Đông Lam Sơn Âu Dương Gia Vũ tĩnh tọa trên đỉnh núi, cả người ẩn vào trong thiên địa, cùng Đông Lam Sơn mấy vạn dặm phương viên dung hòa làm một thể, bắt đầu trên Đông Lam Sơn tỉ mỉ bố trí!
Âu Dương Gia Vũ ngồi trên đỉnh núi không ngừng đánh ra các loại pháp quyết huyền diệu, như thế trải qua mười ngày, trên đỉnh núi, chỉ thấy phù triện sanh sanh khắc ở bên trong, ấn chú lóe ra, kết hợp hình thành lên một cái phòng ngự tráo trong suốt, hơn nữa tại các đỉnh núi bên trong còn có tụ nguyên đại trận, cùng chủ phong tương kết hợp, đem linh khí của phương viên hơn mười ngàn dặm tụ tập lại. Trong phương viên ngàn dặm phạm vi, linh khí chỉ có ngưng tụ, sẽ không phát tán ra. Thiên địa linh khí liên tục không dứt tụ tập tại các sơn động bên trong ngọn núi, bên trong động linh khí ngưng tụ giống như thực chất.
Âu Dương Gia Vũ đứng ở trên đỉnh một ngọn núi lớn nhất thuộc Đông Lam Sơn bên trong sơn động thiên nhiên lớn nhất, cảm thụ thiên địa linh khí nồng hậu, âm thầm gật đầu, xuất ra ba truyền tin ngọc phù đưa cho Mộ Dung Hạ Thu, Nguyễn Tuệ Tư, Ngụy Lâm Phượng Châu ba người, mỗi người một cái, phân phó nói: - Các ngươi ba ở đây chậm rãi tu luyện. Tuệ Tư ngươi tu vi cao nhất, nơi này vi sư đã bày ra trận pháp cấm chế, một chút chi tiết bố trí còn cần ngươi tới hoàn thiện. Vi sư lần này đi ra ngoài là vì tìm kiếm hộ pháp và cung phụng, các ngươi nếu gặp phải việc gì khẩn cấp cứ đập vỡ ngọc phù, nếu không phải chuyện khẩn cấp không nên loạn dụng, đợi vi sư quay lại, chính là lúc khai tông lập phái. Phân phó xong, Âu Dương Gia Vũ một người thuấn di biến mất tại chỗ. Vân Kiếm Tông, linh mẫn ẩn phúc bên trong chính là một nhị lưu tông phái. Tông phái thành lập đã ba ngàn năm, trải qua ba ngàn năm phát triển mở rộng, đã có được mấy ngàn đệ tử. Bây giờ mặc dù là nhị lưu tông phái, nhưng còn cường đại hơn những nhị lưu tông phái bình thường. Lữ Lăng Phong là con trai của Vân Kiếm Tông Tông chủ Lữ Dật, công lực đạt đến Phân thần hậu kỳ, theo lệnh cha xuất ngoại. Lần này ngoại xuất là vì lịch lãm tăng lên tâm thần cảnh giới, dù sao tâm thần cảnh giới mới là tu luyện căn bản, nếu không công lực tăng lên mà tâm thần cảnh giới không bằng rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. - Luyện tâm thảo?
Lữ Lăng Phong bay qua một sơn cốc bí mật thì thấy được một gốc cây cỏ nhỏ tản ra quang mang nhè nhẹ màu xanh biếc sáng bóng, mừng rỡ bay xuống, đang chuẩn bị hái lấy. - Dừng tay!
Đột nhiên một tiếng hét lớn truyền đến, đồng thời một đạo kim quang cùng một đạo bạch quang bắn tới.
Lữ Lăng Phong trong nháy mắt liền bừng tỉnh, hắn có thể cảm ứng được uy lực của hai đạo quang mang, bay ngược lại trong lúc đó hai tay vung lên, một thanh phi kiếm cùng một đạo ngọc phù bắn ra. " Bồng! Bồng!"
Phi kiếm phóng tới va chạm với kim quang, trong nháy mắt phân ra, ngọc phù cũng nổ tung ngăn trở đạo bạch quang phóng tới. Lui ra phía sau Lữ Lăng Phong trong lòng chấn động, thu phi kiếm đánh giá hai địch nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Lạc Lâm, công lực đạt tới Hợp thể sơ kỳ. Cha mẹ hắn hơn năm mươi năm trước đều phi thăng tiên giới! Nhưng gia gia hắn là người tu tiên thuộc một trong tam đại thế lực, Tiêu Thủy Tông Nhị trưởng lão Lạc Lam. Lạc Lam bởi vì lúc đầu độ kiếp thất bại, mà binh giải tu tán tiên, hiện tu vi là thất kiếp tán tiên, trong Tiêu Thủy Tông là một trong hai cao thủ, bởi vậy, Lạc Lâm tại Tiêu Thủy Tông địa vị cũng rất cao.
Không nghĩ tới cùng với sư đệ Thương Hải đi ra ngoài du ngoạn một chút cso thể gặp được Luyện tâm thảo, một kỳ vật thiên địa. Trước mắt, người áo xanh bất quá tu vi mới chỉ là Phân thần hậu kỳ, Lạc Lâm khinh thường hừ một tiếng. Phân thần hậu kỳ cùng với Hợp thể sơ kỳ mặc dù kém một bước nhưng đó là chênh lệch cực lớn, bởi vì chỉ cần đạt tới Hợp thể kỳ là có thể lĩnh ngộ được thuần di. - Uy, tiểu tử này, Luyện tâm thảo là đại gia đồng thời phát hiện, nhưng chỉ có một gốc, tự nhiên nó phải thuộc về ta. Lạc Lâm ngạo mạn nói.
Lữ Lăng Phong trong lòng tức giận không thôi, rõ ràng mình trước tiên phát hiện, nhưng trước mặt hai người một là Phân thần trung kỳ, một người thì tự mình không nhìn thấu, nhưng mơ hồ có thể thấy tu vi của hắn có lẽ là Hợp thể kỳ, chênh lệch như vậy hắn hiển nhiên hiểu được, tự mình phát hiện thì sao? Cường giả vi tôn, điều này thì không chỉ là phương ngôn hành động của tu ma giả mà chính là đa phần người tu tiên đều cho là đúng. Thực lực và bối cảnh, bây giờ chỉ có thể dùng bối cảnh bản thân, may ra có tác dụng, dù sao Vân Kiếm Tông tại Linh Ẩn phúc địa mà nói cũng chỉ thua có tam đại tông phái mà thôi. - Hai vị đão hữu, tại hạ Vân Kiếm Tông thiếu tông chủ, hy vọng hai vị nể mặt. Lữ Lăng Phong ôm quyền nói.
Lạc Lâm kiêu ngạo, cười ha ha, nói: - Ta đường đường là cháu của Tiêu Thủy Tông Nhị trưởng lão, thất kiếp tán tiên Lạc Lam, dựa vào cái gì phải nể mặt ngươi. Chính là Tông chủ Vân Kiếm Tông cũng phải nể mặt ta, ngươi cho Vân Kiếm Tông là cái gì? Một nhị lưu tông phái mà thôi.
Lữ Lăng Phong sắc mặt đại biến. Đứa cháu bảo bối của Tiêu Thủy Tông Nhị trưởng lão Lạc Lam, tại Linh Ẩn phúc địa là nhân vật nổi danh. Những người đồng bối, trừ bỏ vài đại nhân vật ra thì hắn vốn không để ai vào mắt. Nhưng Luyện tâm thảo lại là kỳ bảo có thể tăng tâm thần tu vi, đối với mình trợ giúp rất lớn, cứ như vậy mà buông tha thì quả thật là không cam lòng. - Luyện tâm thảo, ai là người phát hiện trước, trong chúng ta tự mình biết được, chẳng lẽ hai vị cường hành cướp đoạt? Lữ Lăng Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi. ]
- Không nên nói nhảm nữa, tránh ra! Lạc Lâm với cực phẩm linh khí phi kiếm màu trắng bạc, thuần di bay đến, phi kiếm hóa thành một đạo quang mang màu trắng nhằm Lư Lăng Phong đánh xuống.
Sư đệ của hắn là Thương Hải đã quá hiểu tính tình của sư huynh, hiện giờ thực lực so với đối phương lớn hơn nhiều, tự nhiên không cần hắn tham dự vào.
Lũ Lăng Phong song thủ run lên, phi kiếm màu xanh, thượng phẩm linh khí, hóa thành một đạo thanh quang, nhằm quang mang màu trắng lao đến.
“Thương” một âm thanh thanh thúy vang lên. Lữ Lăng Phong chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường hãn truyền tới, tay tê rần, phi kiếm thiếu chút nữa rơi khỏi tay, toàn thân khí huyết quay cuồng.
Trong nháy mắt, kiếm quang màu trắng chợt lóe lơn, lại bắn ra, tốc độ cực nhanh là Lũ Lăng Phong không thể né tránh, chỉ có thể vận chuyển chân nguyên huy kiếm đỡ. “Phốc” Lữ Lăng Phong hộc ra một ngụm máu, dù sao tu vi của hắn cùng với vũ khí đều kém hơn đối thủ một bậc, dưới sức tấn công cường mãnh của Lạc Lâm hắn đã bị thương.
Còn chưa kịp điều tức một chút thì sau lưng lại truyền đến một đạo khí thế sắc bén. Chính là Lạc Lâm thuần di đến phía sau lưng hắn công tới. Lữ Lăng Phong trong lòng nổi lên một cỗ thê lương, lúc này đã không kịp bảo vệ phía sau lưng, nếu lần này bị trúng đòn thì hắn chắc dữ nhiều lành ít. “Hô” Lữ Lăng Phong chỉ cảm thấy thân hình không thể khống chế, nháy mắt di chuyển về phía trước, tránh thoát một kích chí mệnh.
Thuần di dời khỏi Đông Lam Sơn, Âu Dương Gia Vũ tâm thần vừa động, tiên thức phô thiên cái địa tràn ngập bốn phía, vốn chỉ muốn tìm nơi nào có người thích hợp làm hộ pháp và cung phụng của tông phái, không nghĩ tới lại phát hiện Lữ Lăng Phong cùng với Lạc Lâm đánh nhau. Mắt thấy Lữ Lăng Phong tánh mạnh khó giữ, hắn bèn thuần di đến, tay hư không phát ra một trảo, vận khởi thần thông đem Lữ Lăng Phong đến gần.
Lạc Lâm mắt thấy một kiếm là có thể giết chết Lữ Lăng Phong, không nghĩ tới kiếm mình lại chém vào hư không, người thì đi đâu mất. Ngẩng đầu lên, phát hiện cách đây mười trượng, không biết từ lúc nào xuất hiện một thanh niên mặc cẩm bào màu tím, còn Lữ Lăng Phong đang đứng bên cạnh.
Lạc Lâm sắc mặt không khỏi trầm xuống, một lát sau mới nói: - Tiền bối, gia gia vãn bối chính là Tiêu Thủy Tông Nhị trưởng lão Lạc Lam, không biết tiền bối vì sao lại quản sự việc này?
Vừa nói hắn đã mang gia gia hắn là Nhị trưởng lão của Tiêu Thủy Tông ra, có ý đồ uy hiếp.
Âu Dương Gia Vũ cười lộ rõ vẻ cao thâm khó lường, lạnh nhạt nói: - Ta chỉ đi ngang qua nơi này, chứng kiến các ngươi hai người tranh đấu, có chỗ khó hiểu không hiểu giữa hai ngươi có chuyện gì không thể hóa giải mà phải đánh nhau đến mất mạng?
Lạc Lâm nghe Âu Dương Gia Vũ nói như vậy, tưởng rằng Âu Dương Gia Vũ biết thân phận hắn, không dám đắc tội, mới nói như vậy, không khỏi cười, ngạo mạn nói: - Tiền bối, cũng không có gì, chỉ là chúng ta hai người cùng phát hiện ra một nhánh Luyện tâm thảo, vì cùng muốn bảo vật mới quyết định lựa chọn tỷ thí, kẻ thắng có thể có bảo vật Luyện tâm thao, cho nên hy vọng tiền bối không nên nhúng tay vào.
Âu Dương Gia Vũ quay đầu hướng Lữ Lăng Phong hỏi: - Chuyện này đúng như thế sao?
Lư Lăng Phong đang nghĩ ngợi vừa rồi sinh tử trong nháy mắt không tự chủ được bị na di tránh thoát, sùng bái nhìn Âu Dương Gia Vũ bên cạnh, bản thân mình là Phân thần hậu kỳ mà cự nhiên tùy tiện bị rời đi, đây là thần thông cỡ nào a. Chính là Đại trưởng lão trong tông cũng không thể làm được. Đợi Âu Dương Gia Vũ chuyển qua hỏi, hắn mới toàn thân chấn động, vẻ mặt hiện lên vẻ không tin, cả kinh hô to: - Tổ sư gia!
Âu Dương Gia Vũ nghe vậy sửng sốt. Tổ sư gia? Bỗng nhiên trong lòng vừa động, nghĩ tới một người. Trong mắt hiện lên một chút tinh quang đem toàn thân Lữ Lăng Phong thu vào trong đáy mắt. Không khỏi cảm thán cho thế sự thật lỳ diệu, trong lúc vô tình đã cứu được một người là đồ tôn sau bao nhiêu đời.
Nguyên Âu Dương Gia Vũ quan sát công pháp tu luyện của Lữ Lăng Phong, thì đúng là chính mình trong lần thứ ba chuyển thế trọng tu thì có thu nhận một người đồ đệ, không nghĩ tới đảo mắt đã qua ba ngàn năm, lại gặp được đồ tôn của mình. - Ngươi bây giờ là đệ tử đời thứ mấy? Âu Dương Gia Vũ ôn hòa hỏi.
Lữ Lăng Phong giống như trong mộng, tự nhiên thấy được tổ sư gia của tông phái. Theo ghi chép bên trong tông phái thì trừ bỏ Đệ nhị đại tổ sư Khải Minh Chân Nhân ra là biết mặt Tổ sư gia, không một ai biết, không nghĩ tới tự mình may mắn nhìn thấy khai phái tổ sư. Lữ Lăng Phong hưng phấn, toàn thân run rẩy, trách không được có thể tùy ý đem mình na di.
Nghe tổ sư gia ôn hòa hỏi, chứng kiến khuôn mặt hiền lành của tổ sư gia, Lữ Lăng Phong qua một trận kích động, cung kính đáp: - Hồi tổ sư gia, đệ tử Lữ Lăng Phong, Vân Kiếm Tông đời thứ hai trăm tám mươi tám. - Uy, các ngươi hai người nói xon chưa? Ta còn tưởng là cao nhân nơi nào, không nghĩ tới chỉ là trưởng bối của một cái nhị lưu tông phái mà thôi. Lạc Lâm khinh thường châm chọc nói.
Lữ Lăng Phong thần sắc bạo nộ, liền định lao đến cùng Lạc Lâm liều mạng, nhưng chứng kiến tổ sư gia khoát tay, mới nhẫn nại, sắc mặt giận dữ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lạc Lâm. - Lăng Phong, cùng với loại đệ tử chỉ cậy thế cha ông này tranh đấu làm gì, mang Luyện tâm thảo theo ta hồi tông môn. Âu Dương Gia Vũ thản nhiên nói. Không nghĩ tới đại đồ đệ minh thu nhận lúc đầu đã thành lập tông phái, truyền đến đời thứ hai trăm tám mươi tám.
Lạc Lâm thịnh khí, hung hăng nói: - Mang Luyện tâm thảo lưu lại, chẳng lẽ Vân Kiêm Tông ngươi muốn trở thành địch nhân của Tiêu Thủy Tông. “Hừ” Âu Dương Gia Vũ tâm thân vừa động, lực lượng tâm thần cường hãn hướng Lạc Lâm ép tới.
Lạc Lâm chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, hộc ngay ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi nhìn Âu Dương Gia Vũ, không dám lên tiếng, lúc này hắn đã biết Âu Dương Gia Vũ không phải là dễ trêu vào.
Lữ Lăng Phong chứng kiến tổ sư gia chủ hừ một tiếng mà khiến một cao thủ Hợp thể kỳ bị thương đến hộc máu, không khỏi bội phục, chậm rãi đi thu hồi Luyện tâm thảo cất vào trữ vật giới chỉ. Lạc Lâm chỉ có thể đứng nhìn chứ không dám ngăn cản. - Lăng Phong, đi thôi, đưa ta về tông môn xem sao! Âu Dương Gia Vũ lạnh nhạt nói.
Lữ Lăng Phong cung kính, cúi đầu nói: - Tổ sư gia, xin theo ta. Nói xong định đạp kiếm phi hành.
Âu Dương Gia Vũ từ trong giới chỉ lấy một viên đan dược trị thương đưa cho Lữ Lăng Phong nói: - Dùng đan dược phục hồi thương thế đi, nói địa điểm ta mang ngươi trở về.
Lữ Lăng Phong cảm động, hai mắt ửng đỏ, nuôt đan dược, rồi nói địa điểm tông phái cho tổ sư gia.
Âu Dương Gia Vũ biết được địa điểm, đem Lữ Lăng Phong thuần di biến mất tại chỗ, hoàn toàn không để Lạc Lâm cùng Thương Hải vào mắt.
Lạc Lâm gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Gia Vũ và Lữ Lăng Phong biến mất, vẻ mặt ác độc, lẩm bẩm nói: - Vân Kiếm Tông, ta muốn các ngươi trừ danh tại Tu Chân Giới.