Tại một nới hẻo lánh của Tu Chân Giới, ba nhân ảnh nháy mắt xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi cao, chính là Âu Dương Gia Vũ, Mộ Dung Hạ Thu và Nguyễn Tuệ Tư ba người. - Sư phụ, đây là tinh cầu mà sư muội ở sao? Sao lại có ít người tu chân như vậy, tất cả đều là phàm nhân. Nguyễn Tuệ Tư hỏi ngay sau khi dùng linh thức điều tra. - Ân! Đây chính là nơi sư muội ngươi sinh sống, Bách Cán Tinh Cầu. Vi sư ba trăm năm trước trong một lần vô ý đến nơi này, lúc đó nơi đây không có một người tu chân nào, tất cả đều là phàm nhân. Bây giờ người tu chân chắc đều là hậu nhân của sư muội ngươi đó.
Âu Dương Gia Vũ giải thích.
Nguyễn Tuệ Tư chợt hiểu ra, nói: - Khó trách những người này sao lại yếu như vậy, nguyên do là đệ tử của sư muội. - Lão bà, ngươi có muốn thể nghiệm một chút cuộc sống của đại hiệp võ lâm không? – Âu Dương Gia Vũ cười thần bí nói.
Mộ Dung Hạ Thu đôi mắt sáng ngời, giọng nói có phần chờ mong: - Lão công, ngươi nói chính là như cổ đại địa cầu – võ lâm đại hiệp?
Âu Dương Gia Vũ gật đầu nói: - Tinh cầu này cùng với địa cầu cổ đại phi thường giống nhau. Ngọn núi mà chúng ta đang đứng chính là Thiên Hướng Đế Quốc, thành thị trước mặt chính là thủ đô của Thiên Hướng Đế Quốc - Phần Thiên Thành. Chúng ta hoá trang thành cao thủ võ lâm của Thiên Hướng Đế Quốc để đi vào xem sao?
Nguyễn Tuệ Tư vốn chỉ sợ thiên hạ không loạn, vỗ tay, cười nói: - Hảo a, sư phụ, sư nương, chúng ta giả làm võ lâm cao thủ, nhất định là hứng thú nha.
Mộ Dung Hạ Thu cũng hứng thú, đồng ý nói: - Lão công, chúng ta cứ như vậy mà làm, coi thử cảm giác làm cao thủ võ lâm như thế nào?
Âu Dương Gia Vũ trầm ngâm trong chốc lát, bỗng dưng thuần di biến mất, ngay sau đó xuất hiện trở lại, tựa như không hề di chuyển.
- Mỗi người một bảo kiếm, cái này chính là chiêu bài của cao thủ võ lâm. Trang phục thì không cần thay đổi vì nơi này quần áo so với chúng ta bây giờ không khác lắm. Âu Dương Gia Vũ đưa cho mỗi nàng một thanh bảo kiếm, nói.
Mộ Dung Hạ Thu tay phải cầm ‘bảo kiếm”, tay trái để sau lưng, ngửa đầu nhìn trời, tạo hình trang phục, nói: - Lão công, ngươi xem ta có giống nữ hiệp trong chốn võ lâm không?
Âu Dương Gia Vũ cười to, nói: - Thật sự rất giống, Mộ Dung nữ hiệp, chúng ta mau đi Phần Thiên Thành.
Nói xong, một tay ôm lấy lão bà, đuổi theo nữ đệ tử, hướng Phần Thiên Thành thuần di đến cách công thành một đoạn thì dừng lại. Sau khi bình tĩnh lại, ba người thản nhiên đi đến cổng thành.
Vừa đi vào thành, Mộ Dung Hạ Thu hưng phấn kêu lên: - Lão công, chúng ta bây giờ đi đâu?
Nguyễn Tuệ Tư cao hứng, đề nghị: - Sư phụ, sao chúng ta hoá trang thành đệ tử của môn phái hay bang phái nào?
Âu Dương Gia Vũ giở khóc giở cười, nói:
]
- Tiểu nha đầu nhà ngươi, thải tràng tử? Ngươi là nữ hiệp của phiền toái môn, hay là đến tửu lầu đi, đó là nới mà người giang hồ hay lui tới.
Phần Thiên Thành, tửu lầu hào hoa nhất - Phần Thiên tửu lầu.
- Yêu... Ba vị khách quan! Mời. Mời. Gã tiếp tân của tửu lầu chứng kiến một thanh niên tuấn mỹ công tử dẫn theo hai vị tiên nữ, ba người trên tay đều mang bảo kiếm nên chắc chắn là người võ lâm, lập tức đặc biệt chào đón, thay bọn họ vén màn cửa, vẻ mặt tươi cười nói.
Âu Dương Gia Vũ mỉm cười gật đầu, mang theo lão bà cùng đồ đệ theo cầu thang lên đại sảnh tầng hai.
Lúc này mới là sáng sớm, tửu lầu vẫn chưa đông người, Âu Dương Gia Vũ mấy người tìm một bàn có cửa sổ ngồi xuống. Sau khi đưa ra một khối thượng phẩm tinh thạch cho tiểu nhị, gọi mấy món đặc trưng của tửu lầu cùng với bầu rượu lạnh, ba người nhàn nhã ngắm cảnh, uống rượu.
Không ngờ ba người ngồi uống đến tận tối, không biết gọi bao nhiêu món, uống bao nhiêu rượu, bao nhiêu lần khách đến rồi đi. Mặc dù mọi ngươi đều bị cuốn hút trước vẻ đẹp của Mộ Dung Hạ Thu và Nguyễn Tuệ Tư, thậm chí có người đứng ngây ngắm nhìn đến nửa ngày nhưng lại không có ai dám đến trêu ghẹo làm cho Âu Dương Gia Vũ ba người thất vọng không thôi.
Âu Dương Gia Vũ thầm nghĩ chẳng lẽ những người này đều tự biết mình ba người không dễ trêu vào? Bằng không như thế nào lại không có ai đến chứ? Trước kia đọc tiểu thuyết, chỉ cần mang theo mỹ nữ đến nơi công cộng, thế nào cũng có những tên côn đồ không có mắt, những kẻ công tử bại hoại đến gây chuyện, nhưng bây giờ nguyên một ngày cũng không có ai đến, thật sự là buồn bực a.
Kỳ thật ở nơi công cộng này không ai đến hỏi, không phải người khác biết họ khó chơi mà bởi vì môt nguyên nhân khác. Nơi này là Phần Thiên Thành, do Nguỵ Lâm hoàng tộc cai quản, là Thiên Hướng Đế quốc thủ đô. Chấp chưởng Thiên Hướng Đế quốc chính là Nguỵ Lâm hoàng tộc không phải là hoàng tộc bình thường. Người trong hoàng tộc đều có tiên pháp, nhất là Thánh cô của hoàng tộc thì pháp lực vô biên. Nghe nói, tiên pháp trong hoàng tộc đều là do Thánh cô truyền xuống. Hoàng tộc cường hãn như vậy tại thủ đô, nếu để xuất hiện cường đạo cưỡng gian dân nữ vào ban ngày chẳng phải mất hặc hoàng tộc hay sao? Cho nên Hoàng đế của Thiên Hướng đế quốc vài trăm năm trước đã đưa ra các loại hình pháp, nên ngay cả người trong giang hồ cũng không dám vi phạm.
Âu Dương Gia Vũ không hứng thú nữa, gọi tiểu nhị để lấy hai gian phòng hảo hạng, định nghỉ qua đêm. Tổng đàn Thiên Lang Bang ở Phần Thiên Thành. - Bang chủ, hai vị tiên tử cư ngụ trong Phần Thiên Tửu lâu quả thật là quá xinh đẹp a. Một người thân hình cao lớn, mày to mắt lớn không ngừng nuốt nước miếng nói.
Thiên Lang Bang chủ Tần Nhị gia, trong võ lâm cũng là một nhân vật nổi danh, hành động độc ác như lang sói. Tần Nhị gia tu luyện công phu Lang Nha Trảo, Vô ảnh lang nha trảo, xuất thủ cực nhanh, xưng hùng một cõi, chính vì vậy hắn cũng thường làm càn.
Hắn bây giờ đang thèm khát gái đẹp nên gọi bọn tay chân đi chung quanh tìm kiếm mỹ nữ, nếu phát hiện thì lập tức báo về, sau đó tự mình thẩm định xem có hợp nhãn không. - Nga... Tần Nhị gia mày kiếm khẽ động, có vẻ không tin. Trong khoảng thời gian này cũng có vài tên tay chân báo cáo phát hiện mỹ nhân, nhưng khi kiểm tra thì cũng chỉ hơn bình thường một chút thôi, nên hắn bây giờ không quá tin vào khiếu thẩm mỹ của bọn tay chân.
Tên kia thấy Bang chủ có vẻ không tin tưởng, mặt lộ vẻ lo lắng, vỗ ngực nói: - Bang chủ! Người nên tin tưởng ta, lần này đúng là tiểu hai mỹ nhân, sau này lớn lên chắc chắn có thể xưng là tiên tử.
Nhìn vẻ lo lắng trong ánh mắt của tên tay chân, tựa hồ lần này nhìn thấy tiên nữ, Tần Nhị gia không khỏi có chút tin tưởng, vuốt râu nói: - Lang vệ, hai nữ nhân phải không? Bên người các nàng có thân vệ hay không? - Đi bên các nàng có một tên nam tử, một tên công tử mặt trắng. Có đeo kiếm nhưng nhìn hắn chắc là chỉ làm bộ vì có mỹ nhân mà thồi, ta cũng không thấy hắn xuất ra võ công. Tên tay chân được gọi là Lang vệ thấy Bang chủ có vẻ tin tưởng vội nói. - Nhìn không có võ công? Tần Nhị gia nhíu nhíu mày, nhẹ vỗ về chòm râu dài ba thốn, trông rất có dáng vẻ. - Vậy hai nữ nhân kia thoạt nhìn thế nào? Có phải là người võ lâm không? Tần Nhị gia ngẩng đầu hỏi lại.
Lang vệ không khỏi gãi đầu, nhíu mày suy nghĩ, một lúc mới nói: - Bang chủ, cái kia ta...., ta lúc ấy bị các nàng hút hồn, cũng không có nhìn kỹ xem hai nàng có hay không có võ công?
Tân Nhị gia không khỏi hết chỗ nói, phất tay nói: - Ngươi đi triệu vài huynh đệ võ công cao cường, chúng ta đi xem hai mỹ nhân này ra sao.
Phần Thiên Tửu lầu, bên trong phòng.
- Sư phụ, sao đêm nay chúng ta không tiến hành cướp kẻ giàu, chia cho kẻ nghèo (kiếp phú tế bần)? Nguyễn Tuệ Tư đề nghị.
Mộ Dung Hạ Thu nghe vậy, hai tròng mắt hiện lên quang mang toát lên vẻ mong chờ, không nói, nhìn Âu Dương Gia Vũ nhưng ý tứ rát rõ ràng.
Âu Dương Gia Vũ không khỏi hối hận hôm nay mình lại đưa ra chủ ý như vậy. Cái gì mà thể nghiệm một chút cảm giác làm cao thủ võ lâm, không phải là mình tự thân chuốc thêm việc hay không? Tốt rồi, bây giờ bảo bối lão bà và nữ đồ đệ cùng hứng thú, đưa ra chủ ý tiến hành kiếp phú tế bần. - Ách! Hay là như vậy đi, chờ qua đêm nay, nếu ngày mai mà vẫn không có ai đến gây chuyện thì chúng ta hãy nói tiếp. Âu Dương Gia Vũ trầm ngâm nói. Nguyên tắc sống của bản thân hắn vốn là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu không hắn đã cho phép lão bà cùng đệ tử ra ngoài quậy phá. - A! Còn phải chờ đến ngày mai. Nguyên Tuệ Tư có vẻ chán nản nói.
- Cũng không nhất định phải đợi đến ngày mai. Âu Dương Gia Vũ tâm thần vừa động, tự cười cười nói.
Mộ Dung Hạ Thu nghe vậy, linh thức liền tràn ngập không gian, phía bên kia Nguyễn Tuệ Tư đồng dạng cũng phát tán linh thức. Trong nháy mắt hai người người thu hồi linh thức, nhìn nhau cười.
Nguyễn Tuệ Tư mặt tràn đầy vui sướng, vỗ tay, thần thái sáng lạn, nói: - Cuối cùng có người tìm tới cửa, xem ta như thế nào trị họ đây.
Mộ Dung Hạ Thu hoa tay múa chân, hưng phân dị thường, đứng lên. Từ nhỏ sinh trưởng tại địa cầu, nàng tự nhiên cũng thường mơ có một ngày có thể giống như một nữ hiệp hành tẩu giang hồ, bây giờ mắt thấy có thể thực hiện được ước nguyện trước kia, không khỏi kích động trong lòng.
Âu Dương Gia Vũ nhìn hai người, không khỏi cười nói; - Các ngươi hai người thật là, lát nữa nhớ có bộ dạng sợ hãi một chút, nếu không là không có trò chơi đâu.
Mộ Dung Hạ Thu cùng với Nguyễn Tuệ Tư tỉnh ngộ, vội gật đầu tỏ vẻ rõ ràng.
Phần Thiên tửu lầu, Tần Nhị gia đái lĩnh thuộc hạ bắt chưởng quỹ dẫn vào chữ thiên ngũ hào phòng. Âu Dương Gia Vũ trong phòng giả bộ làm võ lâm cao thủ đến uống rượu, nói năng như sấm. “Phanh”. Một tiếng vang lên, cửa phòng gỗ đã bị mấy cao thủ của Thiên Lang Bang một chân đá tung.
- A!