân! Sở tông chủ, đúng là ngài và Bách Hợp Giáo không thể tính là người ngoài, ngươi hồi đáp trưởng bối là ta đã nhận lời. Âu Dương Gia Vũ trầm ngâm chốc lát rồi nói.
Sở Thiên Sanh thần sắc vui vẻ, tươi cười nói: - Tốt lắm, vãn bối cũng nên trở về liên lạc cùng thượng giới trưởng bối, cũng nên cáo từ tìên bối!
Âu Dương Gia Vũ gật đầu, phất tay mở cầm chế, cùng Sở Thiên sanh đồng thời đi ra ngoài.
Sở Thiên Sanh bây giờ hận không thể ngay lập tức trở về báo cáo với thượng giới trưởng bối tin tức này, cũng không nhiều lời, kéo Lăng Lan Nhi cáo từ rời đi.